Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Thi liên tiếp ba ngày cuối cùng cũng xong, chương trình học tập suốt bốn năm đại học cuối cùng cũng có thể chấm một dấu phẩy trước rồi.

Lâm Hân Nhiên thi xong thì lập tức chạy về ký túc xá cùng cô: "Chiều nay tớ đến nhà cô để ăn mừng, không thể về cùng cậu rồi."

"Không sao, tớ tự về được mà." Trước đây, nhà của Lâm Hân Nhiên ở vùng ngoại ô. Khi về nhà, bọn họ có thể đi cùng với nhau một đoạn khá dài. Nhưng bắt đầu từ năm thứ hai, việc kinh doanh của nhà Lâm Hân Nhiên khởi sắc nên chuyển đến khu nội thành, bọn họ cũng chỉ cùng đường một đoạn ngắn.

"Cậu thực sự quyết định từ bỏ chương trình thạc sĩ trực tiếp cho sinh viên xuất sắc sao?"

Chuyên ngành của bọn họ có bốn suất cho sinh viên xuất sắc được học thẳng lên thạc sĩ dựa theo bảng xếp hạng thành tích, Trần Kim chắc chắn là có tên trên bảng. Nhưng cô cũng đã từng nói chuyện không học cao học nữa với gia đình, Lâm Hân Nhiên và Lê Hành Nhất. Nếu như cô từ bỏ suất lên thẳng thạc sĩ này, Lâm Hân Nhiên lại vừa vặn có thể được bổ sung.

Trần Kim gật đầu chắc nịch, nói với giọng chân thành: "Tớ không định tiếp tục học nữa. Nhưng tớ muốn ở lại trường làm phụ đạo viên."

Lâm Hân Nhiên hơi xấu hổ, cô ấy muốn tiếp tục học cao học, nghĩ đến nếu như Trần Kim chắc chắn không học cao học nữa, vậy thì cô ấy có thể có một suất học lên thẳng thạc sĩ, dẫu sao thì được lên thẳng cũng dễ hơn phải thi lên rất nhiều.

"Thành tích của cậu tốt, xin ở lại trường làm phụ đạo viên thì hẳn là dễ thôi. Không phải giáo sư Tống hay nói, sinh viên có chí hướng như vậy có thể cân nhắc ở lại trường làm phụ đạo viên hay sao?"

Trần Kim than thở: "Bạn gái hiện giờ của Lê Hành Nhất có cậu họ làm Phó viện trưởng trong viện đó." Đây là lời mà Lê Nhất Hành nói khi vô tình chạm mặt trong trường sau khi hai người đã chia tay.

Cái thằng khốn nạn này, cắm sừng người ta thì thôi đi, lại còn làm trễ nải công việc ở lại trường sau này của cô, mấy cái tát khi ấy đúng là vẫn còn quá nhẹ.

"Vậy thì nghỉ hè cậu phải đi tìm đơn vị thực tập sao? Có thể đến công ty của bố tớ, nhưng nhà tớ chỉ là một công ty nhỏ thôi."

"Chắc nghỉ hè tớ cũng không rảnh để đi thực tập đâu." Trần Kim giải thích: "Năm ngoái cậu tớ đã kêu mẹ tớ xây thêm ba tầng, nhà cửa vẫn còn trống không chưa trang trí gì hết. Còn mấy cây ăn quả ở nhà nữa, tớ cũng phải về thu hoạch."

Nói đến những việc này, đầu của cô bắt đầu đau.

Nhà của cô ở phía dưới thôn Kiều Đông, nằm ở vùng ngoại ô huyện Nam Thành của thành phố Phủ Châu, cách trung tâm của ngoại ô một thôn Kiều Tây. Bên cạnh thôn Kiều Tây có một nhà máy, vậy nên nhà nào ở đó cũng có nhà cao tầng cho thuê. Đương nhiên, các ngôi nhà cao tầng ở thôn Kiều Tây không hoàn toàn cho thuê hết, mà là do có lời đồn rằng thôn Kiều Tây sắp bị giải tỏa. Đã phải di dời rồi, vậy thì sao không dốc hết vốn liếng ra để xây thêm?!

Thôn Kiều Đông mà nhà Trần Kim ở cũng có hộ cho thuê, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên tiền thuê ít hơn khoảng một phần ba so với thôn Kiều Tây, thậm chí có chỗ còn ít hơn một nửa.

Nguyên quán của bố cô là ở thôn Kiều Tây, song sau khi ly hôn với mẹ từ hai mươi năm trước, ông ta chuyển đến thành phố ở. Mẹ cô thì dẫn cô về nhà mẹ đẻ ở thôn Kiều Đông sau khi ly dị.

Bắt đầu từ năm 1987, gia đình lục tục xây nhà, mãi đến đầu 1992 năm ngoái, gia đình mới xây xong hai ngôi nhà cao ba tầng. Vào tháng 3 năm ngoái, người cậu có một công ty xây dựng cứ thúc giục mẹ cô xây thêm tầng, lúc ấy mẹ cô nghĩ rằng xây xong thì cho thuê cũng được, vậy nên xây thêm ba tầng nữa cho cả hai tòa nhà.

Vốn gia đình đang rất yên ổn, mẹ cô ở nhà thu tiền cho thuê, sân trước xây một gian để mở quán tạp hóa, mười mẫu đất trồng cây ăn quả thường cũng thuê người quản lý. Cộng hết tất cả các khoản thu tạp nham lại thì một năm nhà cô cũng thu được năm, sáu vạn. Mặc dù việc xây thêm tầng đã ngốn quá nửa tiền tích góp suốt mấy năm qua, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiếm được.

Bất hạnh thay, mẹ của cô đột nhiên ngã bệnh rồi mất vào cuối năm ngoái. Thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi một mình cô.

Trước khi học kỳ này bắt đầu, cô muốn thuê khoán vườn cây ăn quả nhưng bị cậu cản lại, thậm chí còn kêu cô tìm người đến để trồng đào vào những chỗ đất còn trống trong nhà. quán tạp hóa ở nhà cũng không để cô cho thuê, mà lại bảo cô thuê người khác đến giúp trông quầy.

Thế mới nói vì sao học kỳ này cô lại bận rộn như thế, đều do đống phiền phức mà cậu kéo đến cho cô.

Lâm Hân Nhiên cũng không nhịn được mà đồng cảm với cô: Trời ơi, sao lại có thể loại cậu như này?!

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Từ Ngôi Làng Bị Giải Tỏa của Lương Đồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emdin2509
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.