Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong rừng sâu

Tiểu thuyết gốc · 2325 chữ

Ở bên ngoài, mưa rơi như một bản nhạc vừa dịu dàng, vừa dễ chịu. Dù vậy, nó như một cái bẫy đang nhốt hai con mồi nhỏ ở trong hang động.

Thực tế, vốn Anh Minh định tìm đường về doanh trại quân Bách Việt. Tuy nhiên, lúc này, trời lại bắt đầu đổ mưa, và có cả giông và sấm sét. Kiến thực thực tế cho hắn biết mưa trong rừng không phải dễ chịu gì. Hơn nữa, nếu làm không khéo thì có thể bị giảm thân nhiệt, dẫn đến tử vong. Do đó, hắn cùng Ái Nhi tìm một hăn động để trú tạm. Để giết thời gian, hai người cùng thảo luận đủ thứ chuyện. Bản thân Anh Minh cũng không ngờ Ái Nhi lại có hứng thú với lịch sử như vậy.

Tỉnh ngủ rồi thì cảm giác lạnh buốt càng lúc càng khó mà chịu đựng nổi, hai hàm răng nàng đánh vào nhau lách cách. Sao đó, nàng lại gần ngọn lửa Anh Minh nhóm lên.

Bất thình lình, nàng cảm thấy trên vai hơi nặng. Sau đó, nàng thử đưa tay sờ vào, thất thanh kêu lên:

- Huynh lấy áo đưa cho ta, thế còn huynh thì sao?

Anh Minh thở dài:

- Tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi đến sáng đâu.

Vừa dứt lời, chiếc áo đó đã trở về trên người y và một đôi tay choàng qua ôm chặt lấy y. Ái Nhi run rẩy nói khẽ:

- Chúng ta... kề sát lại một chút, có lẽ sẽ vượt qua được. Hoàn cảnh... hoàn cảnh cấp bách thì cũng nên linh động, đúng không?

Kề sát lại quả nhiên ấm hơn nhiều, Anh Minh cũng lặng lẽ ôm chặt Ái Nhi, lấy chiếc áo dài bọc cả hai người lại. Có lẽ do căng thẳng, hai người hít thở có phần gấp gáp. Anh Minh nghĩ đến Anh Như, nhớ tới đêm đông giá lạnh bọn họ ôm nhau sưởi ấm ấy, lòng bỗng không yên.

Một lúc sau, từ bên ngực y vang lên tiếng hỏi rụt rè:

- Không phải huynh nói là muốn tán gẫu ư? Vừa mới nói cả đống chuyện mà giới hết muốn nói rồi à?

-Ừm? Ồ... nghe nói cô sống ngoài biên thùy từ nhỏ, quê cô ở đâu vậy?

Anh Minh trấn tĩnh lại, vớ đại lấy một đề tài.

Sau chút xấu hổ và lúng túng ban đầu, Trần Ái Nhi đã dần quen với sự thân mật của hai người, nàng khẽ cựa thân thể mềm mại để tư thế thêm thoải mái, tự nhiên.

- Quê ta à...?

Nàng ngáp một cái, nép sát vào bộ ngực ấm áp của y, đáp:

- Quê ta ở kinh đô, nhưng ta chưa tới đó bao giờ, chỉ biết đại thúc (bác) và thúc thúc (chú) vẫn còn ở đó.

Ngừng một chút, nàng lại nói:

-Sau khi cha ta gia nhập Thánh Nghĩa Binh liền bị phái đến Đại Hoa làm thám tử. Mười năm trước, cha và cả mẹ ta đều thiệt mạng trong trận chiến tại kinh đô của Drapura…. Không biết giờ này ca ca sao rồi?

- Nàng đừng lo lắng quá

Anh Minh nói một cách ân cần. Có lẽ hắn chưa biết, ở thế giới phong kiến, quá ân cần với phụ nữ thường dễ gây hiểu lầm.

- À đúng rồi, hay là nói một chút về lịch sử đi

- Lịch sử?

Anh Minh hơi ngạc nhiên. Ở thế giới của hắn, hiếm có người quan tâm về lịch sử. Nói nghiêm túc, họ quan tâm tới lịch sử trên facebook nơi có thể chém gió thoải mái hơn là lịch sử chính thống.

“Ta biết nữ nhi như ta để ý tới chuyện này rất là kỳ quái nhưng dòng họ ta đã chiến đấu nhiều năm rồi. Tất cả là để Bách Việt không quay lại Tám mươi năm đô hộ.

Hơn một trăm sáu mươi năm trước, sau khi vương triều của nhà họ Huỳnh sụp đổ, Đại Hoa chính thức đô hộ Bách Việt một lần nữa trong khi cái cớ tìm hậu nhân của họ Võ thì đã bị vứt đi chỗ nào.

Một chính sách phá hoại văn hóa cực lớn được đích thân hoàng đế Trương Đệ của Đại Hoa đề ra. Các di sản văn hóa của Tiên Long Giáo bị phá hủy hoàn toàn. Người Bách Việt bị cấm thờ các vị thần của mình. Lịch sử hơn năm trăm năm của Bách Việt bị xóa xổ hoàn toàn. Thay vào đó, các đền thờ nữ thần Thiên Oa được xây dựng khắp nơi. Cũng khá mỉa mai khi người Đại Hoa tôn sùng nữ thần trong khi lại đối xử với phụ nữ không ra gì

Nhằm thực hiện nền thống trị lâu dài, Đại Hoa không ngừng xây thành lũy, cầu cống, đường sá. Hàng chục vạn dân đinh từ 16 đến 60 tuổi phải ra các công trường với chế độ lao dịch cưỡng bức và sinh hoạt rất thiếu thốn. Các công trường khai thác mỏ và mò ngọc trai cũng nhiều nhân công. Những người thợ phải làm việc trong điều kiện khắc nghiệt, nguy hiểm đến tính mạng.

Anh Minh biết rõ chuyện này khốc liệt tới mức nào. Nhà Minh chỉ thống trị có hai mươi năm thôi mà Nguyễn Trãi đã nói “Trúc Lam Sơn không ghi hết tội. Nước Đông hải không rửa hết mùi”. Vậy thì Tám mươi năm đô hộ là thế nào.

“Cũng may là Thái Tổ Dương Lợi ở vùng Sơn Lam đã phất cờ khởi nghĩa. Cuộc chiến kéo dài hơn 20 năm cho tới ngày thắng lợi cuối cùng” Ái Nhi lên tiếng. Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa đầy lòng tự hào.

Sau đó, nàng ngủ thiếp đi. Trong lúc này, Anh Minh lấy khẩu súng lục của mình ra kiểm tra. Nó vẫn đủ sau viên. Nhìn bề ngoài, nó khá giống khẩu súng ổ quay ở thế giới hắn. Vì chế tạo quá phức tạp nên hắn không thể chế nhiều hơn.

Lúc đó, sở dĩ hăn không dùng là vì hắn không biết kẻ địch còn bao nhiêu tên. Nói đơn giản, Vệ Cẩm cũng tương tự như đặc vụ hiện đại. Với chúng, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ hoặc ra chết. Mà Anh Minh chỉ có sau viên không đủ để liều với một đám cao thủ còn có phép thuật hỗ trợ. Dù sau thì hắn cũng có kế hoạch thoát hiểm.

Sau đó, trời cũng sáng dần. Hai người tìm cách đi ra ngoài.

“Nè. Huynh có súng sao không bắn đám lính Vệ Cẩm kia” Ái Thi lên tiếng

“Tôi chỉ có sau viên đạn thôi. Không cần phải liều với chúng” Anh Minh trả lời.

“Sau huynh biết cái lọng đó có thể giúp chúng ta rơi từ trên cao mà không chết” Ái Thi hỏi

“Chỉ là vật lý học thôi mà”

“Vật lý học là cái gì? Cười cái gì mà cười. Trả lời mau”

Đột nhiên, Anh Minh thấy cô nàng biến sắc, mặt trắng bệch như tuyết. Dõi theo ánh mắt kinh hoàng của nàng, Anh Minh đưa mắt nhìn ra sau lưng, trái tim lập tức nặng trĩu. Sói! Đến những bốn con. Con nào con nấy đều to như như moto phân khối lớn. Điều quan trong nhất là chúng đang đứng bằng hai chân, mắt áo choàng. Chúng đeo một cái mặt nạ giống như mặt nạ phòng độc.

Không nói không rằng, hắn rút súng ra bắn thẳng vào đầu của một “con sói”, gọi cho đúng là Sói yêu. Con vật ngã gục ngày làm tức

Đồng thời, "tách", tiếng dây cung bật mạnh, một mũi tên nhọn hoắt không biết từ đâu bắn đến xuyên qua bụng con sói. Lực tên bắn cực mạnh, đầu mũi tên xuyên thủng bụng sói rồi cắm vào trong tuyết. Con sói tru lên một tiếng dài thê lương, hai chân lẩy bẩy rồi ngã xuống mặt đất. Chỉ trong chốc lát máu tươi đã thấm đỏ một mảng lớn.

Thân hình thon mảnh của những con còn lại nhanh nhẹn chạy quanh một vòng, sau đó quay lưng định chuồn đi.

Lúc này lại có hai mũi tên nhọn xé gió xuyên qua rừng cây bay vút ra, bắn chết cả hai con sói yêu một cách cực kỳ chuẩn xác.

Từ trong sương mù của cánh rừng, một cô gái trẻ xuất hiện. Cô ta có thân hình quyến rũ, cân đối. Đồng thời, nó lại giống người mẫu tuổi teen. Máy tóc đen dày. Khuôn mặt trắng hồng, bờ môi đỏ mộng. Cái mũi cao vút cùng đôi mắt to tròn cân đối đến kì lạ.

“Hai vị là người ở đâu? Liêu có phải là quan binh không?” Nàng nói bằng tiếng Bách Việt.

“Có là người Bách Việt?” Ái Nhi mở miệng.

“Võ An Chi” Cô gái xa lạ trả lời

Sau đó, cô lại nói tiếp

“Nếu hai vị không phiền thì có thể tới nơi ở của ta trú tạm rồi mới về đại doanh của quân Bách Việt”

- Chúng tôi... Huynh muội chúng tôi vốn định đi tới đây buôn bán. Không ngờ Bách Việt và Drapura lại đánh nhau. Trong lúc trốn chạy đã trốn đến nơi này. Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương

Anh Minh nói

- Hi hi, huynh muội ư? Vị đại ca này, ta thấy hai người giống như đang yêu thì đúng hơn

An Chi nói.

Sau đó, hai người đi vào bên trong. Càng ngày càng sâu vào trong rừng. Ở đó, có một căn nhà được phủ một lớp sơn màu bạc. Lúc này, Ái Nhi tỏ ra vẻ đề phòng.

“Đừng có sợ. Tôi không phải yêu quái ăn thịt người đâu” An Chi lên tiếng.

Ở thể giới này, yêu quái không phải chỉ là chuyện ma để dọa con nít. Chúng có thật và thích ăn thịt người, ít ra là một bộ phận nhân loại nghĩ vậy. Thực ra, nếu tối tới yêu quái phải kể đến đế quốc Mantoot ở vùng Trung Địa, mối nguy thường trực cho Lục địa Tây thổ, buộc họ phải đi khám phá thế giới rồi tìm ra Tân lục địa. Cùng với đó, tàn dư còn lại của Thánh Thiết Tộc ở phía Bắc Đại Hoa là nguy nhân chính khiến Đại trường thành được xây dựng. Tất nhiên, cũng phải nói tới đám sói yêu vừa bị bắn hạ.

“Nếu công tử không phiên thì tối nay tiểu nữ và người có việc riêng muốn bàn bạc” An Chi lên tiếng.

Không hiểu sau, Ái Nhi cực kì tức giận. Nàng càng giận hơn trước thái độ của Anh Minh, vô thưởng vô phạt. Kiểu như: “Sao cũng được”. Tuy nhiên, nàng lại không có tư cách để nói chuyện. Dù sao, hai người cũng không có quan hệ.

Sau đó, trời cũng bắt đầu tối. Sau khi hồi phục sức lực, nàng định tới gặp An Chi nói lý. Tuy nhiên, không hiểu sau, nàng lại lăn đùn ra ngất xỉu.

An Chi mỉm cười. Sau đó, nàng trong bộ váy đen đi thẳng tới phòng của Anh Minh. Ánh đèn cây càng làm cho nàng thêm phần huyền ảo, bí ẩn.

“Không biết tiểu nữ có làm phiền công tử không?” An Chi lên tiếng.

“Không biết tiểu thư cân gì?” Anh Minh hỏi

Là người hiện đại, hắn biết rõ là cô nàng bí ẩn này không phải là chỉ đến để nói chuyện.

“Dù sau cũng đã tới, để tiểu nữ mời rượu công tử. Chắc người không ngại chứ?”

An Chi cầm chiếc cốc màu bạc. Nàng rót một chút rượu vào trong cốc. Nếu ai để ý sẽ thấy nàng còn bỏ một chút bột màu trắng

“Đây là rượu nho từ Lục địa Tây Thổ. Chỉ dành cho quý tộc. Mời công tử nếm thử” An Chi lên tiếng.

Anh Minh cầm lấy chiếc cốc. Một cách “vô tình”, hắn làm rơi một chiếc cốc khác. Nàng không lấy gì phiền hà mà cuối xuống cầm nó lên.

Trong khi đó, chiếc cốc đã trông không.

“À đúng rồi. Ta phải tạ lỗi với công tử vài chuyện” An Chi lên tiếng.

“Ta mới là người tạ lỗi với nàng chứ. Làm phiền nàng như vậy mà” Anh Minh nói.

“Không phiền đâu bởi vì hai ngày tới công tử sẽ tỉnh dậy với đầu đau như búa bổ. Nhưng đừng lo quá, người phía sau ta không có ý giết ngươi đâu”

Trong lúc An Chi nói, Anh Minh “ngất xỉu”

Lúc này, nàng tiến lại gần để lấy thứ vũ khí kì lạ mà nàng đã thấy lúc sáng. Bất ngờ, nó lại tự động chỉa vào ngực nàng

“Giơ hai tay lên” Anh Minh lên tiếng

Nói ngu chứ nếu đặc vụ mà dễ lừa kiểu này thì chết sướng hơn. Ngay từ đâu, Anh Minh đã ghi ngờ cô ta rồi. Bên cạnh đó, hắn vốn không hề uống rượu. Nhân lúc An Chi không chú ý, hắn đã đỗ nó đi.

“Cô biết thứ này có uy lực mà phải không. Nó có thể bắn liên tiếp đó, cô bé. Giờ nghe ta hỏi đây, cô là ai? Ai đứng sao lưng cô? Đại Hoa, Drapura? Cô thoáng như vậy hay là người Lục địa Tây Thổ? Cô lại họ Võ. Tiền triều muốn phục quốc à?”

“Một người ở kinh thành đã thuê ta, công tử tuấn tú. Tiện thể, chủ nhà bị ta xử lâu rồi nên chàng cứ thoải mái, đừng ngại.” An Chi nói

Sau đó, nàng ném hai quả cầu đen xuống, một màn sương mù xuất hiện. Nàng nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.