Thiếu nữ không gì phá nổi
Tàu điện mang theo một luồng gió mạnh mẽ tiến vào sân ga, thổi rối tung mái tóc Watanabe Toru.
Hắn hòa vào dòng người, bước lên tàu.
Đây chính là Tokyo, Kabukicho, các cửa hàng ngầm ở Akihabara, có rất nhiều người giống như Tamamo Yoshimi.
Sau khi thi xong, tuần lễ Vàng, mình sẽ đến khu vực Shinjuku để thử vận may, Watanabe Toru vừa đung đưa theo nhịp tàu chạy, vừa yên lặng nghĩ.
"Tháng 5 mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn, Toru-kun ~" Sau câu nói này, lập tức hiện ra một emoji hình con thỏ đang đưa tay về phía màn hình - hẳn là để chào hỏi.
10 giờ tối, Watanabe Toru đang làm đề toán, điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên, trên LINE nhận được tin nhắn của "koko".
Sau khi hắn ấn mở LINE, liền nhìn thấy nội dung bên trên.
Watanabe Toru: Xin lỗi, bây giờ tôi đang học
Ba giây sau, tin nhắn hiển thị "Đã đọc".
LINE thật sự là đáng sợ, đặc biệt là chức năng "Đã đọc", hơn nữa trong nhóm cũng sẽ hiển thị tin nhắn nào đó đã có bao nhiêu người xem qua, căn bản không cho những người hay ẩn thân có đất sống.
koko: Toru chăm chỉ quá, giỏi ghê \(^o^)/
Watanabe Toru: Dù sao tuần sau đã thi rồi
koko: Vậy tớ không làm phiền cậu nữa, cố lên
Watanabe Toru đã đặt điện thoại xuống, nhưng nghĩ nghĩ vẫn soạn lại một câu: "Cậu cũng vậy, cùng nhau cố lên!"
Lập tức nhận được emoji "Ừm ừm" với ý nghĩa không rõ, Watanabe Toru vùi đầu tiếp tục học tập.
Mặc dù chỉ là kiến thức cấp 3, cho dù là lần thứ hai học, nhưng muốn thi được hạng nhất vẫn tương đối khó khăn, huống chi Seino Rin vốn đứng đầu lại có trí lực cao hơn hắn một chút.
Hắn cũng không nhất định phải giành được hạng nhất, chỉ là có một mục tiêu cao hơn, có thể giúp hắn duy trì động lực học tập để thi vào Đại học Tokyo.
Học đến 12 giờ, sau khi làm xong một bộ đề hóa học, Watanabe Toru vận động thân thể một chút, tắt đèn bàn rồi trải giường đi ngủ.
Cứ đến thứ Sáu, thân thể của học sinh Watanabe Toru lại tự nhiên hưng phấn - a, ngày mai cuối cùng cũng có thể ngủ nướng rồi.
Bởi vì hôm nay hắn trực nhật, nên đến sớm hơn bình thường một chút, lúc đến trường, hầu như không nhìn thấy ai, nhưng đã nghe thấy tiếng nhạc cụ của câu lạc bộ kèn đồng.
Mặc dù kỳ thi đã cận kề, nhưng vẫn nỗ lực như vậy.
Watanabe Toru chân thành chúc các cô ấy có thể đạt được thành tích tốt trong cuộc thi ở Tokyo, giành được suất tham dự cuộc thi toàn quốc.
Hắn tìm thấy tủ giày của Tamamo Yoshimi, bỏ phong thư chứa 15 vạn yên vào trong đó. Làm xong chuyện này, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì giữa hắn và Tamamo Yoshimi thật sự không ai nợ ai nữa.
Tiếp theo là công việc của trực nhật sinh.
Đầu tiên là đến văn phòng tìm giáo viên tiếng Anh Koizumi Aona kiêm chủ nhiệm lớp để lấy chìa khóa, mở cửa lớp học và cửa sổ, kiểm tra xem phấn viết có đủ dùng hay không, v.v.
Nếu như là mùa đông hoặc là mùa hè, còn phải phụ trách mở máy sưởi và điều hòa.
Gần đến kỳ thi, các giáo viên vốn chậm rãi lên lớp, cũng đẩy nhanh tiết tấu hơn một chút.
"Bài thi này tuần sau nhất định sẽ thi, các em nhớ kỹ cho thầy!"
"Còn ngủ? Còn muốn học lên cao hay không? Thầy nói cho các em biết, lần này thi xong, học sinh nào có thành tích không lý tưởng, thầy sẽ gọi phụ huynh đến để trao đổi!"
"Chỗ này... chắc các em đều đã hiểu rồi nhỉ? Chúng ta xem phần dưới."
Thời gian buổi sáng kết thúc, tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục. Giáo viên thể dục lần lượt hướng dẫn động tác cơ bản như đệm bóng, phát bóng, sau đó là thi đấu.
Watanabe Toru không hiểu vì sao mỗi tiết thể dục đều phải thi đấu.
"Watanabe, xem tôi đập bóng mạnh nè!"
Chỉ thấy Kunii Osamu bật nhảy, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ưỡn bụng ra sau, cánh tay gập khuỷu tay giơ lên cao, toàn bộ thân thể tạo thành hình cánh cung ngược.
Watanabe Toru đệm bóng cũng tốn sức, còn đỡ cú đập bóng mạnh? Tất nhiên là hắn sẽ tránh ra rồi.
Quả bóng chuyền đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, sau đó nảy lên, đụng vào lưới sắt bao quanh sân.
"Cậu có thể dùng lực nhẹ hơn một chút không?" Watanabe Toru hét lên.
Kunii Osamu ở bên kia lưới bày ra tư thế của đàn anh: "Nghe cho kỹ đây, Watanabe, cái gọi là bóng chuyền, chính là cho dù ở bất cứ vị trí nào cũng phải nhảy lên, cho dù là loại bóng như thế nào cũng phải đập xuống!"
"Đừng có mà bắt chước lời thoại trong anime để cool ngầu nữa, cái tên này!" Watanabe Toru nhặt bóng lên, dùng tư thế phát bóng tiêu chuẩn để phát bóng.
"Đau quá."
Trong khoảnh khắc tay chạm vào bóng, một cơn đau dữ dội truyền đến, mà quả bóng chuyền dùng hết sức để đánh sang cũng không qua được lưới, chỉ nảy lên vài cái yếu ớt ở phần sân của Watanabe Toru rồi dừng lại.
Watanabe Toru dứt khoát giơ tay lên: "Tôi nhận thua."
"Đã mất công đứng ở trên sân đấu, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy?"
Bạn học cùng lớp đang dùng hai tay đẩy bóng qua lại nhẹ nhàng ở bên cạnh đã bị giọng nói oang oang của Kunii Osamu hấp dẫn, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm trên sân.
"Đừng có lớn tiếng nói lời thoại trong anime nữa!"
Thật sự là không thể chịu nổi, đây là bệnh tuổi dậy thì sao? Không, nếu xét theo độ tuổi, phải nói là bệnh của học sinh cấp 3 mới đúng.
Tiết thể dục kết thúc, lúc học tiết cuối, Watanabe Toru ngay cả quay bút cũng không còn đẹp nữa, lúc trực nhật lau bảng, cổ tay duỗi thẳng sẽ hơi run rẩy.
Cho nên hắn mới ghét vận động, mồ hôi nhễ nhại không nói, ngày hôm sau toàn thân cũng sẽ đau nhức đến mức không làm được bất cứ chuyện gì.
Về phần từ từ quen là được? Ai thèm quen với loại chuyện này, hơn nữa chỉ cần có một thời gian không luyện tập, thân thể lại sẽ trở về bộ dáng ban đầu, ai dám cam đoan mình có thể kiên trì mãi.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |