Khi Quỷ Trong Truyền Thuyết Xuất Hiện Trước Mắt
Trong huyết nguyệt, có vô số lời đồn quỷ quái.
Ví dụ như Họa Bì, Ngỗ Tác, Đồ Tể.
Truyền thuyết quỷ có một trăm loại, nhưng kỳ thật nhân loại thật sự gặp chưa đến ba thành.
Kim Bất Hoán, chính là một trong những tồn tại thần bí nhất trong truyền thuyết quỷ dị này.
Vốn chỉ coi đó là một truyền thuyết.
Không ngờ lại thật sự có.
Nhưng...
Con vịt nướng này vốn là để chúc mừng lễ trưởng thành của Trần Thanh, 18 đồng, không ngờ đảo mắt đã tăng giá trị lên 50 vạn lần.
Tâm tình ta rất bức thiết, nhưng bây giờ đang phát sốt, chỉ có thể chờ đến ngày mai.
Hôm sau.
Trần Thanh đã khỏe hơn,
Ta cất con vịt vàng vào trong túi leo núi, rồi ra khỏi nhà.
Tiệm vàng lớn nhất thành phố này tên là Bách Phúc châu báu.
"Ta muốn bán mười thỏi vàng."
Cô nhân viên quầy hàng sửng sốt, khách hàng lớn như vậy cũng không thường thấy.
Đánh giá Trần Thanh một chút, tuổi còn trẻ, một thân ăn mặc không quá năm mươi đồng, trong lòng tự nhiên không tin.
Đương nhiên, làm dịch vụ, cũng không ngu ngốc đến mức lộ vẻ mặt khó chịu.
Trần Thanh được mời vào phòng khách quý.
Ta khó nhọc lấy con vịt vàng ra, quản lý đại sảnh lập tức ngẩn người.
"Cái này..."
Phản ứng đầu tiên là giả.
Phản ứng thứ hai... cũng là giả.
Vịt vàng?!
Hay là vịt quay?!
Quá giống thật!
Trên da vịt mỗi một điểm nổi lên đều có thể thấy rõ ràng,
Ngay cả nửa cái cánh vịt bị rút xuống và phần lông không được làm sạch cũng sinh động như thật.
"Nhà ta trước kia mở cửa hàng vịt quay, đây là bảo vật trấn tiệm."
Nghe Trần Thanh nói như vậy, quản lý đại sảnh mới có chút tin tưởng.
Gọi người lấy máy đo quang phổ đến.
Mọi người cả đời đều giao tiếp với vàng, nhưng Vịt vàng thật đúng là lần đầu thấy, hơn nữa còn là lớn như vậy.
Vì vậy những người không có việc gì đều chen đến phòng khách quý xem náo nhiệt, thậm chí mấy cô nhân viên quầy hàng cũng thay phiên nhau đến xem.
Cầm máy đo quang phổ lên soi, Vàng 100%!
Điều này chứng minh hàm lượng vàng ít nhất là 99,9%.
Quả là quá mức khó tin!
"Tiên sinh, nếu ngài muốn bán cái này, thì cần phải cắt ra."
"Cắt đi."
Mấy bảo vệ khiêng ra máy cắt thủy lực cao đến nửa người.
Bọn họ đều đã quên lần cuối cùng dùng đến bảo bối này là bao lâu rồi.
Khó nhọc cắt xuống một miếng cánh vịt, đem đến máy đo quang phổ có độ chính xác cao hơn để kiểm tra...
Vẫn là Vàng 100%!
Có nghĩa là độ tinh khiết ít nhất đạt tới 99,999%!
Quả là quá mức khó tin!
Lại đo mật độ, 19.32 g/cm³, tiêu chuẩn như sách giáo khoa!
Sau đó dùng súng phun lửa nung chảy thành nước vàng, vẫn là vàng tiêu chuẩn nhất.
"Có chút không thể tưởng tượng nổi."
"Đậu xanh rau má!"
"Không hợp lẽ thường, mẹ nó mở cửa cho thần tài, thần tài đến nhà rồi!"
Vịt vàng lớn như vậy, đủ để bù đắp được tổng doanh thu của tiệm vàng trong nửa năm, rất nhanh một lãnh đạo tiệm vàng cao cấp hơn cũng đến.
Để cẩn thận, họ đã cắt con Vịt vàng thành khoảng hai mươi phần.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, con Vịt vàng này ở bên trong chỗ không nhìn thấy, đều điêu khắc xương sườn sinh động như thật.
Có cần thiết vậy không?
Đây là tác phẩm phô diễn kỹ thuật của một đại công tượng nào đó?
Lão chưởng quầy của tiệm vàng vẫn luôn ở bên cạnh Trần Thanh, nói năng khách khí.
Cuối cùng, Vịt vàng cũng đã được kiểm định xong.
Tổng cộng là hai mươi mốt nghìn hai trăm năm mươi chín phẩy ba ba gram.
Theo giá thu mua ngày hôm nay là bốn trăm bốn mươi tệ, tổng cộng là chín triệu ba trăm năm mươi tư nghìn một trăm linh năm phẩy hai tệ.
Chín triệu ba trăm vạn!
Lão chưởng quầy tiệm vàng cười đến nỗi miệng muốn ngoác tận mang tai.
Thu mua mà, đương nhiên là mua rẻ bán đắt, một con vịt này ít nhất cũng phải kiếm được cả triệu. Nếu như cộng thêm tiền công chế tác, vậy thì còn nhiều hơn nữa.
"Chuyển khoản chín triệu vào thẻ, còn lại ta muốn nhận tiền mặt."
"Không thành vấn đề!"
Rất nhanh, chín triệu đã vào tài khoản, tiền mặt được đặt trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, cũng được bưng tới cho Trần Thanh.
Trần Thanh về đến nhà, xé lớp vải lụa màu vàng bên trong hộp gỗ, bọc bên ngoài.
Rồi bỏ thêm vào bên trong một ít dây thừng, búa.
Lúc leo lên Vô Quỷ tháp có thể sẽ dùng đến.
Trần Man vẫn luôn nhìn: "Trần Thanh, huynh muốn bán nhà sao?"
Trần Thanh khẽ giật mình, chẳng lẽ việc mình bảo Trần Man chụp ảnh quảng cáo cho vay nặng lãi đã khiến hắn nảy sinh suy đoán sao?
"Không phải huynh nói dù có nghèo đến đâu cũng không được bán căn nhà này sao?"
Lúc nói những lời này, mặt Trần Man vẫn không chút thay đổi.
"Tin ta chứ?" Trần Thanh ngồi xổm xuống.
"Tin."
Trần Man gật gật đầu, lại lắc đầu: "Nhưng nếu bán nhà rồi, Trần Sơn và Trần Khoan trở về sẽ không tìm được chúng ta."
Trần Sơn, là phụ thân.
Trần Khoan, là đại ca.
Hai người mất tích một cách bí ẩn, nhưng ở kiếp trước, trước khi trăng máu xuất hiện, Trần Khoan đã từng trở về.
Và để lại bộ giáp giấy cùng đao giấy mà Trần Thanh và Trần Man đã dùng để sống sót đến lần trăng máu thứ ba.
Chỉ là ngày hôm đó Trần Thanh và Trần Man không có ở nhà, nên đã không thể gặp mặt.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ gọi điện thoại." Trần Thanh an ủi vài câu, cũng không nấu cơm, gọi đồ ăn bên ngoài về ăn.
Dặn dò Trần Man đóng cửa đi ngủ, hắn thừa lúc bóng chiều tà đi đến Vô Quỷ Miếu.
Vô Quỷ Miếu.
Quy mô không tính là lớn, nhưng lịch sử lại khá lâu đời.
Ở trước cửa có một cái đình nhỏ đơn sơ, trên đó viết: Người lớn mười lăm tệ, trẻ em mười tệ, trẻ em dưới một mét mười miễn phí.
Những điểm tham quan bình thường giờ này đã đóng cửa, nhưng Vô Quỷ Miếu thì khác, lúc này vẫn còn lác đác vài nén hương.
Trần Thanh mua vé vào, đi thẳng vào trong miếu, tìm đến phương trượng.
Lúc tìm thấy ông ta, ông ta đang đeo kính lão, xem video ngắn trên điện thoại.
"Thí chủ đây là?"
"Đến trả lễ." Trần Thanh nói với giọng điệu thành kính, chỉ vào chiếc hộp bọc vải gấm vàng bên cạnh: "Khi ông nội ta còn sống có một thời gian làm ăn thất bát, sau đó đến ngôi miếu này, đến... gọi là Trấn Quỷ tháp?"
"Vô Quỷ Tháp."
"Ồ, đúng vậy, đến Vô Quỷ Tháp cầu khấn, sau đó việc làm ăn rất thuận lợi, người cũng coi như thọ chung chính tẩm. Cho nên, hôm nay ta đặc biệt đến Vô Quỷ Tháp để tạ lễ."
Trần Thanh mạnh miệng bịa chuyện: "Gần đây trong nhà ta cũng không được suôn sẻ, cho nên vừa muốn trả lễ, ta cũng muốn ở lại đây một đêm, để gột rửa xui xẻo trên người."
"Thí chủ," Phương trượng khó xử nói: "Vô Quỷ Tháp đã lâu không được tu sửa, nên đã khóa lại rồi."
Trần Thanh đẩy hai phong thư dày cộp qua: "Đại sư, xin ngài tạo điều kiện cho, tuy mấy thứ này tục không chịu nổi, nhưng đây là chút tâm ý của một kẻ kính Phật như ta, coi như là tiền tu sửa cửa miếu vậy."
Mắt của phương trượng sáng rực lên!
Đã mấy năm rồi ông ta chưa gặp được một thí chủ nào hào phóng làm việc thiện như vậy!
Lập tức tươi cười hớn hở: "Với tấm lòng hiếu thảo như vậy, chúng ta đương nhiên phải tạo điều kiện rồi. Tuệ... Thôi được rồi, thí chủ, để ta đưa ngươi đi."
Nói xong, ông ta rất tự nhiên cất kỹ hai phong thư, dẫn Trần Thanh vòng ra phía sau miếu.
Phía trước miếu được xây dựng khá khang trang, còn nửa phía sau thì vẫn rất hoang sơ.
Cả một con đường mọc đầy cỏ dại.
Phương trượng bật đèn pin ở điện thoại lên...
Cuối cùng, Trần Thanh cũng thấy được Vô Quỷ Tháp.
Tháp bảy tầng, đúng là đã lâu không được tu sửa, mỗi một tầng gần như đều bị mạng nhện bao phủ.
Rầm rầm một hồi, cuối cùng cũng đã mở được khóa cửa.
Lập tức một luồng khí mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mặt.
Còn có tiếng sột soạt, có lẽ là do chuột bị kinh động.
"Thí chủ, nơi này quả thật đã rất lâu không có ai lui tới..." Phương trượng có chút xấu hổ.
Trần Thanh lắc đầu: "Không sao."
Hắn cũng không kén chọn, trực tiếp quỳ xuống trên chiếc bồ đoàn đầy bụi bặm.
Ra vẻ thành kính hết mức có thể.
"Thiện tai, thiện tai."
Phương trượng chắp hai tay trước ngực, chậm rãi lui ra.
"Phương trượng, xin hãy khóa cửa lại."
Phương trượng hơi sững sờ, nhưng vẫn làm theo lời, khóa cửa lại.
Trần Thanh sợ bọn họ không yên tâm, nếu như đêm hôm khuya khoắt lại đến xem xét, vậy thì hỏng bét.
Đánh giá xung quanh một lượt,
Khắp nơi đều là mùi mốc meo, bụi bặm bám đầy, các pho tượng quỷ thì dữ tợn, thỉnh thoảng còn có chuột chạy qua chạy lại.
Đã từng lăn lộn trong quỷ triều, nơi này không thể gọi là đáng sợ.
Vào khoảng chín giờ tối, Vô Quỷ Miếu dần yên tĩnh trở lại.
Đến mười hai giờ, thì không còn một chút tiếng động nào, Trần Thanh đã ngồi đến nỗi cả người đau nhức, hắn động đậy thân thể một chút, rồi chậm rãi đứng lên.
Hầu như cả nửa thành phố Tây Minh đều biết Thất Bảo Trấn Ma tháp xuất phát từ Vô Quỷ Miếu, ở tầng thứ bảy.
Trần Thanh khẽ thả nhẹ bước chân, bật đèn pin, từng bước một đi lên.
Kẽo... kẽo...
Tấm ván rất không vững, bước một bước lại vang lên một tiếng.
Chậm rãi lên đến tầng hai.
Bên trong có một pho tượng, một con quỷ bị đóng đinh xuống đất, gào thét dữ tợn.
Tầng ba cũng có tượng, một con quỷ bị dây thừng trói chặt.
Tầng bốn, tầng năm, tầng sáu đều có tượng điêu khắc.
Sau đó Trần Thanh khẽ nhíu mày.
Cầu thang lên tầng bảy đã bị gãy.
Trần Thanh có chuẩn bị dây thừng, nhưng lại không có móc câu hay vật dụng tương tự.
Ở cửa sổ, hắn nhẹ nhàng nhấc nửa viên gạch đã lỏng ra, buộc vào đầu dây thừng, nhẹ nhàng ném lên phía cửa hành lang.
Bịch!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Trong khe hở của cả tầng lầu lập tức hình thành từng thác bụi, ào ào rơi xuống.
Kéo một cái, viên gạch rất trơn tuột bị kéo xuống.
Trần Thanh đón lấy viên gạch rơi xuống, không khỏi nhíu mày.
Miếu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tiếng động này có lẽ sẽ không truyền đến phía trước miếu, nhưng nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Nghĩ vậy, hắn quấn một lớp dây thừng thật dày quanh viên gạch, rồi lại ném lên.
Bịch!
Lại một tiếng trầm đục.
Trần Thanh cầm lấy dây thừng rung lắc tứ phía, để tìm chỗ móc vào.
Nhưng lại một lần nữa thất bại.
Ngay sau đó, lần thứ ba, lần thứ tư...
Khoảng hai mươi lần.
Cuối cùng, khi Trần Thanh lại lắc một lần nữa, sợi dây mềm mại lập tức căng thẳng!
Đã móc được vào thứ gì đó rồi!
Trần Thanh mừng rỡ.
Kéo thử vài lần, móc rất chắc chắn.
Lập tức một chân đạp vào vòng dây, hai chân kẹp lấy, từng chút một leo lên tầng bảy.
Đèn pin chiếu qua, trong lòng Trần Thanh lập tức giật mình!
Một đầu dây thừng, đang bị một con quỷ mặt xanh nanh vàng túm lấy, nó đang nháy mắt với mình!
Đăng bởi | TienNghich |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 13 |