Trần Phan An
Trần Ngôn gật đầu: “Được, vậy là tốt nhất.”
Sau đó, hai người bàn bạc thêm một vài chi tiết rồi chào tạm biệt.
Bà chủ quán tiễn Trần Ngôn ra tận cửa, nhìn theo bóng lưng anh, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói.
Sao mà không cười cho được, đây chính là thần tài, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng lại rất chịu chi, mấy chục ngàn tệ tiền đặt quán nói đưa là đưa ngay.
Quán cà phê tuy doanh thu không thấp, nhưng lợi nhuận ròng không nhiều, thường chỉ khoảng 20%.
Nhưng nếu đặt toàn bộ quán thì lại khác.
Tính theo suất ăn của bảy người, nguyên liệu tối đa cũng chỉ hết một ngàn tệ, cộng thêm chi phí nhân công không đáng kể, còn lại đều là lãi ròng, thế này còn lời hơn cả kinh doanh cả đêm.
Đang mải nhìn theo bóng lưng Trần Ngôn, cô lễ tân xinh xắn cũng thò đầu ra, tò mò hỏi: “Chị Trương, vị Trần tiên sinh kia thật sự đặt hết quán ạ?”
Bà chủ quán hoàn hồn, cười gật đầu, rồi nói với cô lễ tân: “Ừ, nên hai ngày nay chuẩn bị kỹ càng nhé, thứ Bảy chúng ta sẽ đón khách quý.”
“Chiêu đãi xong, sẽ cho các em tan làm sớm, mỗi người còn được thưởng thêm một bao lì xì.”
Cô lễ tân mừng rỡ: “Dạ! Cảm ơn chị Trương!”
Đợi bà chủ quán quay lại văn phòng, trong đầu cô lễ tân hiện lên hình ảnh “xấu trai” của Trần Ngôn, thầm nghĩ: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Kẻ có tiền lại giản dị như vậy...”
…
Nếu Trần Ngôn biết cô lễ tân khen mình như vậy, chắc chắn anh sẽ phun nước miếng vào mặt cô ta: Cô mới xấu, cả nhà cô mới xấu!
Tôi rõ ràng đẹp trai như Phan An, được chưa!
Biệt danh của tôi là Trần Phan An đấy!
Đáng tiếc là anh không biết…
…
Về đến nhà, Trần Ngôn ghi vào sổ kế hoạch mục “Nhà hàng”, kèm theo con số “40 ngàn”.
Bốn mươi ngàn tệ đặt toàn bộ nhà hàng, quả là đắt đỏ.
Nhưng chỉ cần Dư Xảo Xảo đến, cho dù hệ thống chỉ tính phần chi tiêu của anh và Dư Xảo Xảo là hợp lý, anh cũng có thể lãi 110 ngàn.
Còn nếu hệ thống tính toàn bộ số tiền này là chi phí “vân dưỡng”, anh thậm chí có thể nhận được 400 ngàn!
Đúng là một vốn bốn lời.
Trong tài khoản của anh hiện còn 60 ngàn…
Trần Ngôn nhìn vào phần kế hoạch còn lại, cảm thấy chi thêm 60 ngàn cho buổi hẹn hò này cũng không khó.
Một trăm ngàn này bỏ ra, ít nhất cũng thu về hai ba trăm ngàn, thậm chí có thể lên đến một triệu!
Một bước đạt được mục tiêu ngắn hạn.
Nhưng trước đó, vẫn phải báo cho Dư Xảo Xảo địa điểm ăn cơm…
Nghĩ vậy, Trần Ngôn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Dư Xảo Xảo và Triệu Anh:
[Xảo Xảo, sáu giờ tối thứ Bảy, nhà hàng Tây Amer. Nhớ đến nhé.]
[Sáu giờ tối thứ Bảy, nhà hàng Tây Amer.]
Gửi xong, Trần Ngôn gửi thêm địa chỉ nhà hàng cho cả hai, rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục hoàn thiện phần kế hoạch 60 ngàn còn lại…
…
Cùng lúc đó, tại nhà hàng buffet Hái Mật Nhân Gian ở thành phố Vạn Tượng, sáu cô gái cùng phòng ký túc xá của Dư Xảo Xảo đang vui vẻ thưởng thức buffet.
Thực ra ban đầu Dư Xảo Xảo không muốn đi, cô muốn tiếp tục đi làm thêm.
Nhưng cô lại dễ mềm lòng, không cưỡng lại được năm cô bạn cùng phòng với lý do “Tụ họp ký túc xá, không thể thiếu người”, nên đành phải đi theo.
Lúc đến, Dư Xảo Xảo còn hơi tiếc nuối vì hôm nay không đi làm, mất toi 50 tệ.
Nhưng khi bắt đầu ăn…
Cô cảm thấy…
Đây đúng là thiên đường ẩm thực!
Trên đời sao lại có nhiều món ngon đến vậy!
Cô nàng hoàn toàn bị lạc vào biển đồ ăn, món nào cũng muốn thử, thứ gì cũng muốn nếm.
Cả buổi, cô là người đứng dậy lấy đồ ăn nhiều nhất.
Còn các cô bạn cùng phòng, đều xuất thân từ gia đình bình thường, đã ăn buffet nhiều lần nên khá bình tĩnh.
Lại đi sang quầy bên kia lấy một viên kem Haagen-Dazs, Dư Xảo Xảo vừa vui vẻ liếm kem vừa quay về chỗ ngồi.
Vừa đến nơi, cô đã nghe thấy các bạn cùng phòng đang bàn tán sôi nổi:
“Woa! Quán này đẹp quá đi!”
“Đây là nhà hàng mà Trần Ngôn định mời chúng ta à?”
“Không ngờ Trần Ngôn nhìn bề ngoài bình thường mà thẩm mỹ lại tốt thế?”
Nghe thấy tên Trần Ngôn, Dư Xảo Xảo tò mò lại gần, hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy? Trần Ngôn sao?”
Vừa dứt lời, cô đã bị các bạn cùng phòng kéo vào giữa, bên tai vang lên những tiếng ríu rít:
“Xảo Xảo! Nhìn này! Trần Ngôn định mời chúng ta đến nhà hàng nổi tiếng này đấy!”
“Ừ, quán này đang hot Douyin lắm, nghe nói còn chưa đặt bàn được, tớ cũng muốn đi mà chưa có dịp!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Trời ơi, cứ như mơ vậy!”
Dư Xảo Xảo ngơ ngác nhìn các bạn cùng phòng phấn khích, khẽ hỏi một câu thực tế nhất: “Nhà hàng nổi tiếng?”
“Chắc là đắt lắm…”
Nghe Dư Xảo Xảo nói vậy, các bạn cùng phòng vội vàng giải thích: “Quán này không đắt đâu. Nói là nhà hàng nổi tiếng trên mạng vì lúc trước Lục Mạn ăn ở đây xong, kéo nó hot thôi.”
“Ừ, giá cả cũng bình dân mà. Chỉ bảy tám chục tệ một người. Mấy đứa mình đi hết cũng chỉ năm sáu trăm tệ.”
“Đúng rồi, cậu nghĩ xem, nếu đắt thì sao mà hot được? Đây là thánh địa check-in của giới trẻ mà.”
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |