Bạch Sa thất lạc
Như nghe thấy tiếng lòng của cô Nhật Nam đưa tay lên nhẹ vỗ.
-Xin lỗi là tạ ta,ta quá lo cho ngươi nên mới đường đột xông vào như thế. Lúc nãy ta đang ngắm nghía xung quanh nên chưa nhìn thấy gì,thật sự chưa nhìn thấy gì.
-Ngươi bại hoại, ngươi nói láo,ngươi đứng gần như thế lâu như thế mà chưa nhìn thấy gì. Chẳng lẽ Bạch Sa ta khó nhìn đến mức chìm nghỉm giữa cái động quật xấu mù này sao.
-Không có khó nhìn,ngươi là đẹp nhất,trước giờ ta chưa từng thấy cái gì đẹp hơn ngươi hết.
-Vậy mà ngươi nói chưa nhìn thấy gì,có mà ngươi thấy hết rồi nhưng không thèm thừa nhận, ngươi chê ta phiền phức ngươi sợ trách nhiệm đúng không. Huhuhu.
Hai người đối lời mà loạn cào cào hết lên,người thì không muốn bị nhìn thấy nhưng bắt người kia phải nhận đã nhìn thấy. Người không dám thừa nhận mình nhìn thấy thì lại khen người kia là đẹp nhất từ trước tới giờ. Thật đúng là oan gia.
-Huhu,Bạch Sa ta từ nhỏ đã cô đơn, Phụ Hoàng, Mẫu Hậu đều không có thời gian bên ta. Các ca ca tỷ tỷ thì mải tranh giành quyền lực,có đối tốt với ta cũng chỉ vì mục đích. Khó khăn lắm ta mới có thể coi ngươi là bạn,vậy mà ngươi bắt nạt ta… Huhuhu. Ngươi làm vậy rồi mai này sao ta dám gặp người chứ,ta còn gả cho ai được nữa chứ. Huhuhu…
Không khí thật khó xử,Nhật Nam im lặng chỉ còn tiếng khóc thút thít của Bạch Sa trong ngực cậu. Để cho Bạch Sa vơi đi chút ủy khuất Nhật Nam lại vỗ lên vai cô,cậu nói rất nhẹ nhưng cực kì chắc chắn.
-Còn muốn gả cho ai khác nữa sao, chẳng lẽ Âu bá bá lại nuốt lời với cha ta à. Đừng nói là nàng không biết Phụ Hoàng của nàng đã hứa gả nàng cho ta đó nha.
-Bạch Sa nín bặt nàng bật người lên nhìn cậu. Sao ngươi biết,vậy là từ đầu ngươi đã biết nên mới tiếp cận ta sao.
-Không,mới đầu ta chỉ biết ngươi là người Băng Thiên Hoàng tộc nên muốn giúp thôi. Về sau trong sơn cốc thấy thái độ ngươi hỏi tên ta rồi hơi lạ ta mới ngẫm lại. Có lần hình như mẫu thân từng trêu ta nếu không cố gắng thì công chúa Băng Thiên quốc sẽ không gả cho ta đâu. Gặng hỏi mẫu thì người mới nói nàng công chúa kia là thiên tài ngàn năm của Băng Thiên quốc,nàng có 3 hệ Linh căn Quang,Thủy và Thổ. Lúc đó ta mới biết đấy là nàng.
Bạch Sa khá hài lòng vì câu trả lời của hắn. Điều đó chứng minh lần hắn cứu nàng không vì háo sắc cũng không vụ lợi. Hắn càng như vậy nàng lại càng coi trọng hắn nhiều hơn. Bây giờ thì nàng lại cảm thấy trong ngực hắn thật không tồi a.
Nhật Nam không biết cô công chúa nhỏ đang nghĩ gì nhưng cảm giác của cậu có chút miễn cưỡng. Linh hồn này của một cậu thanh niên thời hiện đại điều kiện của một lời đính ước dài lâu phải là một tình cảm sâu nặng. Vậy mà cậu và nàng mới chỉ bên nhau vài ngày. Dù nàng rất đẹp,rất thú vị và cậu cũng đôi lần rung rinh nhưng đó vẫn còn quá sớm để đưa ra lời hứa định tình như thế. Biết vậy cậu nên để Tiểu Điểu Điểu vào trước thăm dò.
Bạch Sa đang lâng lâng quên cả rời xuống khỏi người cậu,tư thế ám muội khiến tay chân Nhật Nam như thừa thãi chỉ biết giang ra thật rộng. Bầu không khí trở nên im lặng chỉ còn tiếng thở ngày càng trở lên gấp gáp của Bạch Sa có lẽ cô cũng đã nhận ra sự xấu hổ ở đây. Cô không dám cựa quậy nhưng phía dưới đang nóng rần mất kiểm soát.
-Ta thấy có dấu hiệu trận pháp.
-Ta muốn xuống rồi.
Cả hai cùng ngại ngùng thốt lên 1 lượt,sau đó họ lúng túng tách nhau ra,dù lại lướt qua thân hình quyến rũ ấy lần nữa cũng lưu luyến không thôi nhưng Nhật Nam quyết tâm phải rời đi. Cậu bước lên đài cao khi Linh Hồn cảm nhận được dấu hiệu trận pháp ở đây.
Cậu phủi sạch bụi đất bên trên,một trận pháp với đạo tuyến rắc rối hiện ra. Theo hiểu biết của cậu đây chính là Truyền Tống trận. Một truyền tống trận cỡ lớn với cự ly cực kỳ xa. Thứ này chắc hẳn tốn công hao của rất nhiều. Cậu lượn vòng tròn ghi nhớ toàn bộ đạo tuyến.
-Thiếu gia,vừa rồi hưng phấn không,chắc thích lắm nhỉ. Hehe. Ta thấy tim thiếu gia đập như trống trận,đã thế nam căn lại còn ngỏng lên hết sức dữ tợn nữa chứ.
-Im,có tin từ giờ ta sẽ nhốt chặt ngươi vào một góc,không nghe không thấy gì nữa hay không. Mau ghi nhớ rồi thôi diễn trận này đi.
-Thiếu gia định lên cung trăng, hiếp chị Hằng hay sao mà muốn khắc trận này. Trong Trận Pháp toàn cương có nhắc trận này,đây là Truyền Tống trận xuyên tinh. Trận này đi đến giới diện khác,bây giờ đâu còn ai khắc lại trận này được chứ. Nếu Thiếu gia có linh hồn mạnh như tên để trận pháp trong đầu thuộc hạ của Hội Tam Điểm thì chắc chắn không vấn đề.
-Đây là gì vậy.
Tiếng Bạch Sa thánh thót từ phía sau,nàng đã thay bộ quần áo khác và tiến lại gần cùng cậu quan sát. Lúc này cậu mới nhớ đến ấn kí Lỗ gia lão tổ để lại cho mình bảo rằng may mắn thì sẽ tìm đc nó để đi tới cơ duyên khác. Chắc hẳn nó đây nhưng sao Bạch Sa cũng có được.
-Bạch Sa,nàng có được truyền thừa một cái ấn kí trong lòng bà tay không.
-Có a,lão tổ nói gì mà ta có thể có đủ tư cách dẫn dắt Âu gia nếu nhận được thêm cơ duyên mà nơi này dẫn dắt . Vừa nãy nó còn sáng nhưng giờ thì hết rồi.
Ra vậy Âu gia lão tổ cũng cho một ấn kí y như thế cho Bạch Sa. Vậy thì cơ duyên đằng sau này là gì đây nhỉ. Toàn bộ bụi đất được dọn dẹp sạch sẽ,tất cả trận pháp lộ diện, mặc dù hơn 3vạn năm đã qua đi nhưng trận pháp vẫn còn nối liền đầy đủ. Chỉ là thời gian bào mòn nên có vài đạo tuyến hơi mờ nhưng không sao.
Thấy Nhật Nam mải mê chú ý tới đạo tuyến không rời mắt,Bạch Sa chán nản cùng Tiểu Điểu Điểu lượn lờ khám phá xung quanh. Trên đài cao này ngoài trận pháp vừa nãy thì có thêm 1 ụ đá nhô lên Bạch Sa phủi sạch thì thấy hình một bàn tay cô tò mò ướm thử,bỗng ấn ký trên đó phát sáng. Trận pháp cũng đang khởi động, nàng vội buông tay nhưng trận pháp không ngừng sáng hơn. Thấy gương mặt của Nhật Nam đôi chút hoảng loạn, nàng lo hắn gặp nguy hiểm liền nghiến răng lao tới. Nàng hất văng cậu ra trước khi trận pháp hoàn toàn khai mở.
Nàng nhoẻn miệng cười khuôn miệng như muốn nói “hãy nhớ tới ta”,Nhật Nam tâm lí muốn phát điên cũng có. Cô nàng này nghĩ rằng trận pháp sẽ gây tổn hại gì cho cậu sao. Chỉ là truyền tống trận thôi mà. Thế là cậu chỉ biết ném tới cho cô một Thông Thính Thạch Bàn rồi hét lớn.
-Ta sẽ tới tìm nàng,nhanh thôi.
Nàng rưng rưng gật gật như nhân vật nữ trong phim ngôn tình chia tay nam chính. Trận pháp trở lại như cũ Nhật Nam mới biết lời nói với Bạch Sa không thể hoàn thành ngay được. Trận pháp hiện tại không hoàn toàn nguyên vẹn nữa. Những đạo tuyến đã mờ đi sau hơn 3 vạn năm hiện nay thêm lần hoạt động nữa khiến chúng quá tải mà báo hỏng. Những đạo tuyến ấy rách tả tơi khiến trận pháp không còn được nối liền nữa. Có điều rắc rối ở đây là trận pháp này tạm thời cậu chưa có năng lực sửa chữa. Cậu cũng đành chịu chỉ mong Tiểu Điểu Điểu sẽ bảo vệ tốt nàng ấy.
Cậu nhớ rõ cái động này và cho nó thêm một vài trận pháp ẩn nấp rồi ngoi lên. Ra khỏi hồ nước cậu nhảy lên lưng Tiểu Bạch bay về phía lối ra,bởi vì những gì cậu muốn nay đã có đủ. Cậu không mưu cầu thêm gì nữa mà chỉ muốn về. Trước lối ra cậu gặp đoàn người của Băng Thiên quốc,Âu Quang Viễn đứng đầu tiên với ánh gương mặt lo âu thấy rõ. Chắc bằng liên hệ nào đấy mà trong gia tộc biết cô xảy ra chuyện nên báo cho ông ta. Không đành nhìn vậy,cậu viết lại tờ giấy nhỏ nhờ người bí mật đưa cho ông ta khi cậu rời đi. Chỉ đơn giản nói công chúa an toàn, đang tạm thời tìm cơ duyên ở một bí cảnh khác,ít lâu sẽ quay về.
Thành Oanh Thiên đã lại trong tầm mắt của cậu. Cậu rời khỏi lưng Tiểu Bạch mà đáp xuống. Trong thành người đến rồi đi còn nhiều hơn ngày trước rất nhiều. Do số lượng người đến tìm kiếm truyền thừa và cũng vì ở đây thường xuyên mở bán các vật phẩm nhận được từ trong truyền thừa quý giá. Nhật Nam đến đúng dịp sắp có hội đấu giá cao cấp, các vật phẩm này đều là chọn lọc rất kỹ,đều thuộc hàng chân phẩm hay ít ra cũng là được lấy từ những truyền thừa quý giá nhưng chưa xác định chắc chắn công dụng.
Nhật Nam đang lang thang trong thành nghe ngóng tin tức khắp nơi. Đến một góc thành hẻo lánh, cậu dừng chân tại một quán trà khá đông khách. Có kinh nghiệm xem phim kiếm hiệp kiếp trước, thì các tin tức quan trọng là thường phát tán từ nơi này.
Vừa vào không bao lâu đã có thứ khiến cậu đặc biệt chứ ý,đấy là lão bản nơi này có hình dáng rất hèn mọn nhưng kì thực do dịch dung. Và bất ngờ hơn khi đây lại là người cậu rất quen thân. Cậu tiến tới gần ông ta hỏi rất tùy tiện.
-Trà ở đây nhập từ Nam Giao có đúng không.
Nam Giao thành không phải thành thị nổi tiếng về trà. Vậy nên nếu có người hỏi vậy thì một là người không biết hai là có ý khác trong lời, trường hợp này thì điều thứ 2 là chính xác. Lão bản nơi này hơi ngơ ngác chút xíu rồi cũng trả lời một cách thăm dò.
-Ồ,quý khách có thể nhìn ra ư. Phải chăng ngươi cũng là thiếu gia trong thành đi ra bên ngoài cũng lâu chưa về.
-Đúng vậy đúng vậy, hãy dắt tôi đến chỗ ông để trà được không.
-Được,xin mời đi ra phía sau.
Hai người đi ra sau nhà bất ngờ lão bản hỏi.
-Tiểu tử, là ngươi à,lịch luyện ra sao có được truyền thừa gì tốt không.
Nhật Nam trở lại hình dáng ban đầu nhìn lão cha nhe răng cười hì hì.
MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN
Đăng bởi | anchoicangay |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 30 |