Sủng thú cho Bạch Sa
Tiểu Bạch cảm nhận đc sự hiện diện của Nhật Nam thì vui mừng lao đến. Trong hình dáng to lớn nó vui sướng đè nghiến cậu xuống mà liếm láp không ngừng. Nhìn thấy cảnh tượng thân thiết này Bạch Sa nghiến răng tức tối vì biết kế li gián đã bất thành.
Cô phụng phịu đi ra chỗ khuất tầm mắt cả hai. Một lúc sau Nhật Nam đi đến với bộ dạng chân thật. Nhìn gương mặt tuấn tú lạ lùng,Bạch Sa tròn mắt ngạc nhiên.
-Thì ra ngươi luôn dịch dung à,có phải ngươi đốt nhà giết người,làm ra việc thương thiên hại lí gì nên không dám chân thật gặp người đúng không. Ngươi cũng đã lừa gạt Tiểu Miêu Miêu của ta như vậy chứ gì.
-Đây là cách ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng sao.
-Hừ,ai biết đc kẻ gian xảo như ngươi có ý đồ xấu gì kia chứ. Nói cho ngươi biết dù có chết ta cũng sẽ không thuận theo ý đồ xấu của ngươi đâu.
Gặp đúng kẻ thần kinh không nói lý, Nhật Nam đành quay lưng nhảy lên lưng Tiểu Bạch bay đi mất.
-Đồ nam nhân xấu xa,đồ hẹp hòi độc ác,chỉ nói ngươi mấy câu mà ngươi định bỏ mặc sống chết của ta sao. Có giỏi ngươi hãy đi thật xa đừng để bổn công chúa gặp lại. Gặp một lần ta sẽ đánh một lần.
-Ngao…ngao u ô…
-Ui trời ạ,thứ gì mà kêu to vậy,đừng hòng hù dọa đc bổn công chúa biết không. Tiểu Miêu Miêu thối vừa gặp tên nam nhân chết bầm ấy là quên tỷ tỷ ngay đc. Không thấy tỷ tỷ ta chân yếu tay mềm cần đc bảo vệ hay sao mà dám bỏ ta 1 mình nơi đây chứ. Các ngươi đều độc ác như nhau trước sau sẽ bị trời phạt cho xem.
Bạch Sa cứ lẩm bẩm vừa oán trách vừa nguyền rủa cả 2.
-Grào…grào…GRÀOOO.
Tiếng gầm dữ tợn từ đâu mỗi lúc một to đang đến rất gần.
-Thứ gì đó đừng có đến đây nghe không. Híc… bổn công chúa không sợ đâu à nha…hu hu Tiểu Miêu Miêu mau đến đây bảo vệ chị.
-Phịch… phịch…soạt …soạt…
Tiếng động ngay sát khiến nàng giật mình sợ hãi mà nhìn sang. Xác 1 con trâu cùng 1 con trăn lớn đang phơi trên mặt đất. Tiểu Miêu Miêu cùng tên đáng ghét kia thì đang ở trên cao từ từ đáp xuống. Nàng thì thầm trong miệng.
-Sao đi đâu không đi luôn còn quay lại đây làm gì,muốn bổn công chúa bỏ qua ư, đừng hòng.
Nàng lại ngúng nguẩy ra ngồi dưới gốc cây xa xa.
Nhật Nam chỉ cười cợt lắc đầu, cậu dùng đao xẻ thịt 2 con vật rồi nhóm lửa đem 1 phần lên giá nướng. Mùi thơm của thịt nướng đc tẩm ướp kĩ càng bằng các gia vị cậu mang theo bay khắp sơn cốc.
Tiểu Bạch đã gấp đến khó nhịn nước dãi nhỏ ròng ròng,nó vẫy đuôi và liên tục dụi đầu xu nịnh với Nhật Nam.
-Đúng là con vật vô tri,nói theo ta mà không chịu. Theo ta trở về Băng Thiên thì muốn món ngon gì trên đời chẳng có. Hic mùi của chúng cũng thơm quá đi. Ọc… ọc.
Mùi thơm khiến cơn đói của cô càng cồn cào dữ dội, nhìn những miếng lương khô trên tay đã khiến cô chán ngấy không thể nuốt nổi. Cô đành ôm gối thu lu ngồi một góc rồi đưa ánh nhìn oán trách nhìn về 2 kẻ tệ bạc.
-Tiểu Bạch ngoan nào,chờ chín đã rồi cùng ăn,ngươi không thấy ta nướng rất nhiều đây sao, đảm bảo ngươi sẽ ăn không hết nổi.
“Ăn không hết thì lại vất đi,thật phí phạm thức ăn,nếu các ngươi biết nịnh nọt bổn công chúa thì ta sẽ cố gắng ăn hộ để cho ngươi khỏi tốn công vô ích…ọc ọc…”
Chẳng biết Nhật Nam có nghe đc tiếng lòng của cô không mà gọi với lại.
-Này cô có muốn ăn một chút không. Chứ mấy ngày liên tục ăn lương khô sao mà có thể chịu được chứ.
-Hừ,không thèm, ai biết ngươi bỏ gì vào trong đó chứ.
-Ha ha, tùy cô vậy nếu không ăn ta và Tiểu Bạch sẽ ăn hết đấy.
Tiểu Bạch lúc này cũng đến bên cạnh cô dụi dụi rồi muốn kéo cô lại ăn cùng.
-Nể mặt Tiểu Miêu Miêu với không muốn thấy cảnh các ngươi phí hoài lương thực,ta tạm chấp nhận bữa ăn lần này.
-Được rồi, mau ăn thôi.
Cậu vất cho Tiểu Bạch mấy tảng thịt lớn cũng xẻo cho Bạch Sa một phần ngon nhất rồi mới từ từ dùng bữa. Thịt nướng thì ko thể thiếu rượu ngon đc rồi. Cậu đem ra từ nhẫn trữ vật 1vò rượu lớn đã ăn trộm của phụ thân trc kia. Cậu nhấp từng ngụm to ăn từng miếng lớn có vẻ phi thường sảng khoái.
Bạch Sa cắn miếng đầu tiên đã ngỡ như vừa tìm được châu lục mới, chỉ là những nguyên liệu bình thường nhất nhưng hương vị của nó thì đậm đà lôi cuốn vô cùng. Ánh mắt nhìn về phía cậu trở nên tò mò nhiều hơn oán trách.
Trông cậu ăn uống sảng khoái nên cũng muốn thử chút rượu xem sao. Thấy ánh mắt đó Nhật Nam lắc lắc vò rượu hất hàm.
-Có muốn thử chút không, uống cùng thịt nướng thì là tuyệt phối đấy biết chưa.
Nói rồi cậu tung cho cô vò rượu. Cô bắt lấy và ngập ngừng nhấp thật nhẹ. Uống rượu là bản năng của đàn ông Băng Thiên quốc rồi,nhưng cái vị cay xè dữ dội của nó cô không thích chút nào. Nhưng hương vị rượu này thì khác,nồng nàn nhưng êm dịu ấm áp chứ không hề xốc nóng như rượu quê hương cô. Cô ra vẻ thích thú rồi chiếm lấy cả vò để thưởng thức từ từ. Nhật Nam cười trừ rồi lấy thêm vò khác.
Ăn uống no say cậu dựa vào gốc cây mắt nhắm hờ nhập định, còn cô công chúa nhỏ cuộn mình trong lòng Tiểu Bạch vừa ngủ vừa thì thào nói mơ.
-Tiểu Miêu Miêu của chị,đừng đi theo tên nhóc xấu xa ấy. Chị cô đơn lắm, em hãy làm bạn cùng chị để chị bớt cô đơn có đc không. Hic,tên bại hoại xấu xa hãy nhường Tiểu Miêu Miêu cho ta đc không.
Đôi lông mày khẽ run trong khi đôi mắt nhắm hờ,sống mũi dọc dừa nhỏ nhắn đang phập phồng thở khẽ. Đôi môi đỏ mọng chúm chím thật đáng yêu. Tất cả những nét đẹp động lòng ấy đc khắc họa tỉ mỉ và khéo léo trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng.
Cô gái nhỏ thật đáng thương thân trên địa vị cao vời nhưng chẳng có ai thật sự là bạn. Bên tai lúc nào cũng là lời ngon tiếng ngọt, xu nịnh mà chẳng chút thật lòng. Phụ thân bận việc đại sự, mẫu thân cũng phải góp công,ca ca, đệ đệ còn bận đấu đá mỗi ngày cô thật sự rất cô đơn a.
Cậu khẽ vỗ nhẹ gọi Tiểu Bạch,nó nhẹ nhàng đứng dậy mà không làm cô tỉnh giấc,Nhật Nam leo lên lưng nó rồi cùng lao vút đi.
Bạch Sa lơ mơ tỉnh dậy khi bị một cái mỏ nhọn liên tục mổ lên tay. Cô mở mắt ra đã thấy một con chim nhỏ sặc sỡ đủ màu lông đang bên cạnh. Con chim nhỏ chỉ to hơn con gà 1 chút nhưng lại xinh đẹp vô cùng khi có cái đuôi dài óng mượt và mấy sợi lông vũ đỉnh đầu kiêu sa mà uy vũ.
-Đây là Bách Linh điểu,một loài chim cực quý hiếm mang điềm lành và giúp chủ nhân bình tâm an tĩnh trong tu luyện. Tiểu Bạch là huynh đệ ta,ta ko thể đưa nó cho cô đc. Ta đã cất công tìm rất lâu mới may mắn thấy đc nó. Ta sẽ giúp cô nhận chủ để nó theo bên cạnh cô. Nó cũng đã là cấp 4 hậu kỳ rồi đó.
Con chim này là Nhật Nam và Tiểu Bạch đã cất công rất lâu và rất may mắn mới tìm thấy. Nó là 1 loài chim quý thuộc hậu duệ Phượng Hoàng rất giàu tiềm năng. Để hàng phục nó cậu và Tiểu Bạch đã phí sức 9 trâu 2 hổ mới thành công. Cậu cảm thông với cô gái và dành tặng nó cho cô như 1 món quà.
-Ôi đẹp quá, cám ơn ngươi. Nó chắc chắn sẽ tình nguyện theo bên ta chứ,nếu phải ép buộc thì thôi đi, một ngày nào đó ta sẽ có đc thú sủng của mình thôi.
Cũng thật lương thiện nha,dù đã yêu thích đến không rời được mắt nhưng cô vẫn không muốn ép buộc con chim nhỏ.
-Nó đã về đây tức là đã chấp nhận rồi. Cô hãy nhận lấy và chăm sóc nó thật tốt chứ bằng không trước sau gì cũng có kẻ giết hại nó mà thu nạp khí vận.
-Vậy thì được, cảm ơn ngươi lần nữa.
Nhật Nam tiến lại đặt tay lên đầu Bạch Sa chuẩn bị dẫn dắt linh hồn cô nhận chủ kí khế ước cùng Bách Linh điểu. Sở dĩ phải bắt nó nhận chủ là để họ dễ câu thông và cũng vì Bách Linh điểu này đã trưởng thành,sợ cô không chế ngự được nó.
Trong lúc 2 linh hồn cộng hưởng Bạch Sa thấy đặc biệt thân thiết cùng thiếu niên này. Cô ngước nhìn cậu cũng thấy thuận mắt rất rất nhiều. Khuôn mặt tuy vẫn còn vẻ non nớt nhưng những nét cương nghị của 1 người đàn ông trách nhiệm cũng đã hình thành. Lông mày đậm sống mũi cao cùng đôi mắt tinh anh với ánh nhìn sâu thẳm,cậu thừa sức đạt tới tiêu chuẩn mỹ nam. Bạch Sa xấu hổ ngoảnh mặt đi chỗ khác,thật kì cục khi không đâu đôi má cô lại đỏ hồng.
Bách Linh điểu đã thuộc về cô, cả 2 quấn quýt không rời. Bạch Sa ra lệnh cho chú chim trở về hình dáng nguyên bản. Chưa đến 1s 1 chú chim rực rỡ kiêu hãnh giang đôi cánh khổng lồ cuốn gió, móng vuốt ánh sắc Kim nguy hiểm và phe phẩy chiếc đuôi lửa đủ màu. Bạch Sa thích chí nhảy tót lên và cùng Bách Linh chao liệng bầu trời.
-Tiểu Điểu Điểu thật đẹp thật oai phong a, từ giờ ta và ngươi sẽ là bằng hữu tốt chăm sóc lẫn nhau chứ đừng tỏ ra đáng ghét như ai kia nhé.
Nói rồi cô đưa mắt lườm Nhật Nam, cậu cũng chỉ biết cười khổ,nhanh vậy cô đã quên mất là ai mang Bách Linh điểu về cho cô rồi.
-Chúng ta sẽ ở đây thêm ít ngày nữa nhé,ta thực sự muốn đột phá rồi.
Nói rồi cậu lấy khúc xương của hổ lớn vẫn cất từ rất lâu về trc bỏ cùng rất nhiều dược liệu bắt đầu hầm lên bằng Hỏa Lực cậu vừa nâng cấp. Ánh lửa vàng sắc đang thiêu đốt hừng hực,lần này cậu sẽ rút sạch tinh hoa của 2 khúc xương này.
Vừa rồi để chế ngự Bách Linh điểu cậu đã lại giao chiến thêm trận kịch liệt, mọi tích lũy rèn luyện đã thực sự viên mãn,giờ đây cậu muốn bổ sung linh lực kèm theo lĩnh ngộ lực lượng mà đột phá hoàn mỹ nhất.
Bạch Sa cùng 2 thú vui chơi trong sơn cốc để hộ pháp cho Nhật Nam đang tĩnh tọa vận hỏa . Khi cậu mở mắt đã là sau hơn 1 ngày. Cậu thu xếp bắt đầu bày trận câu thông đại đạo. Trận pháp sẵn sàng cậu cầm lấy chiếc chén chứa đầy chất lỏng vàng kim rồi ngồi vào chính giữa.
Trận pháp khởi động cậu lại thấy từng dòng Linh lực các hệ vờn quanh. Lần này cậu đưa tay tiếp xúc với dòng Linh lực màu xám đen trầm mặc. Trận pháp vây kín phần lớn,cậu phải tốn công mà tác động. Khi trận pháp đã nới lỏng dòng Linh lực đc khai thông cậu thu nạp toàn bộ chúng vào cơ thể,cùng lúc cậu cũng trút hết chén chất lỏng kia hoàn toàn vào miệng.
MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN
Đăng bởi | anchoicangay |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 26 |