Singapore (phần 3)
Thực sự, Trực không biết liệu Chúa trên cao liệu có mong muốn người phương Tây tiến hành cướp giết hiếp hàng thế kỉ hay không. Câu trả lời thẳng ra là không. Từ cuộc thập tự chinh cho tới các cuộc xâm lược sau này đều chỉ là nhân danh chúa để mang lại lợi ích cho giai cấp cầm quyền. Không chỉ nước mắt và máu của dân thuộc địa mà cả sức lao động của người dân chính quốc đã được bỏ ra để lấp đầy lòng tham vô đáy của bọn cầm quyền, những kẻ đã thay thế ông hoàn bà chúa từ những thế kỉ trước để nắm quyền lực.
Dù vậy, hiện tại, Trực vẫn cần mượn sức mạnh của một trong nhưng kẻ như thế để thực hiện kế hoạch của mình. Dĩ nhiên, hắn hiểu là sẽ chả có gì là miễn phí cũng như cái giá phải trả là không nhỏ nếu hắn không tỉnh táo.
“Đây là Sir Edmund Augustus Blundell, Thống đốc Singapore.” Tay cha Smith giới thiệu cho Trực về tên thống đốc của Singapore.
Quan sát kỹ thì gã thống đốc cũng thuộc diện trung bình, không có gì nổi bật. Đặc biệt, thái độ của gã khá lịch sự so với vai trò của thống đốc. Nên nhớ là do vị trí địa lý khá xa nên thống đốc Singapore cũng như thống đốc Nam Kỳ của Pháp sau này có quyền lực rất lớn. Đó còn chưa kể tới đế quốc Anh đang là bá chủ thế giới.
“Như Cha thấy, An Nam có tài nguyên dồi giàu, dân số đông đảo mà lại để một chính phủ đắm chìm trong đêm trường trung cổ quản lý thì đúng là đáng tiếc. Nay cha đã tới đây thì cũng coi như là ý Chúa muốn giúp những con chiên khốn khổ ở An Nam. Khi về nước cha cứ tiếp tục mở rộng địa bàn. Nếu được thì thay luôn chính phủ An Nam hiện tại. Hoàng gia và chính phủ Anh sẽ hỗ trợ cha hết mình” Gã Edmund nói một hơi làm hắn hơi khát nên tìm một tách trà để uống.
Trong khi đó, tên Robert bên cạnh gã Edmund thì vẫn quan sát cách phản ứng của Trung Trực. Tên Trực không thể hiện thái độ từ chối hay đồng ý mà vẫn đang suy nghĩ.
Sau đó, Trung Trực chỉ mỉm cười bảo :
“Nghe nói bán đảo Đông Dương đã được phân cho Pháp quốc. Nếu chúng ta khởi quân thành công, Anh quốc có thể bảo đảm Pháp quốc không tấn công Đại Nam hay không ? Xin đừng nói dối, tôi hiểu rõ tình hình thế giới hơn ngài có thể nghĩ đấy”
Tay thống đốc có hơi bất ngờ, lúc đầu gã định nói dối nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Trực, gã đành thừa nhận. Làm chức thống đốc bao lâu này, gã hiểu đâu là kẻ trãi đời, đâu là kẻ tự cho mình nguy hiểm.
“Được rồi. Tôi cũng không trách ngài làm gì. Dù vậy, nếu tôi muốn một chỗ tự tị chắc không thành vấn đề chứ?” Văn Lịch nói.
“Lạy chúa tôi, cha đúng là thiên tài do người phái tới. Đúng vậy, nếu là tự tị ta không tin đám người Pháp lại có lý do để từ chối” Tên Edmund lên tiếng.
Ngừng một chút, tên thống đốc nói:
“Mọi chuyện coi như xong, đây là Robert Rothschild, con cháu của gia tộc có thế lực ở châu Âu. Chuyện viện trợ vũ khí cho cha đế quốc Anh không tiện ra mặt nên con nhờ vị này. Cha cần vũ khí như thế nào thì cứ nói. Tuy gia tộc cậu ta hay trực tiếp buôn vũ khí nhưng súng mà Robert có là loại tốt ở Châu Âu. Về tiên bạc, nếu vũ không quá một tiểu đoàn thì chính phủ Anh sẽ tài trợ trực tiếp”
Cái này thì hắn nói rõ ràng là người Anh chỉ hi vọng Trực đánh Pháp có giới hạn thôi. Nếu không, họ sẽ cắt đứt viện trợ.
Trong khi đó, Trực có hơi ngờ ngợ về cái họ Rothschild này. Họ đã tạo nên một đế chế tài chính - ngân hàng tại châu Âu bắt đầu từ cuối thế kỷ 18, đế chế này thậm chí còn vượt qua những gia tộc làm ngành ngân hàng mạnh nhất mọi thời đại như Baring và Berenberg. Đó còn chưa kể đống thuyết âm mưu về dòng họ này.
“Về chuyện này thì ngài thống đốc và cha Smith cứ để tôi và cha Trực bàn bạc lại” Tên Robert lên tiếng.
Sau đó, tay thống đốc ra ngoài, lên xe ngựa về phủ thống đốc còn cha Smith cũng đi vào trong đi ngủ. Mấy việc này lão làm đã lâu nên cũng biết giữ không gian cho những cuộc gặp bí mật. Ngoài ra, chỗ này tuy là nơi chính phủ Anh gặp gỡ khách không thể gặp nhưng lại thuộc gia tộc Rothschild. Về lý, tên Robert hoàn toàn có tư cách đuổi lão ra khỏi đây.
Khi hai người kia đi hết, tên Robert mở lời:
“Giờ ngài muốn ta gọi bằng cha Trực hay Trung Trực cho tiện”
“Tuy ngài thôi. Xem ra Dương Tú Ninh đã kể cho ngài”
“Ngài không sợ ta kêu thống đốc bỏ tù ngài?”
“Không sợ” Trực nói.
“Ai cho ngài lá gan này? Chúa trời?” Robert hỏi.
“Chính việc hiểu rõ đám tư bản Âu Mỹ đã cho ta lá gan này. Cái gì mà khai hóa văn minh, bảo vệ tôn giáo, vì chúa, tất cả đều là trò mị dân để lấp đầy túi không đáy của lòng tham. Đừng hiểu lầm. Ta không phải là người thích giảng đạo lý. Ý ta muốn nói chỉ cần ta có giá trị lợi dụng thì mạng của ta vẫn được giữ” Trực nói.
So với chuyến đi tới công sứ, chuyến đi này hắn chỉ có một mình. Đám hộ vệ vẫn đợi ở ngoài nhà thờ. Không phải hắn không tin họ mà có những chuyện hắn cần thảo luận bí mật.
“Ha ha…quả là một người Á Đông thú vị. Vậy nói cho ta biết, Nguyễn Trung Trực. Ngươi có thứ gì trao đổi cho việc hợp tác giữa hai chúng ta đây.” Robert lên tiếng.
Lúc này, Trực lấy ra bản vẽ của một khẩu súng trường Gras của Pháp, thứ mà phải đợi tới năm 1874, tức mười bảy năm sau mới được chính thức sản xuất. Tuy chỉ bắn một phát và không có ổ đạn cùng với việc sử dụng thuốc nổ đen nhưng cách khai hỏa thì đã giống như các loại súng đầu thế kỉ 20.
“Thành tựu công nghệ trong này phải tân tiến hơn các loại súng hiện tại một thập kỷ. Chắc không phải là đích thân ngài đây vẽ ra chứ?” Robert nghi hoặc.
Thực ra thì nếu nghiên cứu thì xưởng của hắn cũng không phải không chế tạo được. Tuy nhiên, thời gian cũng phải mất đến vài năm.
“So với cái này thì ta có cái khác quan trọng hơn” Trực nói rồi đưa một tờ giấy khác cho tên này.
“Cách này thực sự có thể làm bột không khói sao?” Tên Robert thực sự há mồm.
Thực ra thì chuyện sản xuất thuốc súng không khói gắn với tai tiếng của vụ nổ vào năm 1846. Với việc báo chí thi nhau cắn xé, việc sản xuất thuốc súng không khói đã phải dừng lại cho tới 15 năm sau đó, 1861. Quan trọng hơn, tới năm 1865 thì nhà hoá học người Anh Frederick Augustus Abel đã phát triển quy trình an toàn đầu tiên. Và 20 năm sau thì thuốc súng không khói mới dần thay thế thuốc nổ đen.
Nếu nói việc đưa ra bản vẽ súng chứng tỏ Trực có tài thì công thức chế tạo thuốc súng không khói chứng tỏ Trực là thiên tài bởi đây đòi hỏi trình độ nghiên cứu rất sâu trong khi tuổi đời của hắn còn quá trẻ.
“Trực, cho phép ta gọi cậu như vậy. Nếu công thức cậu đưa ra là đúng thì tương lai quân sự của thế giới sẽ thay đổi hoàn toàn” Robert lên tiếng.
Thực ra thì không có Văn Lịch thì hơn 20 năm sau thuốc nổ đen cũng trở thành quá khứ. Dù vậy, việc đưa ra công thức này làm tên Robert đã thực sự chú ý đến Trực. Nếu hắn linh cảm đúng thì Nguyễn Trung Trực vẫn còn nhiều thứ mà gã này không biết được.
“Đây chỉ mới là phần nổi của tăng băng chìm thôi. Những kỹ thuật mà tôi nắm trong tay bảo đảm hơn công nghệ thời đại này từ ba tới bốn mươi năm” Trực nói.
“Vậy không biết vị đây có hứng thú cùng ta mở công ty không?” Robert lên tiếng.
Chỉ riêng thuốc súng không khói, hắn không thể để nó rơi vào tay kẻ khác. Do đó, cách tốt nhất là cùng Nguyễn Trung Trực mở công ty.
“Vậy không biết Robert các hạ muốn mở như thế nào?” Trực hỏi
“Trước tiên về việc mở xưởng tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc một nơi nào đó không thuộc bán đảo Đông Dương bởi một khi quân Pháp tấn công thì rất nguy hiểm. Toàn bộ nghiên cứu của công ty có thể mất sạch chỉ vì một khẩu đại bác. Do đó, tôi đề nghị chọn ra một vùng đất khác. Dĩ nhiên, đó không phải địa bàn của tôi cũng càng không phải thuộc địa hay lãnh thổ của nước nào khác” Robert nói.
“Ý ngài Robert là?”
Thực ra thì qua gần hai năm thì người dân ở thôn xóm ở chỗ hắn đã xem hắn như vua con rồi. Các viên chức phú hào nhờ vào những kiến thức hiện đại của hắn mà kiếm không ít. Tuy nhiên, hiện tại thực lực của hắn vẫn chưa đủ để hắn muốn làm gì thì làm dù Văn Lịch có cách che dấu tất cả mọi thứ không cho ai biết.
“Hiện tại, quân đội các cường quốc Châu Âu cũng chỉ tập trung vào các vùng đông dân cư. Do đó, người của ngài của thể chiếm một vài nơi mà họ không để ý tới. Có hai nơi tương đối lý tưởng là quần đảo Pelew ở Tây Thái Bình Dương và hai là Cộng hòa Lan Phương ở Tây Borneo.” Robert nói.
“Pelew hình như được người Anh công nhận. Còn Lan Phương gì đó tuy là cái gai trong mắt của người Hà Lan nhưng liệu đám này có chấp nhận để chúng ta thay thế bọn người Hoa hay không?” Văn Lịch đặc vấn đề.
Càng nói chuyện Robert mới thấy gã Á Đông này am hiểu tình hình khu vực và thế giới như thế nào.
“Pelew tuy được người Anh công nhận nhưng chỉ công nhận chứ không phải đồng minh. Hơn nữa, họ công nhận hoàng gia Pelew nhưng ai là hoàng gia thì họ không cần biết. Cậu là người thông minh nên chắc hiểu ý tôi. Còn Cộng hòa Lan Phương? So với người Hoa vốn giỏi về thương mại thì người Hà Lan vốn không xem người Đại Nam là mối đe dọa. Ngoài ra, tôi có quan hệ rộng khắp.” Robert giải thích.
Cứ như thế thỏa thuận giữa Robert Rothschild và Nguyễn Trung Trực được ký kết. Bản thân tên người Mỹ này thay thống đốc Singapore tặng cho Trực hơn 100 bảng Anh cùng một số súng ống để giúp “mở rộng giáo phận”
Nói chung thì chuyến đi Singapore này có thể xem là thành công Mỹ mãn. Tên Robert đem một chiếc tiểu hạm của hắn tặng cho nhóm người của Trực. Cũng may là có đám hải tặc Tây Ban Nha cộng thêm người của hắn học hỏi rất nhanh nên không thành vấn đề.
Dù vậy, trước khi chính thức rời khỏi thì hắn còn ở lại dạo Singapore một thời gian. Cái này không phải hắn ham chơi mà hắn cần cho người xung quanh được dịp quan sát sự phát triển của xã hội phương Tây.
Đăng bởi | dangtuanviet2018 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 92 |