Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Trong phòng livestream của Hàm Ngư Đạo Nhân, mọi người cũng đang mong ngóng: “Nhiệm vụ cấp C của Đỗ Thanh làm gần cả buổi tối rồi sao vẫn chưa xong thế!”

Tào Dực nói trước: “Nhiệm vụ mà Đỗ Thanh nhận vốn không khó, chỉ tốn thời gian thôi nhưng dù tốn thời gian thì cũng sắp xong rồi… À mà tôi nói này lão Hàm, khán giả trong phòng livestream của cậu thật biết gây chuyện, Triển Thiệp Giang chạm trán thần tượng nhỏ của tôi có phải chuyện gì tốt lành đâu mà ai cũng chờ mong như thế chứ!”

Khu bình luận: “Chúng tôi chỉ muốn cậu được gặp thần tượng nhỏ của cậu thôi mà?”

Tào Dực chợt hét lên: “Con Quái xương cuối cùng! Tập hợp đủ rồi, nhiệm vụ cấp C hoàn thành!”

Lộ Đinh Liễu cảm thấy hơi đói.

Trong ba lô của cô chỉ còn một gói bánh quy soda cuối cùng, cô lấy nó ra ăn kèm với nước khoáng, vị sữa, cũng khá ngon.

Khi Lộ Đinh Liễu đang tập trung ăn bánh quy, đột nhiên cảm thấy gáy mình lạnh toát, phản xạ cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, cô lập tức cúi đầu, nghiêng người lăn sang một bên! Một tia sáng bạc đâm thẳng vào bậc thềm nơi cô vừa ngồi tạo thành hình bông hoa lan rộng ra khiến bậc thềm nổ tung toé. Nếu mũi tên này rơi trúng cô, 20 điểm chỉ số sinh mạng còn lại của cô sẽ lập tức hết sạch.

Phòng livestream Hàm Ngư, Tào Dực kích động vỗ đùi, hét lớn: “Tuyệt vời!”

Lộ Đinh Liễu né được.

Nhưng người khác thì không.

Một đội tân binh khác hét thảm thiết. Mũi tên bạc đâm xuyên qua nửa khuôn mặt của anh ta, tiếng hét nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt, cuối cùng dần im lặng.

Cùng lúc đó, Khương La cũng la lên: “Tống Hà!”

Tia sáng bạc rơi như mưa, mọi người ôm đầu chạy tán loạn, đội chín người chỉ còn sáu người có thể chạy trốn.

Khương La nhìn dòng chữ “Đội: 1/5” nhức mắt trên giao diện thông tin ải, rút dao ra, nói với về hướng mũi tên bạc bay đến: “Đờ mờ Triển Thiệp Giang, anh bị điên à! Giết đội tân binh vui lắm sao?”

Bóng dáng Triển Thiệp Giang hiện lên từ trong bóng tối, gã có vẻ ngoài điển trai với mái tóc ngắn màu nâu sẫm, đeo đầy trang sức bạc trên người.

Gã xoay cây cung nhỏ tinh xảo trên tay một vòng, mỉm cười đáp: “Vui lắm chứ.”

Khương La chửi thề một tiếng, nắm chặt dao. Chử Nhàn hét lên: “Cẩn thận!”

Một quả cầu lửa cô ấy bay tới từ phía góc nghiêng mặt, con ngươi của Khương La co lại, cô ấy cầm Quỷ dữ Hanzo chặn đòn, cổ tay run lên, lòng bàn tay bỏng rát. Khương La nghiến răng đẩy mạnh khiến quả cầu lệch hướng, lảo đảo lùi về phía sau.

Chử Nhàn cố giữ bình tĩnh: “Này các anh, chúng ta không thù không oán, sao các anh không lo làm nhiệm vụ của mình đi?”

“Được thôi.” Triển Thiệp Giang dễ thuyết phục một cách bất ngờ nhưng câu nói tiếp theo của gã khiến mọi người đều biết mình đã nhầm: “Chúng tôi nhận nhiệm vụ cấp A, phải xuống dưới lòng đất, đang cần có người mở đường đây.”

Đỗ Thanh đứng bên cạnh gã, giơ hai ngón tay lên, cười nói: “Hai lựa chọn, một là chết ngay bây giờ, hai là xuống lăng mộ với bọn tôi.”

Khương La há miệng định mắng.

Chử Nhàn giành trước nói: “Cho chúng tôi một phút bàn bạc được không?”

Triển Thiệp Giang bảo: “Cứ tự nhiên.”

Gã không sợ hãi chút nào vì thực lực của họ áp đảo hoàn toàn.

Sáu người tụ lại với nhau, câu đầu tiên Chử Nhàn nói là: “Chúng ta không thắng nổi, bây giờ mà liều thì chết chắc.”

Người dẫn dắt của một đội khác cũng nói: “Đúng vậy, xuống mộ còn có cơ hội sống. Còn 3 tiếng nữa sẽ làm mới nơi điểm danh, kéo dài được lúc nào hay lúc đó.”

Khương La im lặng hồi lâu: “Các anh nói rất đúng.”

Chử Nhàn hỏi Tạ Bảo Thanh: “Viêm Tễ có ý kiến gì không?”

Người dẫn dắt tân binh kia ngạc nhiên: “Viêm Tễ? Đội chúng ta liên quan gì đến Viêm Tễ?”

Chử Nhàn giải thích xong, anh ấy mong chờ hỏi: “Có thể gọi anh ta ra đánh đám Triển Thiệp Giang không?”

Tạ Bảo Thanh lắc đầu, mặt buồn rười rượi: “Anh ấy mắng tôi ngu, nếu không phải tại tôi dùng hết cơ hội triệu hồi ở phòng thí nghiệm Thánh Vũ thì giờ anh ấy đã có thể ra doạ họ rồi… Ơ, giờ anh ấy lại mắng tôi nữa… Tôi không nên tiết lộ mình chỉ còn một cơ hội triệu hồi duy nhất…”

Chử Nhàn: “…”

Khương La: “…”

Người dẫn dắt: “…”

Chử Nhàn ho khan, nói: “Thôi được rồi, vậy chúng ta xuống mồ với họ, ai có ý kiến gì không?”

Lộ Đinh Liễu trả lời giòn tan: “Không có!”

Khi Chử Nhàn quay đầu lại, tuyên bố quyết định của đội mình với đội Triển Thiệp Giang, ánh mắt long lanh dưới ánh trăng của Lộ Đinh Liễu lướt qua Triển Thiệp Giang. Gã cao khoảng một mét tám, vì dùng cung tên nên lực cánh tay khá mạnh, am hiểu tấn công hơn phòng thủ, thậm chí có thể nói gã không hề có ý thức phòng thủ, các điểm yếu như mặt, cổ, tim… đều để lộ hoàn toàn. Chỉ cần tìm được cơ hội, chỉ cần nhanh hơn anh ta, Lộ Đinh Liễu nghĩ mình chưa chắc không thể giết chết gã.

Nhưng ánh mắt long lanh và hờ hững ấy đã thu hồi trước khi Triển Thiệp Giang nhận ra điều khác thường.

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn của Chung Già
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi teamphuba.emdin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.