Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi đấu gia tộc bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2875 chữ

Dù vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu nhưng cậu vẫn có quyền tự hào về chiến tích của mình. Nhưng chiến thắng 3 con ma thú cấp 3 không có nghĩa cậu thắng đc 3 linh tuyền cảnh con người. Vì con người có ý thức và phối hợp nhuần nhuyễn hơn rất nhiều. Nói đơn giản cho tình huống vừa rồi, 1 linh tuyền trung kỳ có thể bỏ qua hỏa cầu của ngươi mà đổi thương sáp lại. Chỉ cần bị thu hẹp khoảng cách và chịu ảnh hưởng về di chuyển thì người nằm lại ắt hẳn là Nhật Nam.

Cậu chăm sóc vết thương thật kĩ và thay quần áo mới để mẹ cậu không nhìn thấy mà thương tâm. Luyện thể vẫn chậm chạp chưa nhập môn nếu không cậu cũng không chật vật như vậy rồi.

Tiểu Bạch dừng trc cửa thành rồi cả 2 mới bước vào bên trong,dáng vẻ thần tuấn và xinh đẹp của Tiểu Bạch khiến nhiều người trầm trồ khi thấy nó. Cậu thấy hết sức may mắn khi kết giao cùng nó.

-Chậc chậc… châu báu bị long đong, ngươi không thấy mình không xứng với nó sao.

1 tên công tử cao lớn vĩ ngạn khoảng 14,15 tuổi chầm chậm đi về phía cậu,mắt hắn không rời đc khỏi Tiểu Bạch. Vẫn ánh mắt thèm thuồng khi trc, Hồng Anh con trai Đại trưởng lão vừa nhìn say mê Tiểu Bạch vừa dùng lời nói công kích Nhật Nam.

-Xứng hay không không phải ngươi nói tính.

Cậu chẳng muốn để ý mấy kẻ tự cho là đúng này. Cậu tiếp tục đi đường của mình nhưng có kẻ lại ngáng đường không muốn cho qua.

-Hồng Anh huynh,vật cưỡi mà huynh khen đứt lưỡi đây sao? Chà chà thật quá sức thần tuấn mà. Nhưng có điều để phế vật này cưỡi chẳng khác nào bôi nhọ nó cả.

Đồng bạn của hắn đứng chắn trc mặt buông giọng mỉa mai. Có lẽ hắn đến từ thành khác ỷ mình là bằng hữu con trai đại trưởng lão Nguyễn gia nên thích nói gì thì nói.

-Ta nói thật gia tộc huynh một đời kém hơn 1 đời,đến đời này ngoài huynh trông được ra thì toàn 1 bọn phế vật.

…vút …keng….

-Grao…grao.

1 cú vung thương, tên đồng bạn của Hồng Anh chỉ kịp đưa kiếm lên chắn thì đã gãy vụn,cán thương chống ngay ở cổ hắn. Hồng Anh định tiếp ứng thì bị Tiểu Bạch dọa cho sợ mất mật.

-Nói bạn ngươi,nếu còn mở miệng nói mấy lời ấy trc mặt ta thì lần sau sẽ là mũi thương đấy,người Quan gia chứ có là Thiên Vương lão tử xúc phạm danh dự tộc ta đều có thể chết. Nói với ngươi 1 lời,ngươi và cha ngươi nên biết ta và Quan Gia Thành là quan hệ hợp tác chứ không phải quỳ liếm với họ. Nhớ lấy.

Cậu vỗ đầu Tiểu Bạch rồi nghênh ngang rời đi. Hồng Anh vừa tức vừa thẹn,cậu bị đánh mặt trc bao người thì không nhịn nổi.

-Ngươi chỉ biết dựa vào người khác,trong gia tộc thì ỷ vào cha,vào tộc trưởng giờ thì dựa vào sủng thú. Có giỏi hãy quyết đấu công bằng với ta nếu thua hãy để Tiểu Bạch theo ta,nó xứng đáng sát cánh với người giỏi hơn.

-Tiểu Bạch là đồng bạn ta không phải vật đem đánh cược, đại hội gia tộc sắp bắt đầu nếu muốn thú vị hãy cược bằng cái này đi.

Nói rồi cậu tung tung trên tay 1 viên ma hạch cấp 5.

Hồng Anh á khẩu chẳng nói đc câu nào thêm nữa,phút chốc thì kiếm đc vật gì ngang giá với thứ quý trọng như vậy chứ.

Nhật Nam về đến sân đã thấy lão cha đang múa kiếm vun vút,ông hoàn toàn chú tâm vào từng chiêu từng thức,mỗi lần ra chiêu thì đều thêm chau chuốt hoàn mỹ. Càng nhìn cậu càng thấy say mê.

-Thế nào nhóc con nhìn thấy sao.

Cậu mất 2s để trở lại nguyên trạng.

-Rất đúng chiêu thức nhưng lại rất khác,cảm giác như người đã sáng tạo ra chiêu thức ấy chứ không phải đc kế thừa lại.

-Haizz,ta đã ở cảnh giới này hằng chục năm mà chưa tiến thêm đc bước nữa.

Nhật Nam vào nhà rót cho lão cha 1 ly nước và nịnh nọt thỉnh giáo.

-Cảnh giới đó là gì vậy phụ thân.

-Công pháp có cảnh giới thì võ học cũng có. Cảnh giới của ta là Thông Hình đỉnh phong. Võ học mà ta biết và tiền nhân ra ngoài về nói lại gồm : Thông Hình,Thuận Ý xưa kia còn cả Tụ Thế,Lập Vực và ngoài thế giới thì còn cảnh giới cao hơn rất nhiều. Như chiêu thức ngươi đánh ra là thuần thục,1 năm nữa ngươi đánh ra là “lô hỏa thuần thanh” nhưng nếu mỗi chiêu mỗi thức đánh ra ngươi chau chuốt,tỉ mỉ đến hoàn mĩ tiến dần thành ý cảnh thì đó là Thông Hình. Khi đã Thông Hình đến mức kiếm không có trong tay mà đánh vẫn ra thấy kiếm thì đó chính là Ý. Kiếm có kiếm ý,thương có thương ý …vv…

Ông hơi dừng lại rồi nhìn Nhật Nam giọng có chút bùi ngùi.

-Hài tử ngoan, xin lỗi cha ngươi cũng chỉ biết đến nhiêu đó thôi.

-Sao cha không ra ngoài xông xáo lịch lãm đánh ra tên tuổi bản thân mà cứ ru rú trong gia tộc vậy.

-Sợ chết,chính xác là sợ chết vô ích,trc đây ta đã ngông cuồng để 1 lần chết hụt rồi đó. Ngày đó ta nghĩ rằng chỉ cần ta quyết tâm là có thể chọc thủng cả trời, thế nhưng không biết rằng với từng đó bản sự cũng chỉ là con kiến hơi to một xíu. Đến khi bị ám toán trở thành phế vật ta mới tự ngẫm ra thì chuyện đã rồi. Cũng may nhờ có ngươi mà ta được làm lại một lần nữa, lần này ta sẽ để cho những kẻ kia biết rằng không giết chết Nhật Quang ta là sai lầm lớn nhất của chúng.

-Là Hoa Bắc triều ạ.

-Không,họ cũng không khác chúng ta là mấy,tuy là kẻ thù của nhau nhưng chúng ta lại cũng chung 1 mối lo. Cứ mỗi 1 thiên tài nổi trội trong gia tộc bước ra lịch lãm đều gặp bất trắc. Haizz,nhóc con biết nhẫn nhịn như ngươi mới là thượng sách. Rèn luyện nghiêm túc vào,trời đất này sẽ là sân khấu của cha con ta.

Nhìn người cha ngày nào còn chán nản bất cần nay hào khí vượt mây Nhật Nam cũng vui lây.

Cậu về lại khoảng sân nhỏ ngẫm lại lời cha nói và bắt đầu vung thương. Kinh Thương,Bạt Sơn…Bạt Sơn,Kinh Thương. Cứ lặp đi lặp lai liên tục,cậu dùng cả linh hồn biến thái của bản thân để chau chuốt cho mỗi chiêu thương đánh ra đc hoàn mỹ nhất.

Suốt hơn 20 ngày miệt mài,dù các chiêu thức chưa đạt đc cảnh giới cha nhắc tới,nhưng việc luyện tập cho từng chiêu từng thức trở lên hoàn mỹ như vậy giúp cậu tiến bộ trong ánh mắt nhìn nhận với võ học. Mỗi một động tác 1 tư thế chỉ cần nhìn qua cậu cũng đoán đc lộ tuyến,suy xét dc biến chiêu,đánh giá ra ưu khuyết điểm rõ ràng.

Ngày đại hội gia tộc đã tới,hôm nay lão cha đã mất hút từ sớm chỉ để lại 1 câu.

-Tuổi từ 13 đến 15 trong gia tộc nếu ngươi không đứng đầu thì xác định nát đít đi.

Còn mẫu thân lo lắng cho việc cứu chữa tộc nhân cũng bận rộn từ sớm rồi. Cậu đến sân đấu cùng cô bé Hỉ Nhi. Cô bé vẫn thế hồn nhiên nói cười chứ chẳng có vẻ gì muốn tu luyện đấu đá cả. Có khi nào những người như cậu hay lão cha mới là những người không hiểu thế nào là hạnh phúc?

Sống bình dị cả 1 đời,trọn vẹn bên người thân gia đình và chết đi trong vòng tay họ. Đi tìm kiếm lực lượng để trở thành người trên người vì trách nhiệm lớn theo năng lực mà quên vợ bỏ con. May mắn thì thành công không thì thành thức ăn trong bụng thú hay khô cốt nơi rừng xa núi thẳm.

Có lẽ không có chính xác cho đúng sai mà chỉ có lựa chọn và đi hết con đường ấy. Cậu lựa chọn là người bảo vệ,bảo vệ cha,mẹ những người cậu yêu quý và có ý nghĩa với cậu. Có lẽ kiếp này cậu sẽ tiếp tục hoàn thành lời dạy của cha nuôi cậu từ kiếp trc.

Lan man suy nghĩ cậu đã đến đấu trường của gia tộc,khắp nơi là người và người. Tộc nhân của đại tộc trên thế giới này đúng thật là con số khủng khiếp. Hỉ Nhi đã chạy ra chỗ lũ bạn cậu cũng muốn tìm đến chõ con trai bác cả hoặc những người quen khác nhưng dòng người như mắc cửi chẳng biết ai với ai mà tìm. Cậu chọn đại 1 góc mà cũng chẳng yên thân.

Hồng Anh hôm trc lại đến làm phiền cậu, cậu ta đi cùng 1 đám chắc cùng độ tuổi.

-Luật thi đấu gia tộc không cho mang sủng thú và papa lên sàn đấu,ngươi lấy gì để thắng đây chứ. Đến lúc đó thấy ta hãy ngoan ngoãn quỳ xuống nếu ta có hứng sẽ tha cho.

-Luật thi đấu nếu cho dùng miệng để thắng ta nghĩ tộc trưởng nên trao luôn cho ngươi từ bây giờ. Nếu không thì phải đánh mới biết đc.

-Ai vậy Hồng Anh, nghe chừng người này rất khiến huynh ngứa mắt. Không cần huynh phải ra tay đâu nếu gặp trên đấu trường ta sẽ giúp huynh xả giận.

-Hắn là con của Nhật Quang trưởng lão và viện trưởng Y Đạo viện. Hắn có con sủng thú rất hợp ý ta,ta muốn đánh cược xem ai chiến thắng thì sở hữu nó nhưng hắn ko dám.

-Tên cha hắn thì biết còn hắn thì chưa. Loại phế vật thích dựa dẫm cha mẹ thật không xứng đứng chung cùng bọn ta,chờ hắn lên thi đấu hãy giáo huấn thật kĩ càng.

Lúc này trọng tài dã bắt đầu kêu gọi bốc thăm lấy số báo danh thi đấu. Tổng cộng số thanh thiếu niên từ 13 đến 15 đc chia ra thành 8 tổ, mỗi tổ sẽ thi đấu vòng tròn chọn ra 2 người mạnh nhất. Từ 16 con người này sẽ đấu loại trực tiếp qua 2 vòng lấy 4 người rồi lại thi đấu vòng tròn chọn ra 3 hạng đầu.

Cậu đc xếp vào tổ 3,cậu cũng không chú ý xem chung tổ với mình có ai đáng chú ý hay không nữa, đánh ngã hết là đc.

Trận đầu tổ cậu là 1 cô gái 15 tuổi đã bước vào Nhập đạo đánh với người thiếu niên bằng tuổi cậu. 3 chiêu,cô gái đã đốt trụi lông mày cậu ta rồi cho 1 tát lăn quay xuống sàn. Trận 2,3 ai nhiều tuổi, tu vi cao hơn là thắng. Cậu thi đấu trận 4..

-Trận 4 chuẩn bị bắt đầu,Nhật Nam thi đấu cùng Văn Hiệu.

Trọng tài đọc tên xong cậu thủng thẳng đi lên trong khi đối thủ của cậu thì nhào lộn hết sức đẹp mắt. Tưởng ai xa lạ mà chính là bạn của Hồng Anh tuyên bố sẽ giáo huấn cậu trên võ đài đây mà.

-Oan gia ngõ hẹp a,tiểu tử gặp ta là ngươi tới số rồi thi đấu cùng ta ngươi sẽ biết thế nào là khổ.

-Trận đấu bắt đầu.

-Mau chui qua háng ta nếu không ta sẽ cho ngươi khỏi thi đấu những…rắc …rắc…huỵch AAAA.

Hắn chưa nói hết câu đã nằm vật ra đất ,với 2 chân đều gãy và mắt trợn tròn chưa biết chuyện gì xảy ra.

-Trọng tài hắn ăn gian,Văn Hiệu còn chưa sẵn sàng mà.

Lũ bạn hắn thi nhau bênh vực khi hắn bị đánh còn chưa hiểu gì.

-Ngu ngốc.

Chỉ buông 1 từ rồi cậu bước xuống đài,trọng tài quắc mắt nhìn lũ bạn hắn quát.

-Không thấy ta kêu bắt đầu rồi hay sao,nếu vô tri như thế thì đừng ra ngoài làm xấu hổ mất mặt gia tộc nữa. May vừa rồi là thằng bé này nương tay mà dùng cán thương,nếu là mũi thương thì 2 chân kia ko còn cơ hội bước đi nữa đâu. Cút xuống. Nhật Nam thắng.

Trận đầu tiên trong đại hội năm nay 13t thắng 15t đã nhập đạo,cũng lần đầu tiên 15t nhập đạo cảnh toàn thua từ vòng đầu do ko tiếp tục thi đấu đc nữa.

Vòng đấu tiếp theo vẫn thế,những người tu vi cao, nhiều tuổi lại chiến thắng hàng loạt. Lần này đối thủ của cậu chỉ mới 14 còn chưa nhập đạo. Cả 2 cúi người chào nhau rất có tinh thần võ học. Thay vì dùng thương cậu dùng 1 cái nanh hổ,1 cái nanh hổ bình thường chứ không phải nanh của hổ lớn sắc lẻm kia. Lâu rồi không dùng võ của đặc công cậu thấy nhớ.

Cậu thủ 1 loại tư thế kì lạ khiến mọi người trầm trồ khó hiểu. Cách tấn công tầm thấp và ráp lá cà cực kì khó chịu. Chỉ sau 3 phút toàn bộ võ phục của thiếu niên đấy đã bị cắt rách tả tơi. Cậu ta vái chào với cậu hoàn toàn khâm phục.

Cậu thỏa thích thi triệt thứ võ học đầy hoài niệm đấy khi đấu với những đối thủ chưa nhập đạo.

Đến vòng thứ 6thì lại có kẻ đui mù nhảy đâu ra trêu ngươi cậu.

-Ngươi học ở đâu đc mấy thứ võ mèo cào đó rồi mang ra bắt nạt mấy kẻ phế vật đó,để ta dạy ngươi thế nào là võ học chân chính. Đang đc thể nghiệm cảm giác năm xưa khi cùng sát cánh cùng đồng đội trong binh chủng thần thánh. Nay có kẻ xúc phạm gọi đó là thứ võ mèo cào. Cậu hít vào 1 hơi rồi bất ngờ mở mắt. Ánh mắt nguy hiểm của đặc công lão làng chuẩn bị tiễn kẻ thù sang thế giới bên kia. Tất nhiên cậu chẳng muốn giết hắn làm gì,nhưng ăn đau khổ thì không thể ít đc.

Kết hợp cùng Tinh Khí Thần đồng xuất và cách quan sát lộ tuyến võ học bao ngày. Mỗi bước đi mỗi động tác của hắn ta như tua chậm trc mắt cậu. Cậu vận dụng linh hồn và cách nắm bắt lộ tuyến để chau chuốt chiêu thức 1 cách chỉn chu nhất. Khi hắn vừa lao tới cậu cũng hành động,động tác vung dao vẫn thế nhưng ảo diệu và che đi mọi yếu điểm trc đó. Chiêu thức cũ nhưng như đc khoác áo mới mà nhìn ko ra. Cậu thiếu niên đánh đến đâu đều bị con dao nhỏ 1 mẩu của cậu khắc chế. Đến cuối cùng khi Nhật Nam sáp lại gần dc hắn thì mọi động tác như múa. Vòng trc chuyển sau,hết đâm, chọc rồi cắt nhưng chỉ điểm đến thì dừng liên tục trong 10s. Khi cậu lùi ra thì bộ quần áo đã như cái rẻ,hắn tô hô đứng giữa sàn đấu trong tiếng cười nhạo của vạn người. Quá xấu hổ hắn vội chạy ra khỏi võ đài không dám nhìn lại. Cậu tiếp tục thắng.

Giờ thì ai cũng phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác,nếu vẫn coi cậu là 1 cậu nhóc thì sẽ phải ăn thiệt thòi lớn. Trận đấu của cậu ai cũng mong xem.

Trận thứ 8,đối thủ là bạn của Hồng Anh,vừa lên nắn đã đánh đòn tâm lý.

Dù cảm ơn ngươi đã loại bớt cho ta đc 1 nhập đạo cảnh ra khỏi tổ đội này nhưng vì chỉ có 2 người mạnh nhất mới đi tiếp. 2 nhập đạo cảnh còn lại trong đó có ta sẽ vào vòng trong,biết điều thì cút xuống…

-Trọng tài,sao lâu quá ạ.

-Bắt đầu. Thật lắm lời vô ích.

Lần này cậu dùng thương còn đối phương dùng kiếm và xuất ra kim hệ từ đầu.

Kim hệ cương mãnh và sắc bén,may sao thương của cậu đủ cứng chắc để đối bính thoải mái. Vút…Kinh Thương nhất điểm…keng… đối thủ lùi lại đến 3 bước.

Lại…vút…Kinh Thương… đối thủ lùi 4 bước. Lại…vút… Kinh Thương… đối thủ lùi 6 bước. Lại…Kinh Thương…đối thủ lùi 10 bước kiếm gãy,cậu thắng. Nhưng ánh mắt 1 người đàn ông đứng cách xa đó hiện rõ vui mừng và kinh ngạc.

Cậu đã nhập Thông Hình.

MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN

Bạn đang đọc Anh Hùng Tiếp Bước Tại Dị Thế sáng tác bởi anchoicangay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anchoicangay
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.