Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Cho Ngươi Một Vạn!

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

"Cái gì?"

Hàn Uyên thật sự giật mình.

"Hồn động bình thường cần một tuần đến một tháng, nhưng hắn lập tức thành công."

"Sau đó thúc giục linh khí, Trần Thanh chỉ dùng thương dẫn đạo lần đầu tiên đã thành công, mà thương dẫn đạo chỉ mở cấp 1!"

"Thông thường mà nói, thương dẫn đạo phải mở đến cấp bốn cấp năm mới có tác dụng, có vài người thậm chí phải ở trong máy dẫn đạo, để máy dẫn đạo vận hành vài ngày mới có thể miễn cưỡng học được thúc giục linh khí."

"Thiên phú này thật đáng sợ! Tuyệt đối không thể nào chỉ có cấp A."

"E rằng S, Song S, Tam S đều có khả năng!"

"Như vậy..."

"Như vậy thì hắn không còn là học trò của ngươi nữa." Hàn Uyên bất đắc dĩ nói.

Thoáng cái, Võ Không cái gì cũng hiểu.

Vốn ôn hòa như hắn cũng buột miệng nói "Mẹ kiếp".

"Ngươi quá đen tối rồi!"

"Đen cái rắm!" Hàn Uyên cả giận nói: "Sao vậy? Bản lĩnh gì ta không thể dạy? Hay là trang bị gì ta không có? Mặc kệ cái gì, lão tử cho hắn gấp bốn lần!"

"Hơn nữa chính hắn cũng không muốn vào đội diệt quỷ, vừa vặn! Bồi dưỡng đội trưởng kế nhiệm!!"

Võ Không sững sờ.

"Dù sao hắn là A! Hiểu không? A! A A A A!"

"..."

Mở dây chuyền, bỏ Côn Ngô Đao và trang bị vào Trấn Ma Tháp.

Trần Thanh bắt đầu chuyên tâm vận hành chu thiên.

Có thương dẫn đạo, giống như là ngọn hải đăng thắp sáng trong đêm tối. Chỉ cần một mạch lao đến đó là được.

Mà bây giờ lại trở thành một đoàn hỗn độn, hết thảy đều phải chậm rãi tìm tòi.

Đối chiếu với bản đồ huyệt vị, Trần Thanh khống chế linh khí chậm rãi vận hành.

"Trần Thanh, ta đã trở về!"

Trần Man hô to một tiếng, mở cửa tiến vào.

Thấy Trần Thanh đang luyện công, tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng cũng không hỏi.

Tự mình ăn chút gì đó, liền bắt đầu làm bài tập.

"Trần Thanh, đề thứ nhất ta không biết làm."

Trần Thanh phất phất tay, "Bấm chuông." Lại chìm vào đả tọa.

Trần Man ấn chuông phục vụ, bồi bàn lại bắt đầu phụ đạo thống khổ.

Mãi cho đến khi ăn cơm tối, Trần Thanh cũng không nhúc nhích.

Chín giờ tối, Trần Man ngáp một cái.

Trần Thanh đột nhiên mở mắt!

"Ha ha! Thông quan!"

Chu Thiên thứ nhất đã hoàn thành!

"Trần Thanh, ngủ ngon." Trần Man đánh răng, rất nhanh liền ngủ mất.

Trần Thanh vội vàng ăn cơm.

Lại bắt đầu vận hành chu thiên.

Lần này rõ ràng là nhanh hơn một chút, vòng thứ hai đi hết thì tối như mực, cũng không biết mấy giờ.

Trần Thanh liền thử bắt đầu đi điều thứ hai "Chu Thiên".

Huyệt vị Chu Thiên thứ hai càng khó tìm, hướng đi cũng phức tạp hơn một chút.

Tốc độ Trần Thanh lập tức trở nên chậm hơn rất nhiều.

Mãi cho đến khi Trần Man ăn điểm tâm rời đi, Trần Thanh vẫn còn đang tu luyện.

Có lẽ có tác dụng dưỡng thần, thức một đêm cũng không mệt.

Lại một lần nữa mở mắt ra, đã là lúc Trần Man tan học trở về.

"Trách không được bế quan động một tí là nhiều năm, thời gian trôi qua quá nhanh."

Đang cùng Trần Man ăn cơm tối, chuông cửa khách sạn vang lên.

Trần Man mở cửa ra, một giọng nữ có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ vang lên.

"A! Trần Man à, đã lớn như vậy, thật sự là càng ngày càng đáng yêu!"

Ba người đi vào.

Một người phụ nữ trung niên, một tay cầm một hộp sữa bò, một tay cầm túi trái cây, có chút gầy, mắt dài nhỏ, tô son đỏ.

Một người đàn ông trung niên, ăn mặc công vụ, bụng vừa lớn vừa nặng, da bóng lưỡng.

Còn có một thiếu nữ tuổi tác tương đương với Trần Thanh, nhai kẹo cao su, kế thừa người phụ nữ trung niên, mắt cũng dài nhỏ.

Trần Thanh nhíu mày.

Người phụ nữ trung niên là dì cả của Trần Thanh, tên là Hoàng Tuyết. Dì lớn Hồng Kiến, chị họ Hồng Nhã.

Bọn họ cũng ở khu dân cư ven sông, là họ hàng duy nhất của Trần Thanh hiện giờ, nhưng đã sớm không qua lại sáu bảy năm.

Trong lúc Trần Thanh khó khăn nhất, hết lương thực, Trần Thanh đã từng cầu xin bọn họ.

Trần Thanh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, năm mười ba tuổi, trong mùa đông giá rét, hắn đến gõ cửa, chỉ là muốn mượn hai trăm tệ. Hai trăm tệ, đối với một gia đình công nhân viên chức có đáng là bao?

Nhưng hai trăm tệ đó lại có thể cứu mạng hắn và Trần Man.

Hắn cố gắng lấy lòng, dùng đến ngữ khí và tư thái hèn mọn nhất,

nhưng đổi lại được gì?

Dì cả thở dài than ngắn, thậm chí không biết từ đâu lấy ra mấy quả táo thối rữa để khóc than.

Nhưng rõ ràng mâm đựng táo đều làm bằng bạc!

Trần Thanh thất hồn lạc phách bước ra cửa, ngồi ở đó một hồi lâu, hắn nghe được tiếng cười sang sảng khó quên trong đời:

“Con đĩ kia từ nhỏ đã nhằm vào ta, thứ gì cũng hơn ta, ha ha ha ha, xem kìa! Bây giờ con của nó phải đến cầu xin nhà ta rồi!”

Chói tai đến nhường nào!

Trần Thanh chưa từng nghĩ tới, người thân được cho là chí cốt lại cười trên nỗi đau của hắn, nhìn hắn giãy giụa trong vũng lầy.

Ngược lại, lão già mù lòa cô độc kia lại chìa tay ra cứu giúp.

Hắn từ trong túi áo bẩn thỉu, móc ra một nắm tiền lẻ nhàu nát, cứu sống hai huynh đệ hắn trong mùa đông giá rét năm đó.

Từ đó về sau, tuy rằng ở cùng một khu, nhưng Trần Thanh và bọn họ không còn qua lại.

Gặp mặt cũng không buồn chào hỏi.

“Ôi! Trần Thanh, đã lớn thành một chàng trai khôi ngô thế này rồi! Dì cả nhìn mà thấy thương!”

Nói xong, bà ta lại nhìn quanh căn phòng.

Hoàng Tuyết tự nhiên ngồi xuống, lại thở dài: “Cha mẹ các cháu đều ra đi sớm, bỏ lại hai đứa bơ vơ, nhiều lúc nghĩ tới, trong lòng dì thật không dễ chịu…”

Nói đến đây, vành mắt bà ta đã đỏ hoe.

Trần Thanh vẫn im lặng, chỉ là lúc này mí mắt hắn bỗng nhiên giật giật.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong đầu.

Không dễ chịu?!

Chúng ta sống cùng một khu! Bảy năm trời! Bà có đến thăm chúng ta một lần không?

Hoàng Tuyết nói tới đây, giọng điệu mang theo trách cứ: “Hôm nay các cháu trả phòng đi! Tuổi còn trẻ, không biết tiết kiệm gì cả.”

“Trước kia hai trăm tệ đối với ta chẳng khác nào sao trên trời, hiện tại năm ngàn một đêm trong mắt ta chỉ như cỏ rác.”

Trần Thanh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuyết: “Dì cả, sữa và trái cây mà dì mang tới hôm nay, có đáng hai trăm tệ không?”

Sắc mặt Hoàng Tuyết có chút không tự nhiên, gượng cười nói: “Đứa nhỏ này, cháu nói gì vậy!”

“Hừ! Chuyện cũ rích mà cứ tính toán chi li,” Hồng Nhã nhai kẹo cao su, liếc xéo Trần Thanh: “Hai trăm tệ thôi mà, ngươi muốn nhớ cả đời chắc? Có cần phải hèn hạ như vậy không?”

Mí mắt Trần Thanh hơi giật giật.

Bàn tay vô thức đặt lên sợi dây chuyền.

Thấy Trần Thanh có vẻ không vui, Hồng Kiến xua tay, nhìn Hồng Nhã: “Bớt lời đi.”

“Không phải là không muốn gặp, mấy năm nay nhiều chuyện quá, ta cũng bận, dì cả của các cháu cũng bận.”

Trầm ngâm hai tiếng, ông ta đẩy sữa và trái cây về phía trước: “Đây chẳng phải đến thăm các cháu rồi sao? Toàn là sữa ngon, trái cây tươi đấy.”

Trần Man đúng lúc bưng ra một mâm trái cây lớn, vừa ăn vừa xem hoạt hình, cứ gặp sầu riêng là nhăn mặt nhấc lên,

ném vào thùng rác bên cạnh.

Sắc mặt Hồng Kiến có chút xấu hổ.

Trần Thanh liếc qua mâm trái cây, “Mấy năm nay miệng ta hơi kén ăn, bình thường không ăn loại trái cây dưới hai trăm tệ. Nói thẳng đi, các người tới đây làm gì?”

“Là thế này, Tiểu Thanh.” Hoàng Tuyết mở lời.

“Vẫn nên gọi là Trần Thanh đi!” Trần Thanh nhíu mày: “Không phải ai cũng có thể gọi Tiểu Thanh.”

“Sao cháu lại nói thế! Đây là mẹ ta! Cũng là trưởng bối của cháu!” Hồng Nhã không vui, trừng mắt nhìn Trần Thanh: “Đồ hèn hạ, nói chuyện cẩn thận đấy!”

“Được rồi được rồi!” Hồng Kiến nhíu mày cắt ngang,

chậm rãi nói:

“Hôm qua nghe Thần Khôn nói, kiểm tra thiên phú của cháu đạt cấp S.”

“Tiểu Nhã kiểm tra thiên phú không được tốt, chỉ được cấp C, trong nội bộ ta có người, cháu đổi với nó đi.”

“Cháu không phải muốn gia nhập Ngự Quỷ Quân sao? Ngự Quỷ Quân không cần thiên phú cao thế đâu…”

“Ta không để cháu giúp không đâu!”

Hồng Kiến trịnh trọng móc ra một xấp tiền đỏ: “Đây là một vạn tệ, đợi đổi thiên phú xong, ta sẽ cho cháu thêm năm ngàn!”

Bạn đang đọc Bách quỷ mạt thế: Ta trở thành ngự quỷ sư mạnh nhất! của Di Nhân Yên Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienNghich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.