Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Nhu Nhu chịu ủy khuất

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Tu vi đã bước vào Linh Tuyền hậu kì nhưng vì bị tác động mà nàng rơi vào thế hạ phong với kẻ mới chỉ là Nhập Đạo cảnh. Nhưng dù có chết nàng cũng phải kháng cự đến cùng không để ý đồ bẩn thỉu của hắn được thành công.

Con mồi của Trương Hằng đang đau khổ chống chọi khiến hắn càng khoái trá. Thường xuyên bị coi thường vì kém cỏi,lại còn bị mang danh bao cỏ khiến tâm lí méo mó thích bắt nạt,hành hạ người khác. Hiện giờ trước mắt gã là một cô nương vừa xinh đẹp lại có tu vi cao nhưng cô ta sắp trở thành đồ chơi cho mình khiến hắn được thỏa mãn hư vinh của kẻ ưu tú.

-Hộc …hộc …các ngươi là ai,có biết việc các ngươi làm sẽ gây ra hậu quả gì không hả. Nếu không cút ngay thì hôn phu ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.

-Ha ha,sau hôm nay nàng sẽ là người của bản thiếu,sẽ không cần để ý đến vị hôn khu của nàng nữa. Ha ha.

-Vô liêm sỉ, ngươi đừng hòng được như ý,chỉ cần ngươi lại gần ta sẽ tự vẫn cho ngươi xem.

-Ha ha,thật cứng rắn a,những cô gái cứng rắn như nàng khi rên thì càng đã.

Nói rồi hắn lại tiếp tục tiến sát đến hơn. Vì vận công tắc nghẽn khiến động tác của nàng không được nhanh nhẹn và trơn tru. Con dao vừa đưa lên đã bị Trương Hằng đánh bay. Cổ tay của nàng bị hắn túm chặn rồi kéo mạnh vào trong lòng. Nàng vùng vẫy đánh mạnh lên ngực hắn,bàn tay mềm mại dù có dùng hết sức để đấm cũng chẳng bằng gãi ngứa.

Sợ rằng mình sắp bị xâm hại khiến nàng hoảng sợ vô cùng nàng bắt đầu khóc lóc van xin mong rằng kẻ này sẽ dộng lòng mà tha cho.

-Xin ngươi, hu hu…xin ngươi tha ta..hu hu…là ta sai, ta xin lỗi …huhu… ngươi muốn tiền ta có thể đưa cho ngươi… hu hu…ta hứa sẽ không nói với ai…chỉ cần ngươi tha ta …hu hu…hu hu hu…ta sắp thành thân ta không thể thất thân được…

-Ha ha…như vậy nghĩa là nàng vẫn còn là trinh nữ sao. Ha ha tuyệt vời ta sẽ nhẹ nhàng khiến nàng sung sướng tận chín tầng mây,nàng sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này mà không quên ta được. Ha ha.

Trương Hằng càng hăng máu hơn,hắn bắt đầu thô bạo mà xé rách áo nàng. Tay áo bị xé toạc ra,cánh tay trắng như ngó sen phơi ra trước mắt làm Trương Hằng như phát điên. Đẹp quá,không chiếm đoạt đươc cô gái kia thì nàng này cũng là một món quà không hề tệ.

-Xin ngươi, hôn phu của ta là Quan Chí,đại thiếu gia Quan gia,nếu để chàng đấy biết chàng ấy sẽ truy lùng ngươi đến cùng trời cuối đất. Kể cả gia tộc ngươi cũng sẽ không yên.

Trương Hằng nghe thấy cái tên Quan Chí thì chợt dừng lại,hắn biết Quan Chí là ai, có địa vị cao thế nào. Nếu lời của nàng ta là thật thì hắn chết chắc. Tên hộ vệ cũng nghe thấy lời của Nhu Nhu vì vậy hắn cũng lo lắng chạy vào.

-Ngươi nói sao,Quan Chí là hôn phu của ngươi? Ngươi là Liễu Nhu Nhu?

-Đúng vậy,chúng ta sắp cưới. Các ngươi mau thả ta ra,ta hứa sẽ coi đây là chuyện hiểu lầm và không kể cho Quan Chí nghe.

Nghĩ rằng tên tuổi của Quan Chí và Quan gia có tác dụng nàng tiếp tục lung lạc mong sao có chuyển cơ. Lúc này Trương Hằng đã rất sợ, mặt hắn trắng bệch,lời nói thì ấp úng không thành câu.

-Húc thúc…ta phải làm sao đây…nếu chuyện này bị lộ thì cha ta sẽ lột da ta mất.

-”Hừ,lúc này mới biết sợ, thường ngày khi nam phách nữ thành thói quen, đến khi đá phải tấm sắt mới biết sợ sao. Chỉ vì tên phế vật như ngươi mà cả ta cung bị liên lụy không cẩn thận cả mạng nhỏ cũng khó giữ.”

Trương Húc là đệ tử chi thứ của Trương gia,năm ngoái khi tên Trương Hằng này bước vào Nhập Đạo thì mẹ hắn đến tìm ông ta và trả công hậu hĩnh để ông ta làm hộ vệ cho hắn. Dụ hoặc quá lớn khiến gã gật đầu. Đi theo kẻ không có tiền đồ lại dâm loạn,hắn không biết bao lần làm điều khuất tất. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma,việc ức hiếp thiếu phu nhân Quan gia nếu lộ ra thì cả mạng hắn cùng ông ta đều không giữ nổi. Nên lúc này trong lòng Trương Húc đã rất oán hận tên đầu heo này,lão bắt buộc phải tàn nhẫn.

-Đã quá muộn để hối hận rồi,đã không làm thì thôi,làm thì phải làm cho chót. Chỉ cần xong việc chúng ta làm sạch sẽ thì không cần lo lắng.

Vừa nói hắn vừa đưa tay làm dấu cắt cổ. Trương Hằng hiểu ý của Lão ta,dù rất sợ nhưng hắn biết điền Trương Húc nói là chính xác,vậy nên hắn lại dữ tợn bước về phía nàng. Tưởng rằng hai kẻ nguy hiểm này vì Quan gia mà sợ hãi rồi sẽ tha cho mình. Nhưng sau khi chúng bàn bạc rồi quay lại với thái độ dữ dằn thế này thì nàng cũng đoán được diều gì đang đợi mình.

-Xoẹt… xoẹt…á á…không không được làm vậy,xin đừng mà…hu hu.

Trương Hằng điên cuồng lao vào cố gắng xé tan những mảnh vải còn lại trên người Nhu Nhu. Da thịt phấn nộn của nàng phơi ra trắng ngần tươi sáng,tên thú vật cười khằng khặc sung sướng. Những kẻ mang danh thiên tài kia được hống lên tận trời, thứ gì tốt nhất đều dành cho chúng cả,kể cả đàn bà. Trong khi kẻ thế thân như hắn dù mang danh thiếu gia nhưng chưa bao giờ thuộc về vòng tròn quan hệ đó. Mọi thứ hắn sở hữu so với kẻ như anh trai Trương Tuấn của mình thì chẳng khác nào rác rưởi. Những con đàn bà hắn chơi nếu không là dạng tàn hoa bại liễu đám “thiên tài ” kia chán bỏ thì cũng là bắt cóc,ức hiếp tiểu gia tộc mà có.

Lần này thì khác, cô gái dưới thân hắn khoảng chừng 20 đã là Linh Tuyền cảnh hậu kì lại xuất thân thế gia,cũng chính là đối tượng thông hôn dành cho những thiên tài kế thừa gia tộc. Ảo vọng được thỏa mãn, ánh mắt nhìn về Nhu Nhu càng nồng cháy.

Nhu Nhu lúc này đã sắp bị lột trần,cũng vì những thứ cô mặc trên người chỉ là y phục đơn giản dành cho ni sư. Bộ y phục đã tan nát sau giây phút điên cuồng cào xé của Trương Hằng. Da thịt tinh khôi của tiểu thư khuê các mịn màng như lụa,trắng tươi như bạch ngọc. Trước ngực chỉ còn nội y che đi quá nửa bầu ngực núng nính,chỉ nhìn phần lộ ra cũng dễ dàng đoán được chúng tròn trịa trắng trẻo ra sao.

Nữ nhi luyện võ,bụng thon không chút mỡ thừa,eo nhỏ săn chắc đối lập hoàn toàn với vòng hông nở rộng. Mảnh nội y đáng ghét giờ này vẫn còn lì lợm ngăn cản ánh mắt hắn được chiêm ngưỡng động đào trinh nguyên.

Trương Hằng nuốt nước bọt cái “ực”,đây là lần đầu hắn được chiêm ngưỡng một vưu vật thật sự. Hắn cúi xuống đòi hôn thì Nhu Nhu mím chặt môi mạnh mẽ cự tuyệt, nhưng giờ cô ở trong tay gã,không hôn chỗ này thì hôn chỗ khác. Nếu môi không cho thì hắn tìm đến ngực,một tay hắn nắm chắc cả hai cánh tay nàng tay còn lại hắn sờ nắn chuẩn bị lột đi chiếc áo quây. Ôi mềm mại đàn hồi mà lại đẫy tay, thật hoàn hảo. Qua lần vải mỏng những tiếp xúc đầu tiên thật là mĩ diệu,hắn không chờ thêm được nữa mà muốn chiêm ngưỡng tức thì.

Miếng lụa quây bị kéo mạnh một mảng trắng hồng vừa xuất hiện chưa kịp rõ nét thì đã nhòe đi rồi tối sầm.

-Hự…huỵch…huỵch…

Trương Hằng bị đá bay đi như một bao cát đầu hắn đập vào tường khiến hai mắt xây xẩm tối đen. Mềm mại,thoải mái đâu,thơm tho mát dịu đâu,sao chỉ thấy đau đớn và cổ họng ngòn ngọt lại hơi tanh thế này.

Hương diễm kết thúc với kẻ đồi bại. Quan Chí nhận được cầu bí pháp cầu cứu cửa người yêu thì cùng gia tướng lập tức đến đây. Anh đến vừa kịp lúc, để cứu lấy vợ chưa cưới của mình. Nhu Nhu nhìn thấy thân ảnh nàng đợi mong thì òa lên nức nở. Nàng ủy khuất,xấu hổ và sợ. Cả đời được nâng niu yêu thương vậy mà hôm nay nàng phải trải qua những giây phút kinh khủng nhường này. Nàng bị đánh,bị sàm sỡ và rồi bây giờ co ro một góc trong tình trạng tàn tạ. Rồi mai này người đời sẽ đàm tiếu dèm pha,Quan Chí sẽ nhìn nàng ra sao chứ. Càng nghĩ nàng lại càng thấy tủi hổ muốn chết.

Quan Chí thật đáng mặt đàn ông,sau khi giải trừ nguy hiểm cho nàng điều đầu tiên anh làm là cởi áo, khoác lên người cho Nhu Nhu. Anh cũng ôm chặt lấy người yêu cho nàng chỗ dựa và truyền hơi ấm yêu thương cho nàng bớt tủi thân.

Cử chỉ quan tâm hết mực cho Nhu Nhu thấy rõ thứ Quan Chí quan tâm lo lắng là nàng. Ưu tiên số một là an toàn và sức khỏe của nàng chứ không phải phát tiết trút giận hay cứu vãn mặt mũi.

Biết nàng đã an toàn không đáng lo nữa,anh mới bế nàng về góc Tiểu Mai và hộ vệ Thanh tỷ đang nằm. Sau khi vỗ về nàng yên tâm anh ta mới đứng dậy,lúc này anh ta mới thực sự bạo tẩu. Đôi mắt vằn đỏ dữ tợn,anh trực tiếp đạp xuống một cước.

-Rắc…á á á á…đau đau quá… á a a a …xin tha mạng.

Trương Hằng bị đạp gãy chân khiến hắn đau đớn mà tỉnh lại,hắn sợ hãi mở mắt liền cầu xin. Đối mặt với lời cầu xin của gã là ánh mắt lạnh lùng, dữ dằn khát máu. Một chân Quan chí lại tiếp tục nhấc lên.

-Huỵch….Á…á…ôi a…đau đau…á đau quá… đau quá…a a a a a .

Quan Chí vừa đạp thẳng hết sức vào đũng quần Trương Hằng, máu tứa ra đỏ thẫm có cảm giác thứ gì đó bị đạp nát. Trương Hằng chưa từng cảm nhận được cơn đau nào dữ dội hơn thế. Nó nhức,buốt,và kéo dài vô tận,mặt hắn đã đỏ tía,gân cổ nổi vằn vện như giun bò mùa lũ. Hắn quằn quại trong tuyệt vọng,địa vị thiếu gia đã tan tành theo hai quả trứng vỡ. Chưa hết,kẻ trước mắt vẫn còn chưa nguôi giận mà tiếp muốn xuống tay. Hắn sẽ đánh chết ta.

-Khoan đã, hu hu…ta là Trương Hằng, nhị thiếu gia Trương Gia thành,hu hu… ngươi không thể giết ta được. Hu hu…

Quan Chí chợt dừng lại,dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Trong giây phút sinh tử Trương Hằng đã gọi ra chỗ dựa lớn nhất của mình,thấy Quan Chí dừng lại hắn thầm vui vì có thể thoát chết. Nhưng hắn vui mừng quá sớm. Quan Chí Thu lại vẻ đăm chiêu,một đường đao quét qua, đầu lìa khỏi xác.

MỌI NGƯỜI ĐỌCTRUYỆN NẾU THÍCH HÃY ẤN "TA THÍCH" NGAY PHÍA DƯỚI. NẾU CÓ GÌ CHƯA HÀI LÒNG XIN NHIỆT TÌNH GÓP Ý. XIN CẢM ƠN

Bạn đang đọc Anh Hùng Tiếp Bước Tại Dị Thế sáng tác bởi anchoicangay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anchoicangay
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.