Bệnh nhân đầu tiên
Phú bà Trần Uyên không làm hắn thất vọng.
Buổi tối vừa gật đầu đồng ý, sáng hôm sau liền dọn một phòng ở tầng 17, dành riêng cho hắn mở phòng khám.
Từ Nhiên sau khi biết tin liền vui sướng ôm chặt lấy nàng.
Trần Uyên ngượng ngùng vội tách hắn ra, bày tỏ không có gì to tác, chỉ cần nhớ khi tìm được Ác Linh không quá mạnh nhớ gọi nàng đến trao đổi chiêu thức.
Từ Nhiên gật đầu, nói rằng đã rõ.
Là phòng khám có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên, Từ Nhiên không dám lắp bản hiệu hay tuyên truyền bừa bãi rất dễ dàng bị các chú cảnh sát hỏi thăm. Bằng trình độ lập trình của mình, hắn lập ra trang web tương đối bảo mật bắt đầu chạy quảng cáo cho những người từng đăng các bài gặp phải hiện tượng lạ.
Vài tiếng sau.
" Ồ, có người phản hồi. "
Từ Nhiên ngồi trên ghế dựa cao cấp, tay phải nâng kính cận vừa mua để làm ra vẻ tri thức, ánh mắt tập trung vào tin nhắn người gửi :
" Phòng khám này có thể chữa được bệnh mất ngủ của tôi sao? Tôi đã đi khám hơn hai ngày nay ở các bệnh viện lớn, nhưng không thể khỏi được. "
" Từ năm ngày trước, tôi mỗi tối đều mơ thấy mình đứng trên quảng trường rộng lớn, xung quanh bốn phía người dân ăn mặc rách rưới như ở thế kỷ trước. "
" Họ tóc tai rối loạn, mặt mày dữ tợn nhìn về phía tôi không ngừng chửi mắng, đe dọa. Mà khi tôi nhìn lại mình, thì phát hiện tay chân bị trói quỳ vào bàn gỗ, không thể cử động. "
" Đứng kế bên là một người ăn mặc đồ đỏ như máu, hắn cao lớn như cây cổ thụ. Trên tay hắn cầm lấy một chiếc đao bằng đá nặng nề kề lên cổ tôi. "
" Mỗi lần, sắp đến lúc hắn hạ đao hành quyết thì tôi đột ngột tỉnh dậy. Mỗi đêm lặp lại giấc mơ đó tôi đều cảm thấy nó càng chân thật, sợ rằng tới lúc nào đó sẽ thật sự xảy ra. "
Từ Nhiên nhìn xong tin nhắn, bắt đầu đánh máy phản hồi :
" Đương nhiên có thể, phòng khám Ba Vàng chúng tôi với hơn 2000 thành viên giàu kinh nghiệm sẽ nhanh chóng giải quyết tình trạng của bạn. Nếu muốn khám tại nhà, xin vui lòng đặt lịch khám. "
Bên kia sau hơn 10 phút cũng chấp nhận đặt lịch vào lúc 5 giờ chiều nay. Vị khách hàng đầu tiên này không phải ở quá xa, chỉ cách hắn ba mươi phút đi xe.
Từ Nhiên quay trở lại phòng ngủ, hay bây giờ cũng là nơi hắn nghiên cứu sản xuất thuốc để chuẩn bị vài món dành cho lần thăm khám vào chiều nay.
...
Tại một khu dân cư tầm trung, một ngôi nhà hai tầng màu trắng, bên ngoài được ngăn cách bằng hàng rào gỗ nhỏ.
Ở trong nhà, Một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi nhìn chằm chằm vào màn hình xem nội dung trên đó. Đức Minh bỏ tay khỏi máy tính của mình, gương mặt có chút lo âu không chắc chắn thầm nói :
" Không biết phòng khám Ba Vàng này có thật sự trị khỏi mình không nữa. "
Hắn mấy ngày nay thật sự sống không bằng chết. Mỗi ngày bị giấc mơ đó hành hạ mình, làm hắn chẳng còn thiết tha gì đi làm nữa.
Dù hắn đã tìm đủ loại phương pháp từ bác sĩ tâm lý tới thầy pháp, thầy chùa vẫn không ai có thể ngừng nó lại cho hắn.
Trong lúc lên mạng tra hỏi nhiều nơi, hắn vô tình thấy được một dòng quảng cáo của Từ Nhiên. Ôm lấy chút hy vọng nhỏ nhoi còn lại, Đức Minh liền hẹn Từ Nhiên đến vào chiều này.
Hắn cầu trời đất mong sao lần này có thể tìm đúng người cứu giúp được mình.
5 giờ chiều.
Cộc! Cộc!
" Tới ngay! "
Đức Minh từ ba mươi phút trước đã bắt đầu đứng bên trong nhà đi qua đi lại, chờ đợi người của phòng khám Ba Vàng mau mau đến.
Mở cửa ra, hắn thấy một thanh niên dáng người cao lớn, mặc đồ bình thường giản dị cười chào hỏi mình.
" Cậu...Cậu là người của phòng khám? "
Đức Minh có chút hụt hẫng, nhìn kiểu gì người này còn quá trẻ tuổi, chắc là không giúp gì được cho mình.
" Xin chào, tôi là Từ Nhiên đến từ phòng khám siêu nhiên Ba Vàng. "
Từ Nhiên đưa tay ra giới thiệu, đáp lại Đức Minh cũng nắm tay hắn chào hỏi.
Dù có thất vọng, nhưng người cũng đã mời đến, Đức Minh vẫn mời Từ Nhiên vào trong nhà.
Vừa bước vào trong, Từ Nhiên liền dùng [ Ánh Mắt Tử Thần ] quét khắp ngóc ngách căn nhà.
Ánh mắt hắn sau đó dừng lại ở phòng khách.
" Bức tranh này, anh mua nó khi nào? "
Từ Nhiên đưa ngón tay, chỉ về phía một bức tranh được đóng khung kính cẩn thận, nằm ngay ngắn trên tường giữa phòng khách.
Trong tranh là một vườn hoa lung linh với nhiều loại màu sắc. Ở giữa chúng là một nhánh đỏ rực như màu máu, tỏ ra vượt trội, bắt mắt hơn. Nhìn vào nó như là trung tâm nguồn sống cho toàn thể phần còn lại.
Đức Minh khi được Từ Nhiên hỏi đến bức tranh, hắn vui vẻ khoe khoang :
" Bức tranh này là được một người đồng nghiệp tôi vẽ tặng. Tuần trước khi tôi thăng chức trong buổi tiệc chúc mừng, cậu ta đặc biệt tự tay mình vẽ lấy. "
" Ha ha cậu thấy nó đẹp không? Trình độ hội họa của cậu ta thật sự không thể xem thường. "
Từ Nhiên không nói gì mà nhìn thật kỹ bức tranh.
Không cần đợi Đức Minh cho phép, hắn trực tiếp cầm nó xuống, tháo dỡ lớp kính bên ngoài.
" Này này, cậu đừng tự ý tháo nó chứ! "
" Đồng nghiệp tôi dặn là không được mở kính ra, có thể làm nó bị bay sơn. "
Đức Minh thấy tên trẻ tuổi mạnh bạo như thế sẽ làm hỏng tranh, hắn muốn ra tay ngăn cản lấy, nhưng kỳ lạ là dù hắn dùng hết sức bú sữa mẹ của mình, vẫn không thể làm Từ Nhiên di chuyển dù chỉ một chút.
" Đừng làm rộn, xem nè. "
Lấy một tay ngăn lại Đức Minh, tay còn lại Từ Nhiên nhanh chóng dùng ấm trà trên bàn hất vào trong tranh.
Mặc kệ Đức Minh la hét kêu dừng tay, Từ Nhiên vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Qua một lúc vẫn không thấy bức tranh thay đổi, Từ Nhiên tặc lưỡi vì trang bức thất bại, từ trong túi quần lấy ra một ống thủy tinh màu xanh đổ thêm vào.
Đây là hắn pha chế dung dịch tẩy rửa siêu tốc, dành cho trường hợp tay nếu dính bẩn như vết máu chẳng hạn. Từ Nhiên từ kiếp trước đã là một tên bị bệnh thích sạch sẽ rồi.
Còn về tại sao túi quần nhỏ có thể nhét vừa lọ thủy tinh to bằng gang tay, thì thực tế các vật dụng đều được hắn đem bỏ vào không gian hệ thống.
Quả là hàng của hắn tự tay chế tạo, chỉ trong tíc tắc dung dịch đổ lên tranh, các loại sơn liền nhanh chóng trôi đi ra ngoài thấm hết lên bàn, lộ ra bí mật bên trong.
" Cái này...không...không thể nào! "
Đức Minh sau khi thấy rõ diện mạo thật của bức tranh mình yêu quý, tay chân hắn bủn rủn đặt mông xuống đất, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ tột độ, không dám tin thứ mình vừa thấy.
Từ Nhiên cầm lấy bức tranh giơ cao cho Đức Minh nhìn rõ, cười nhếch mép hài hước nói :
" Anh trai thấy quen thuộc không? Đây không phải là hình ảnh giống như mô tả lúc sáng sao? "
" Làm, làm sao có thể như vậy được... " Đức Minh bây giờ đã gần như mất đi lý trí, không ngừng lẩm bẩm, nói nhảm.
Từ Nhiên đang muốn mở lời, bỗng nhiên xung quanh bất chợt một màu đen tối, sau đó trong chớp mắt hắn thấy mình đứng trên quảng trường rộng lớn.
Xung quanh ồn ào la hét tiếng chửi mắng, khi nhìn sang phía Đức Minh lúc này đã bị trói gồ lên bàn, đứng kế bên hắn là một tên mặt đội mũ sắt, thân hình cao lớn hơn 2m mặc đồ dài màu đỏ, cầm lấy thanh đao bằng đá đang muốn ra tay hành quyết.
Từ Nhiên không chần chờ, trong tay xuất hiện khẩu súng lúc trước mượn tạm của Trần Uyên, bằng tốc độ nhanh không tưởng nổ súng!
Phát đầu tiên trúng vào tay cầm đao của tên đao phủ, làm hắn dừng lại hành động giết Đức Minh.
Tiếp tục, Từ Nhiên nổ ba lần liên tiếp vào ngực và cuối cùng là viên đạn bay thẳng vào đầu.
Keng!
Từ Nhiên chau mày, với cái mũ sắt nguyên khối trên mặt đó, cho dù hắn bắn hết băng đạn 8 viên bảo đảm vẫn không ăn thua.
" Grừ Gàoo! "
Bị đạn bắn liên tiếp vào thân mình làm Đao phủ triệt để nổi giận, hắn điên cuồng lao đến bổ đao về tên đáng ghét cầm súng này. Tuy thân hình cao lớn nhưng tốc độ của Đao phủ rất nhanh, một giây đã dễ dàng vung đao ba lần về phía Từ Nhiên.
Từ Nhiên một bên né tránh giữ khoảng cách, tay cầm súng nhắm vào các điểm yếu còn lại trên cơ thể Ác Linh.
Tim, thận, bụng và...trứng cút!
Thanh đao bằng đá leng keng rớt xuống mặt đất.
Đao phủ Ác Linh đau đớn rên rỉ hai tay che lấy dưới phần dưới máu đen tanh hôi không ngừng chảy ra ồ ạt. Do vậy mà không thể duy trì ảo cảnh thêm nữa nên xung quanh cảnh vật trở lại là ngôi nhà ban đầu.
Đức Minh từ trong ảo cảnh thức dậy, hắn giật mình khi thấy tên Đao phủ hằng đêm ám mình xuất hiện ngay trong nhà, hắn tay chân luống cuống chạy ra phía sau Từ Nhiên, lúc này mới có cảm giác an tâm.
" Thằng khốn! Ta từng giao chiến với vài tên Thiên Mệnh Nhân, chưa từng...chưa từng có tên nào dơ bẩn như này! " Ác Linh cay đắng gầm thét.
Móa nó, Thiên Mệnh Nhân trước kia không phải chơi rất nice sao, đều dùng dao hay kiếm chém nhau có qua có lại, chứ không phải đứng xa bắn lén như tên này!
Từ Nhiên cười khinh bỉ nhìn hắn, đã là chiến đấu sinh tử thì quan trọng gì ở quá trình như thế nào, cái quyết định chính là kết quả.
Mà kết quả của Ác Linh đã được hắn định đoạt!
Dù rất muốn giải quyết nhanh gọn bằng súng nhưng trong trường hợp này bất khả thi. Đao phủ này có vẻ cấp độ cao hơn khi mà sở hữu năng lực tạo ảo cảnh mê hoặc được người bình thường, đương nhiên là không thể ảnh hưởng được Từ Nhiên khi hắn nhanh chóng bật [ Ánh Mắt Tử Thần ].
Đúng lúc ánh mắt căm phẫn như muốn nhai tươi nuốt sống của Đao phủ nhìn chằm chằm, Từ Nhiên nhanh tay đưa ra ngón giữa.
[ Ngón Tay Câm Lặng ] kích hoạt!
Đao phủ Ác Linh bỗng nhiên phát hiện xung quanh trở thành một màu đen tối tăm, trống rỗng vô định. Hắn cảm giác được mình như rơi xuống một vực thẳm không có lối thoát, thời gian như chưa hề từng tồn tại. Có thể đã qua một giây, hay cũng có thể đã qua hàng thế kỷ.
Ở bê ngoài Đức Minh chỉ nhìn thấy tên Đao phủ đứng yên bất động không làm ra động tác gì khác.
Từ Nhiên bước từ từ đi đến trước mặt Đao phủ, nhặt lên thanh đao màu đỏ làm bằng đá của hắn.
" Ồ thanh đao có chút nặng, không hổ là đao dùng để chuyên xử trảm. "
Từ Nhiên tay phải cầm đao giơ lên cao, dùng lực bổ mạnh xuống!
Xooẹt!
Vết trảm mượt mà không từ nào có thể diễn tả, đầu lâu của Đao phủ trượt dài lăn xuống đất, tiếp đó cả cơ thể của hắn cũng sụp đổ nhào về phía trước.
[ Ngài hạ sát Ác Linh cấp 2 + 500 y đức ]
Đăng bởi | yy10888415 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |