Hậu Nhân Nguyên Tố Sư
Rừng Tích Sâm, nằm ở phía bắc cách thành phố Giang Long 60km.
Bên trong bốn bề chỉ là cây xanh, sông núi, trãi rộng đến bất tận. Đã có rất nhiều người đến đây muốn khám phá chinh phục khu rừng, nhưng phần lớn họ đều không trở lại.
Bây giờ là 1 giờ 30 phút sáng.
Trong khu rừng tối tăm bỗng không ngừng lóe lên chút ánh sáng. Nhìn gần vào, thì đó là một chiếc ô tô màu hồng khá sang trọng, chạy không quá nhanh, đi sâu vào bên trong.
" Cố lên Trần Uyên, không có gì phải sợ. Chỉ cần tìm được di vật mà ông nói. "
Cầm tay lái là một phụ nữ ăn mặc trẻ trung, đầu buộc tóc khăn lụa. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng lúc này thể hiện đầy sự lo lắng, gấp rút không ngừng nhìn vào bức ảnh treo trên xe, nó chính là tấm chỉ dẫn nơi nàng cần đến.
Trần Uyên buổi sáng trước đó đến dự đám tang của ông ngoại mình, được quản gia đưa cho đoạn phim, ghi lại những lời cuối cùng trước khi mất cần nói riêng với nàng.
Sau những lời tầm sự yêu thương, ông ngoại nàng tiết lộ rằng tổ tiên của mình từng là Thiên Mệnh Nhân mạnh mẽ, những người được chọn sở hữu sức mạnh siêu nhiên, đứng trên nhân loại. Sứ mệnh của Thiên Mệnh Nhân chính là chiến đấu bảo vệ nhân loại khỏi các thế lực tà ác bên ngoài.
Di vật được phong ấn, cất giấu ở trong rừng Tích Sâm, nó là chìa khóa để hậu nhân có huyết mạch tương thích lần nữa dễ dàng trở thành Thiên Mệnh Nhân.
Lúc Trần Uyên vừa ra đời, ông ấy dùng bảo vật kiểm tra được nàng chính là người thích hợp nhất. Nhưng khi đó là thời bình, chẳng có lý do gì lại để cháu mình mang nhiều trọng trách, gánh vác ý chí tổ tiên.
Ông muốn nàng sống như một người bình thường, vô lo vô nghĩ đến cuối đời.
Nhưng thời thế thay đổi quá nhanh, trong vòng 10 năm trở lại đây, thế giới đã không còn yên ổn, thế nên trước khi ông ra đi, đã đem bí mật nói ra.
...
" Chắc do mình mệt rồi. "
Lái xe hơn 3 tiếng không ngừng từ Giang Long đến đây, Trần Uyên tinh thần cũng đã chút mệt mỏi, nhất là bây giờ nàng lại ảo giác ở giữa núi rừng hoang vắng này, lại xuất hiện một người người đàn ông ăn mặc quái gỡ đứng phía trước xe vẫy tay.
Vượt xe qua người đàn ông, Trần Uyên muốn tiếp tục chú tâm tìm kiếm, nhưng một giây sau, gương mặt tên đó cười có phần hơi đê tiện xuất hiện bên trái cửa kính, tay hắn gõ vào cửa xe, hỏi lấy nàng : " Chị đẹp, tôi muốn đi nhờ về thành phố Giang Long có được không? "
" A? " Trần Uyên đầu tiên bấm mạnh vào tay.
Đau quá!
Thế đây không phải là ảo giác!
Một luồng hơi lạnh bỗng chạy dọc sống lưng, nàng hoảng sợ nghĩ đến người đàn ông này thật sự đuổi theo xe mình chỉ trong cái nháy mắt!
" Có hay không thấy...thấy quỷ! Áaa!!! "
Trần Uyên mặc kệ đường núi nguy hiểm, đạp mạnh chân ga. Theo chiếc xe tăng tốc từ 40, 50 dần đến 70km/h.
Trần Uyên tay vỗ đồi núi ngạo nghễ thở phào một hơi. Cuối cùng cũng thoát khỏi tên quỷ biến thái.
" Hello! "
Lại là gương mặt quen thuộc đó xuất hiện bên ngoài cửa xe, Trần Uyên sau một hồi đắn đo liền quyết định dừng xe. Nàng biết nếu tăng tốc thêm nữa, cho dù không bị tên bên ngoài ám chết thì khả năng cao mình cùng xe liền sẽ bay khỏi đường chính, chết như thế cũng quá xấu xí.
Để tay vào túi xách cầm lấy một vật, nàng hít một hơi thật sâu, lấy thêm can đảm mở cửa xe bước xuống.
Ở phía đối diện thấy rằng Trần Uyên chịu ngừng xe lại cũng thở ra hơi :
" Phù~ cuối cùng bà cô này cũng chịu nói chuyện. "
Người đàn ông biến thái không ai khác chính là Từ Nhiên.
Sau khi thoát khỏi bệnh viện, hắn mới nhận ta mình không biết đường trở về, đã hơn 1 giờ đồng hồ tìm kiếm vẫn không có lối thoát.
Tưởng rằng sắp tới mình phải cosplay cậu bé rừng xanh...à không, đẹp trai như hắn phải gọi là hoàng tử rừng xanh mới hợp lý.
Ảo tưởng chưa xong thì ánh đèn xe của Trần Uyên thu hút tầm mắt của hắn, thế nên mới có màn rượt đuổi xảy ra.
Nhìn xem nàng duyên dáng bước xuống xe, hắn đang muốn mở lời, thì nhìn thấy nàng cầm trong tay súng lục nhắm hướng về mình.
Nàng ngón tay thon dài đặt vào cò có chút rung rẫy, tra hỏi :
" Cậu là người hay quỷ? Bám theo tôi làm gì? "
" ... "
" Trả lời mau! Tôi nổ súng ngay đó! "
Trái với thái độ hung hãn của Trần Uyên, Từ Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, tay gãi mông có chút không đành lòng nhắc nhở :
" Bà chị à, lần đầu cầm súng? "
Trần Uyên giật mình,có chút ngạc nhiên nói: " Làm...làm sao cậu biết. "
Hắn ánh mắt phán xét, dùng tay chỉ vào thân súng :
" Quên mở chốt an toàn. "
Nghe vậy nàng vội vàng nhìn lại thân súng kiểm tra, đúng là chốt an toàn vẫn chưa được mở.
Lại nhìn về phía Từ Nhiên, thấy hắn không hề có ý định tấn công, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không phải não tàn, tình huống vừa rồi với tốc độ mà hắn thể hiện trước đó, nếu muốn khống chế nàng thì lại dễ như ăn bánh.
Trần Uyên hạ súng xuống, tuy còn có chút cảnh giác, nhưng bây giờ có thể tạm xác nhận người đàn ông trước mắt không có ý xấu với mình.
" Cậu thật sự chỉ muốn đi nhờ về Giang Long? " Trần Uyên nghi ngờ hỏi.
" Đương nhiên rồi, bà chị cứ yên tâm, tôi đây là công dân lương thiện. "
Cho dù hắn vỗ ngực đảm bảo, nhưng với cái đống đồ hắn mặc trên người, nhìn kiểu gì thì Trần Uyên vẫn cảm thấy không quá tin tưởng.
Để trấn an nàng, Từ Nhiên liền nhanh trí đổi chủ đề :
" Mà đêm hôm khuya khoắt thế này chị vào trong rừng làm gì? "
Nhớ tới mục đích của mình, Trần Uyên tạm thời bỏ qua vấn đề ngoài lề, nàng vào trong xe lấy ra tấm ảnh đưa cho hắn xem, vội vàng nói :
" Cậu nhìn thấy chổ này bao giờ chưa? "
Đảo mắt qua khung cảnh bên trong tấm ảnh, Từ Nhiên phải thầm khen ảnh chụp rất đẹp mắt.
Giữa khung ảnh là một gốc cây to đã mục rữa lâu đời, phía sau gốc cây là một đầm lầy, bên trong dựng lên ngon núi nhỏ chỉ cao bằng người trưởng thành.
Mà nhìn kỹ vào tổng thể tổ hợp này, hắn cảm thấy nó là một ký hiệu đặc biệt nào đó.
Đem ảnh trả lại Trần Uyên, hắn biểu cảm có chút hài hước chỉ ngón tay ra phía sau :
" Không phải là phía bên kia đường sao? "
Trần Uyên gương mặt trắng nõn tỏ vẻ tức giận nói :
" Tôi đang rất gấp, không đùa với cậu! "
Thấy hắn không nói gì, lông mày không ngừng đá động, ám chỉ rằng ở đằng sau nàng. Dù không tin, nhưng thấy hắn không phải như đùa, nàng chỉ đành thử xoay người ra sau.
" Cậu đùa tôi à, tối như mực có thấy gì đâu. "
Từ Nhiên vỗ trán, hắn quên mất thị lực mình được cường hóa mới có thể nhìn rõ như ban ngày, người bình thường như chị gái này, không thấy được.
" Mở đèn pin lên nhìn cho kỹ. "
Theo hắn nhắc nhỡ, Trần Uyên từ trong túi xách lấy ra đèn pin cầm tay. Nàng mở chế độ sáng nhất rọi vào nơi hắn vừa chỉ điểm.
Quả nhiên thấy được gốc cây cổ thụ đã mục nát cùng đầm lầy ở phía sau.
" Thật, thật sự có! "
Chạy tới gốc cây, nhìn tận trước mắt mình, Trần Uyên trong lòng vui mừng khó tả.
Ông ngoài à, cháu đã tìm được nó, bây giờ cháu sẽ hoàn thành di nguyện của tổ tiên chúng ta.
Từ trong túi Trần Uyên lấy ra một con dao nhỏ khá cũ kỹ, bên trên khắc lấy nhiều hoa văn, mỗi loại dùng màu sắc khác nhau.
Cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nàng dùng dao rạch một đường trên ngón trỏ, dòng máu theo lưỡi dao nhỏ rơi tí tách từng giọt thấm sâu vào gốc cây.
Máu của Trần Uyên như là công tắc hệ thống, sau khi kích hoạt, ao đầm nổi lên đủ loại màu sắc, tượng đá rung chuyển dữ dội sau đó bắt đầu sụp đổ hòa nguyện với dòng nước đủ màu phía dưới.
" Chà! Trên đời không thiếu cái lạ. " Từ Nhiên đứng ở phía sau nàng nhìn say sưa ngon lành.
Hắn không nghĩ đến vừa đến thế giới này chỉ một ngày, lại gặp chuyện siêu nhiên nhanh như vậy.
Theo tầm mắt của hai người bọn họ, nước trong đầm bắt đầu có dấu hiệu cạn dần. Chính xác là gốc cây đang điên cuồng hấp thu chúng.
Gốc cây như trở lại vòng đời của mình, từ trong đống tan nát nhanh chống lấy lại sức sống, cây nhỏ vươn lên, trổ lá, sau đó là kết trái.
Nhưng trái ở đây... lại là một chiếc nhẫn!
Thân nhẫn màu vàng kim sang trọng, bên trên gắng một viên ngọc màu sắc thay đổi liên tục toát ra vẻ đầy bí ẩn.
Trần Uyên vươn bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve nó, đang muốn lấy nó xuống thì bất ngờ ập đến.
" Cẩn thận! "
Đăng bởi | yy10888415 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |