Chương 2 .....Biết tên Em
BIỆT THỰ VƯƠNG THỊ
Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào gương mặt xinh đẹp mỹ miều của cậu .....cậu ngắm nhìn xung quanh ...cậu cảm nhận được có ai đó đang ôm chặt mình,
cậu sực nhớ chuyện hôm qua , mà mắt ươn ướt, hức híc vài cái
Anh đang ngủ bỗng nghe tiếng nức nở của cậu liền giật mình mà ngồi dậy ôm chầm vào lòng mà an ủi
Sao vậy vết thương còn đau sao
Dạ con hết đau rồi chú ạ
Vậy sao ,em vẫn gọi tôi chú sao
Không có, không có
Con ..con
Thôi được rồi , em tên là gì,bao nhiêu tuổi, tại sao cả người em lại đầy vết thương nhiều đến thế, còn nữa sao em lại lang thang ngoài đường ,em biết nguy hiểm lắm không
Dạ..dạ con
Hũm
À ..em Tiêu Chiến hay gọi Tiểu Tán ,năm nay em 16 tuổi
Vương Nhất Bác đưa tay nâng càm cậu lên để cho cậu nhìn mặt anh rõ hơn mà nói tiếp
Tên em rất đẹp...
.Từ nay anh sẽ gọi em là Tiểu Tán ,
Em cũng là vợ của anh, với lại Biệt thự Vương Thị cũng là của em ,em muốn gì anh đều cho em hết ,chỉ cần em không lời xa anh nữa bước ,em hiểu không
Dạ
Ngoan lắm
Anh ơi, anh cho em biết anh tên gì ạ
Anh tên Vương Nhất Bác
Tiêu Chiến cứ nhìn anh, làm cho tim anh cứ lệch đi một nhịp ..thình thịch thình thịch
A~.. Anh ơi Tiểu Tán đói...Tiểu Tán muốn ăn
Được được..anh dẫn em đi ăn em chịu hôn
Dạ chịu
bây giờ thì vệ sinh cá nhân đã" rồi anh đưa xuống lầu ăn sáng
Dạ
Tiểu Tán muốn ẫm
Được ...anh ẫm
Anh đứng dậy bế cậu vào nhà vệ sinh
Mặt kệ cho anh làm gì thì làm, cậu chỉ biết ngắm nhìn gương mặt anh mà cười tủm tỉm, còn anh thì đánh răng tấm rửa cho cậu ,còn cậu cứ nói
Anh Nhất Bác là người tốt nhất luôn
Thôi được rồi, em ngồi yên có được không,
Dạ..
Ừm
Vừa bế cậu ra ngoài, trêи người cậu bây giờ chỉ có cái khăn tắm,anh để cậu ngồi trên giường, anh bước ra ngoài dặn dò người hầu làm đồ ăn sáng cho cả 2 ,rồi quay lại phòng
Anh vừa bước vào thì nhìn thấy cậu đang khóc nức nở ,anh vội vàng chạy lại, quỳ xuống dưới đất lấy tay lau hai dòng nước mắt cho cậu..
"Sao em lại khóc, vết thương của em còn đau sao
Anh Nhất Bác... Hức..hức..lâu rồi...em mới ..có người tốt với em...hức...hức...oa~"
Cậu vừa nói vừa khóc ,anh vẫn cố gắng nghe từng lời cậu thốt lên ,,Tiểu Tán em quá dễ thương như vậy anh phải giấu em cho thật kỹ , nếu không thằng nào bắt cóc mất em thì sao
Tiểu Tán em nói anh nghe có được không
"Hức...em bị...hức..mẹ ghẻ đánh..hức...bà ấy bỏ đói em hức...còn bắt em làm việc...hức..em làm không nổi nữa ..hức...em trốn...hức..chạy ra ngoài ...hức ...hức.. hức
Ba em không biết sao
Ba ..hức..em.. hức...đi làm.... hức..em ở ... hức..nhà với... hức ..mẹ ghẻ.. hức... hức
Hức..mẹ..em mất rồi.."
Tiểu Tán cho ...anh xin lỗi...từ nay..anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em nữa,..ở cùng anh...có được không
.Anh Nhất Bác .thật...thật sao?"
"Thật ...thật..
Cậu nghe được lời đó từ anh ,liền nở một nụ cười tươi như hoa...khiến cho tim anh đập liên tục không ngừng nghỉ ..thình thịch ...thình thịch
Chết tuyệt
Con quỷ cái mày dám làm vợ tao bị thương , tao mà không lóc da lấy thịt mày cho chó ăn, thì tao không phải Vương Nhất Bác
Anh lấy quần áo thay cho cậu xong, rồi dang tay bế cậu xuống nhà..Cậu cũng ôm cổ anh mà cười tươi rói .
Xuống tới nhà đặt cậu lên ghế rồi bản thân vòng qua ngồi cạnh cậu...sao đó lấy điện thoại gọi tới bệnh viện xin nghỉ 3 ngày vì có việc bận
Ăn xong anh liền bế cậu đi rữa tay miệng rồi bế cậu ra sofa ngồi xem tivi, cậu thì xem hải miên bảo bảo còn anh chờ đợi thằng bạn bác sĩ cùng khoa
Tiểu Tán ...đây là tống kế Dương cũng là bạn thân của anh
Chào chú ạ
Chào em
Vương Nhất Bác nhìn thấy kế Dương cứ nhìn vào bảo bối của mìk ,khiến cho anh khó chịu mà lên tiếng
Kế Dương ..mày chào đàn hoàn một chút, đây là phu nhân của tao
Vương Nhất Bác mày nói chuyện với tao vậy hả ,bạn bè chơi thân với nhau như cái quần què...
Mày nói tiếng nữa tao mà khôngđạp một đạp cho mày té nhào xuống đất bây giờ ,mau vào khám cho vợ tao nhanh lên thằng ông nội
Bà nội cha nó, nó cũng là bác sĩ sao không khám cho vợ nó, mà nó bắt tao chứ ,Mà tao khoa chấn thương chỉnh hình, sao giờ lại thành bác sĩ tâm lý của gia đình mày rồi
Vào vấn đề chính nhanh lên
Được để tao khám ,kế Dương khám tổng quát một lượt cho Tiêu Chiến sao đó quay lại nói chuyện với Vương Nhất Bác
Tiêu Chiến lúc nhỏ bị đả kϊƈɦ ,cho nên thần trí như trẻ lên 5, bị ám ảnh bởi tiếng la hét, mắng chửi, và đánh đập nhiều lần cơ thể thằng bé đã chịu nhiều trận đòn roi ập đến, vì vậy có thể thằng bé bị ảnh hưởng trở nên trầm cảm, vết thương trêи người quá nhiều
Tao nghĩ cho em ấy uống thuốc tẩm bổ và tao đưa vài chai thuốc sứt vào sẽ lành sẹo
"Ừ"
Nè nè thằng khốn nạn mày không cảm ơn tao một tiếng luôn là chết luôn sao? Đồ mê sắc bỏ bạn
Cảm ơn chú Kế Dương ạ"
Tiêu Chiến vốn rất lễ phép nên mở miệng nói thay lời cảm ơn,
Kế Dương thấy thế liền nở nụ cười với cậu..
thảo nào hoa đẹp như vậy làm sao , thằng bạn trời đánh lại không mê cho được
"Xong việc, về đi"
Hủ giấm của họ Vương rất chua nha mọi người
Cảm nhận được sát khí đang bao trùm cả không gian, Tống kế Dương vội thu dọn đứng dậy ra về...mà không dám quay đầu lại, mà chạy vèo vèo ra xe
Tiêu Chiến vẫn ngồi yên một bên xem tivi ,còn anh vẫn xem laptop về bệnh tình bệnh nhân ,Tiêu Chiến xem một lúc thì cậu buồn ngủ tựa đầu vào vai anh mà thϊế͙p͙ đi ,anh nhẹ nhàng bỏ laptop qua một bên ,đỡ cậu nằm lên chân mình rồi với lấy điều khiển chỉnh loa nhỏ xíu vừa đủ anh nghe ,sợ loa lớn tiếng làm cậu thức giấc thì không tốt rồi ngắm nhìn cậu ngủ..
Tiêu Chiến lúc nào em ngủ hay thức em đều rất khả ái và đáng yêu như vậy sao ....em có biết con tim băng lãnh của anh đang tan chảy vì em không hả.
Anh nguyện cả đời này...anh chỉ yeu em thương em bảo vệ em.. Không bao giờ cho em lìa xa anh nữa.. Tiểu Tán ... anh yêu em... Chụt chụt 💋💋💋💋
Đăng bởi | Quynhnam |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |