Tứ Linh Không Gian Và Kế Hoạch Thành Thần
Trong một căn phòng cũ nát, có một đứa bé lặng yên ngồi trên chiếc giường tồi tàn, xung quanh căn nhà cũng chả có gì, tất cả chìm trong im lặng, khung cảnh khiến người ta nhìn vào sẽ tự động bỏ qua vì nó quá quỉ dị.
Lúc này, Bạch Dạ đang suy nghĩ về thế giới này, sau khi sứa sang xong những kí ức từ linh hồn của thân thể này. Hắn bắt đầu suy nghĩ về lí do vì sao hắn ở đây.
Xuyên việt bằng linh hồn! đây là điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, dù làm lính kiêm sát thủ( mặc dù chỉ mới tốt nghiệp và chết ngay trong nhiệm vụ đầu tiên ) nhưng trong tổ chức vẫn có một số tư liệu về những kẻ đột nhiên thay đổi thành một người khác với tính cách và những kỹ năng về mọi lĩnh vực mà người đó vốn chưa từng động đến(những kẻ xuyên việt khác) hay những kẻ từ một tên cặn bã tay trói gà không chặt bỗng xoay người trở thành một trong những kẻ nguy hiểm nhất thế giới với sức mạnh vô cùng bí ẩn.Tuy khó tin nhưng đây là điều duy nhất hắn nghĩ đến bây giờ.
Chính hắn cũng không ngờ bản thân lại có thể trở thành ...ừm….một kẻ xuyên việt ?
Nhưng hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa làm xong ở thế giới cũ,vẫn chưa báo thù cho cha mẹ, vẫn chưa báo ơn cho người đã cứu hắn khỏi cái địa ngục kia.Hắn…. vẫn còn rất nhiều việc, rất nhiều mực tiêu chưa hoàn thành !
Nhưng, có thể làm gì đây ? xuyên cũng đã xuyên rồi, biết làm sao giờ ?
Suy nghĩ miên man thì đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Vậy thì ngươi cứ tiếp tục sống ở thế giới này đi, có lẽ một lúc nào đó tâm tình tốt chúng ta sẽ mang ngươi về, ha ha ha” Giọng nói có chút bỡn cợt vang lên
“Ai ?!!”
Hắn bật dậy, đầy cảnh giác,chăm chú nhìn khắp căn nhà, nó vẫn như cũ, vẫn tồi tàn, chả có ai hay cái gì cả
Chẳng lẽ là ảo giác ?
“Không phải ảo giác đâu, chúng ta đang ở bên trong ngươi”Giọng nói lại vang lên, lần này có vẻ như là 1 giọng nữ, dễ nghe vô cùng.
“Bên trong?” “chúng ta?”, nhanh chóng bắt được hai từ khóa quan trọng, có vẻ không chỉ có 1 kẻ thâm nhập vào trong đầu hắn mà là có tới 2 và có thể là 3, quan trọng nhất là những kẻ này đọc được suy nghĩ của hắn.
“Đã thâm nhập vào đầu thì tại sao không đọc được ý nghĩ của ngươi chứ tên nhóc con, hỏi ngu thế ?”giọng nói bỡn cợt lại vang lên,Bạch Dạ đã xác định được 1 điều:hắn ghét tên này.
“Nói nhiều quá ! Làm cho nhanh rồi để ta ngủ”lại một giọng khác, giọng nói có chút cau có, hơi khàn khàn và nó chắc chắn là của một tên lười,Bạch Dạ đã kết luận sơ bộ về chủ nhân của giọng nói này, và nó cũng đúng đến 96,69%.
“Đánh giá người khác như vậy là không hay đâu đấy, mặc dù nó cũng đúng”Bạch Dạ ôm trán, thế là hắn nói đúng à ?
“Làm sao để gặp được các ngươi, còn có, các ngươi nói có thể đưa ta về là sao? chẳng lẽ các ngươi là người đưa ta đến đây?”Bạch Dạ có vẻ hơi mất bình tĩnh, cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy hi vọng về nhà !
“Bình tĩnh, để gặp được bọn ta, ngươi chỉ cần nhắm mắt, niệm trong đầu câu “tứ linh vệ hồn” là được”
Bạch Dạ có chút chần chờ, dù gì thì việc có nhiều giọng nói trong đầu vang lên nếu mà kể cho người khác chắc chắn sẽ mắng hắn là tên điên.Nhưng mà hi vọng trở về ngay trước mắt khiến hắn bỏ qua việc có thể đó là cái bẫy.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa,Bạch Dạ nhắm mắt, niệm :
“Tứ Linh Vệ Hồn !”
Nhất thời một lỗ đen xuất hiện, cuốn hắn vào trong và không để lại chút dấu vết nào.
Lúc Bạch Dạ mở mắt thì thấy hắn đang ở trong một chiều không gian khác, nơi đây chỉ có một áng mây trắng kéo dài dường như vô tận.
Bạch Dạ chăm chú quan sát nơi này, dường như đây là một chiều không gian khác ?
“Chào mừng đến với Tứ Linh không gian, nơi này vốn chúng ta định xây dựng trong thế giới tinh thần của ngươi nhưng khi xuyên qua thì ngươi đã bị tổn thương do cơn bão thời không nên chúng ta phải tạo một không gian độc lập ở trên người ngươi”lần này lại là 1 giọng nói khác, giọng nói từ tính dễ nghe không phân biệt được nam nữ, giọng nói bình thản, bình thản đến kì lạ, bình thản đến….lạnh lùng.
“Tứ Linh không gian?Tổn thương?cơn bão thời không?”Bạch Dạ nghi ngờ, trong lòng hắn nhấc lên sự nghi ngờ, hắn không biết những kẻ này là ai và có mục đích gì ?
“Giờ thì ngươi đã tin tưởng sự tồn tại của chúng ta rồi chứ ?” giọng nữ lại vang lên.
Bạch Dạ cân nhắc tính thật giả của chuyện này, nhưng không tin thì sao, người ta nói là có thể đưa hắn trở về, dù không tin cũng phải tin a.
Nghĩ nghĩ, Bạch Dạ cũng tạm thời tin những kẻ này, hắn mở miệng:
“Nếu như vậy thì, rốt cuộc các ngươi là ai ?”
“Chúng ta? chúng ta vừa là thần vừa là ma,chúng ta chơi đùa với sự sống và cái chết,chúng ta tạo ra và hủy đi một thế giới chỉ trong một khoảnh khắc,chúng ta đi xuyên qua các vị diện, nhảy qua thời gian, chúng ta là vĩnh sinh bất tử,chúng ta……..”(Lời con tác:Nó chém đấy ae, đừng tin nó )
Bạch Dạ ôm mặt, việc có tiếng nói trong đầu khiến hắn nghĩ mình bị điên, nhưng giờ đây lại có một tên điên xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nên làm gì ? Đồng cảm chăng ?
Nhất thời, Bạch Dạ lộ ra vẻ mặt thương hại.
Đang thao thao bất tuyệt thì có vẻ như chủ nhân của giọng nói bỡn cợt nhìn thấy khuôn mặt thương hại của Bạch Dạ, thế là:
“ĐCMM, cái mặt đó là sao hả ?!! Có tin là ta…..”
“Đủ rồi, im lặng đi Bạch Hổ”Giọng nói binh thản lại vang lên
Bạch Hổ im bặt.
Khoan đã ! Bạch Hổ? Tứ Linh Không Gian?
Xâu chuỗi lại các từ khóa, Bạch Dạ gần như đã có đáp án cho mình, những kẻ này là….
“Chúng ta là tứ linh trong truyền thuyết, bao gồm Thanh Long Chu Tước Huyền Vũ và Bạch Hổ, chúng ta là những thần thú với sức mạnh gần như vô đối”Giọng nữ cắt lời Bạch Dạ, không, là cắt dòng suy nghĩ”Tiện đây giới thiệu luôn, ta là Chu Tước, tên lười kia là Huyền Vũ, người còn lại là Thanh Long-thủ lĩnh của chúng ta”
“Nếu như các ngươi là những vị thần với sức mạnh vô đối rồi thì tại sao lại đem ta tới thế giới này? Dù gì các ngươi đã là thần cơ mà, chẳng lẽ các ngươi rãnh rỗi đến mức não teo rồi à ?” Bạch Dạ không nể bọn thần thú này chút nào cả, bây giờ hắn thật sự rất giận, hắn vẫn còn rất nhiều thứ phải làm ở thế giới kia.Nhưng giờ hắn lại ở một nơi xa lạ, không người thân, không bạn bè, nếu như không cố kỵ ở việc bọn hắn có thể mang hắn về thì Bạch Dạ đã chửi ầm lên rồi.
Thấy hắn có nguy cơ bùng nổ,Chu Tước dự định mở miệng thì Thanh Long cướp lời,giọng vẫn bình thản.
“Có vẻ như ngươi đã có hiểu lầm gì ở đây rồi, ban nãy chúng ta có nói là “thần” nhưng mà là “thần thú”, chúng ta không nói sức mạnh của chúng ta là vô đối mà là “gần như vô đối”, ngươi có biết vì sao không?”
Thoáng điều chỉnh cảm xúc, Bạch Dạ bắt đầu suy nghĩ về nhưng ẩn ý trong câu này
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng
“Các ngươi là thần nhưng vẫn chưa thể gọi là thần mặc dù sức mạnh thì đã đủ tiêu chuẩn? Hay nói cách khác…...các ngươi là Bán Thần ?”
“Có thể nói là như vậy, chúng ta đã đủ sức mạnh để có thể tự gọi mình là thần nhưng quy tắc của thế giới không cho phép, nhưng chúng ta lại tìm thấy hi vọng trên người của ngươi, ngươi đủ những điều kiện ban đầu của một vị thần”Chu Tước đáp lời, nương theo đó là một trận khói xuất hiện và 4 người hiện ra.
Khi thấy cảnh này, con ngươi Bạch Dạ co rút lại, khó thể tin thốt lên
“Là các ngươi ?!”
Hắn nên nghĩ tới sớm hơn, vì lí do gì mà 4 người đồng đội vào sinh ra tử lại đâm hắn một nhát dao sau lưng. (phải là 4 nhát chứ nhỉ ?)
Đúng ! đây chính là những “đồng đội”, những “người bạn” ở thế giới cũ của hắn, những kẻ đã đâm sau lưng hắn và chính họ cũng đã đưa Bạch Dạ đến thế giới này đưa hắn đến thế giới này.
Nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Ngươi...không giận chúng ta chứ?” giọng nói lười biếng của Huyền Vũ-kẻ im lặng nãy giờ-vang lên cùng với một chút lo lắng.
Bạch Dạ im lặng, môi nhếch lên, gằn từng chữ:
“Ta ổn, rất ổn là đằng khác ! Ta nên gọi các ngươi như thế nào đây ? Thanh, Chu, Hổ, Vũ hay là Tứ Linh đại nhân !?”
“Chúng ta rất xin lỗi vì hành động của mình nhưng đây là một vụ giao dịch công bằng, ngươi giúp chúng ta, và chúng ta giúp ngươi mạnh lên, ngươi thấy đề nghị này như thế nào?”Chu Tước nheo mắt, chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt của Bạch Dạ, đồng thời cũng suy đoán ý nghĩ của Bạch Dạ.
Nhưng nàng phải thất vọng vì khuôn mặt của Bạch Dạ lúc này hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh đến vô tình, bình tĩnh đến… lạnh lùng.
“Nếu ta đồng ý thì sao? ta có thể làm gì cho các ngươi? ta chỉ là một người bình thường, nhiều lắm chỉ là một tên sát thủ mới hành nghề thì bị giết bởi đồng đội của mình”Bạch Dạ đầy bình thản nói ra sự thật mất lòng này.
“Khục...há há há há há”tên Bạch Hổ cười ra tiếng khiến khuôn mặt hắn đen lại, gân xanh nổi lên
Ức chế cơn buồn cười đến nghẹn cả khuôn mặt thành màu đỏ, Chu Tước nói ra
“Tuy rằng chúng ta không thể trở thành thần được nhưng ngươi có thể”
Bạch Dạ nheo mắt lại”nếu vậy thì các ngươi được lợi gì ?” Thế gian không có bữa cơm miễn phí, Bạch Dạ rất hiểu điều này.
Thanh Long nói”những điều ngươi cần làm là đạt được tư cách để trở thành thần, ngươi phải chiếm được một thần vị, sau đó thì một người đắc đạo gà chó lên mây”
“Ý của ngươi là để cho ta trở thành thần ?”Bạch Dạ bất ngờ vì độ điên của kế hoạch này
Kế hoạch rất điên cuồng, để một người bình thường trở thành một vị thần, sự khó khăn trong đó không nhỏ.Nhưng hắn lại muốn làm.
Hắn vẫn nhớ,cái ước mơ trẻ con mà ngông cuồng của hắn khi còn bé:”Chinh phục cả thế giới”.Vì vậy, lại một lần nữa tâm huyết dâng trào, hắn nói ra:
“Ta đồng ý!!’’
Và kế hoạch thành thần đã được bắt đầu.Nhiều năm sau khi đã trở thành thần hắn mới biết được cái gọi là “tiềm chất trở thành thần” mà Tứ Linh nói đến thật ra chỉ là vụ cá cược của bọn chúng và hắn là kẻ chịu trận do Bạch Hổ đã thua vì thế hắn phải phải tìm một người để giúp Tứ Linh Thần ra đời.Khi Bạch Dạ biết chuyện này đã quậy Tứ Linh Điện 3 ngày 3 đêm bỏ tức.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này.Còn chúng ta-những người xem- sẽ theo dõi bước chân của một người bình thường trên con đường thành thần !
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |