Cha
Chỉ chốc lát, anh đã về đến khu chung cư của mình.
Lên lầu, đến trước cửa nhà, Trần Ngôn móc chìa khóa ra, vừa định mở cửa thì nghe thấy tiếng xoong nồi va chạm bên trong.
Anh khựng lại, rồi chợt nhớ ra hôm nay là cuối tháng.
Nụ cười trên môi tắt hẳn, Trần Ngôn vẫn mở cửa, bước vào.
Cửa vừa mở, ngay lối vào là gian bếp. Trong bếp, một người đàn ông trung niên mặc tạp dề đang xào nấu.
Trần Ngôn im lặng một lát, rồi gọi: "Bố, bố đến rồi à?"
"Đừng gọi tao là bố, gọi là chủ nhà." Người đàn ông trung niên lạnh lùng đáp, không buồn ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xào rau, "Tao đến thu tiền nhà."
Trần Ngôn lười đáp lại, cởi áo khoác treo lên, rồi đi vào phòng lấy tiền đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn.
Một lát sau, người đàn ông trung niên bưng đĩa cà chua xào ớt xanh ra.
Ông đặt mạnh đĩa thức ăn lên bàn, cởi tạp dề vắt lên ghế, ngồi xuống, rồi cầm tiền lên xem.
"Tổng cộng 1500 tệ, đủ chưa?" Trần Ngôn hỏi.
Người đàn ông trung niên "ừ" một tiếng, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng nếm thử.
Nhai xong, ông nói: "Muốn ăn thì tự vào bếp lấy đũa."
Trần Ngôn nhìn đĩa thức ăn xanh đỏ lẫn lộn, lắc đầu: "Con ăn ở ngoài rồi."
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Trần Ngôn: "Cứ suốt ngày ru rú trong nhà làm game, lấy đâu ra tiền ăn tiệm?"
Trần Ngôn lười tranh cãi.
Chủ đề này đã được lặp đi lặp lại vô số lần kể từ khi anh nghỉ việc để theo đuổi giấc mơ làm game.
Thấy Trần Ngôn im lặng, người đàn ông trung niên càng bực tức, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn: "Mày nói xem, tốt nghiệp xong, giới thiệu cho công việc ổn định, làm được hai tháng thì nghỉ. Suốt ngày chỉ biết làm game."
"Làm game thì được cái gì! Có nuôi sống được mày không? Có mua được nhà được xe không?"
Trần Ngôn bất lực nói: "Bố, con không muốn cãi nhau với bố nữa."
"Chủ đề này chúng ta nói mãi rồi."
"Bố, thời đại bây giờ khác rồi."
"Có rất nhiều nghề có thể làm tại nhà. Làm game, viết truyện, làm youtuber, livestream… đều có thể kiếm ra tiền. Đó đều là những công việc chân chính."
"Bố đừng có nhìn người trẻ bằng con mắt cũ kỹ như vậy."
"Cái công việc bố giới thiệu, lương thực tập 2000 tệ, bố mẹ sợ con tiêu hoang, giữ hộ con, mỗi tháng chỉ đưa con 2000. Con làm quần quật cả tháng, tiền ăn, tiền xe, tiền giao tiếp, cuối tháng còn lỗ 1000 tệ."
Bố Trần Ngôn hơi nghẹn lời, nhưng vẫn cố cãi: "Cày game ảo cũng có thu nhập mà. Bố mẹ giữ tiền cho con, có gì sai?"
"Đúng, bố cũng nói, con cày game có thu nhập. Vậy tại sao bố lại phản đối con làm trong ngành game?"
Bố Trần Ngôn ôm đầu: "Không ổn định! Mày cày game tháng này kiếm được 10 ngàn tệ, tháng sau có chắc vẫn kiếm được như vậy không? Về sau có chắc vẫn kiếm được như vậy không?"
"Mày phải nghĩ xa hơn chứ, đừng chỉ nhìn trước mắt."
"Chơi game sao mà ổn định bằng công việc nhà nước?"
"Nhà mình cũng không đến nỗi nào, mày cứ làm công việc bố giới thiệu, hàng tháng thu tiền nhà, sống thoải mái, chẳng phải tốt hơn sao? Nhàn hạ hơn mày làm game nhiều."
Nói đến đây, ông như sực nhớ ra điều gì, trừng mắt nhìn Trần Ngôn: "Mày vẫn chưa từ bỏ cái game chết tiệt kia à?"
Trần Ngôn im lặng.
Thấy Trần Ngôn không nói gì, bố anh lại ôm đầu: "Tao đã nói với mày rồi. Bỏ mấy trăm ngàn làm game, không thực tế chút nào."
"Mày có chắc là sẽ thành công?"
"Nếu lỗ thì sao?"
"Mày thực tế một chút được không! Đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền!"
Nghe bố nhắc lại chuyện này, Trần Ngôn cũng cảm thấy bực bội.
Anh ngắt lời: "Thôi bố, đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta nói bao nhiêu lần rồi, có kết quả gì đâu?"
"Con cũng đâu có bắt bố mẹ bỏ tiền ra cho con làm game, con tự kiếm tiền, không được sao?"
"Cứ như cũ, hàng tháng con trả tiền nhà, tự lo cho bản thân, bố mẹ đừng quản con nữa."
"Còn cái game kia, con nhất định sẽ làm, lời hay lỗ cũng không liên quan đến bố mẹ."
"Bố mẹ cứ nghĩ là sẽ lỗ, còn con thì nghĩ là sẽ kiếm được cả căn nhà đấy."
Nghe Trần Ngôn nói vậy, bố anh hừ lạnh: "Được! Tao chờ cái ngày mày làm game kiếm tiền mua nhà!"
"Mày bây giờ, đặt vào mấy năm trước, chính là nghiện game, phải đưa đi trại cai nghiện!"
Nói xong, ông cũng chẳng buồn ăn cơm nữa, cầm tiền đứng dậy bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, Trần Ngôn gọi giật lại: "Khoan đã bố."
Bố Trần Ngôn quay lại, bực tức: "Gì nữa!"
"Bố nấu cơm ở nhà con, dùng nguyên liệu của con, trả con 100 tệ."
Gân xanh trên trán bố Trần Ngôn nổi lên: "Cà chua với ớt là tao mang đến, cơm cũng nấu ở nhà tao, tao dùng cái gì của mày!"
"Dầu ăn với muối. Con thấy rồi."
Bố Trần Ngôn: "..."
"Hừ!" Bố Trần Ngôn rút ra một tờ 100 tệ, đập mạnh xuống bàn, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
"Haiz", nhìn bóng bố khuất dần, Trần Ngôn thở dài.
Điều khó khăn nhất trên đời chính là bất đồng quan điểm với cha mẹ. Bởi vì bạn biết họ làm vậy là vì muốn tốt cho bạn, chỉ là… cái tốt đó, có thể không phải là điều bạn muốn.
Trần Ngôn cũng biết công việc nhà nước ổn định, đãi ngộ tốt. Nhưng cuộc sống 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ngày nào cũng như ngày nào, không phải là điều anh mong muốn.
Anh có ước mơ, và anh muốn theo đuổi ước mơ đó.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |