Ngả bài (2)
Rồi cô nhận ra điều gì đó không đúng.
“Khoan đã. Công ty của anh? Anh có công ty sao?”
Đúng lúc này, xe dừng lại, tài xế thông báo: “Đến cửa hàng Porsche 4S rồi ạ.”
Dư Xảo Xảo sững sờ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Biển hiệu Porsche khổng lồ hiện ra trước mắt. Đầu óc cô trống rỗng.
Giọng Trần Ngôn vang lên: “À… không giấu em nữa. Thật ra… anh là phú nhị đại.”
Dư Xảo Xảo: “???”
Trần Ngôn mỗi ngày đều mang đến cho mình những bất ngờ mới. Không, phải nói là những cú sốc mới đúng.
Rõ ràng cùng mình mua mì gói ở cửa hàng tiện lợi, sao đột nhiên lại thành phú nhị đại?
Dư Xảo Xảo vẫn còn mơ màng khi bước xuống xe, vừa đi theo Trần Ngôn vào cửa hàng Porsche 4S, vừa hỏi: “Anh thật sự là phú nhị đại?”
Trần Ngôn gật đầu, nhìn lên trời với góc 45 độ: “Thật mà. Nhà anh… là hộ giải tỏa ở Cầm Đảo. Hơn nữa, còn là hộ giải tỏa gần Mạch Đảo. Em hiểu chứ?”
Dư Xảo Xảo lắc đầu: “Không hiểu.”
Trần Ngôn: “...”
Hơi bực rồi đấy.
“Vậy em biết giá nhà ở Cầm Đảo đắt nhất ở đâu không?”
Dư Xảo Xảo rụt rè: “Chuyện giá nhà… hơi xa vời với em ạ.”
Trần Ngôn: “...”
Thôi được rồi. Làm khó em rồi.
Trần Ngôn ho khan, giải thích: “Cầm Đảo được ví như mảnh vải viền vàng. Khu vực sầm uất nhất là dải ven biển bao quanh bán đảo. Mà khu vực ven biển có môi trường tốt nhất, cây xanh tốt nhất, đáng sống nhất chính là khu Phú Hải. Và nơi đắt nhất Phú Hải, chính là bán đảo này.”
Dư Xảo Xảo vẫn nghi hoặc: “Nhưng… chuyện đó liên quan gì đến anh?”
Trần Ngôn đáp: “Nhà anh có 12 căn.”
Miệng Dư Xảo Xảo há hốc thành hình chữ O.
“Tất cả đều được giải tỏa.”
“Mỗi căn trị giá ba, bốn triệu.”
Miệng Dư Xảo Xảo không khép lại được nữa. Cô cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ.
Trên đời lại có… chuyện tốt như vậy sao? Giải tỏa một cái là có mấy chục triệu? Nhiều tiền thế?
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: Liệu cô nhi viện của mình có được giải tỏa không? Nếu được giải tỏa, viện trưởng và các em có thể sống tốt hơn không?
…
Trần Ngôn không biết suy nghĩ của Dư Xảo Xảo. Những gì anh nói đều là sự thật. Nhà anh thật sự có 12 căn, tất cả đều được giải tỏa.
Vấn đề duy nhất là… đó là nhà của bố mẹ anh, chứ không phải của anh. Anh đang cãi nhau với gia đình. Hiện tại, anh còn phải trả tiền thuê nhà cho bố mẹ.
Nên… anh chỉ là một “ảo - phú nhị đại” thôi. À không, phải nói là “ảo - phá nhị đại” thì đúng hơn.
Nếu game không thành công, lại phải về cày thuê.
Haiz… Đau đầu.
“Xây dựng” lại hình tượng xong, Trần Ngôn nói với Dư Xảo Xảo: “Nên em đừng lo lắng chuyện tiền bạc cho anh. Cũng đừng nghĩ anh tiêu chút tiền cho em là muốn em mang ơn. Số tiền đó với anh chỉ như muối bỏ bể. Giống như em mua ổ bánh mì vậy.”
Dư Xảo Xảo lí nhí: “Bánh mì với em cũng không rẻ đâu.”
Trần Ngôn: “...”
Giả vờ như không nghe thấy, anh tiếp tục: “Vậy nên, em hãy cân nhắc đến công ty anh làm thêm xem. Anh không đùa đâu. Anh định mở một công ty game. Công ty game cần người làm mô hình, họa sĩ cũng cần mô hình để tham khảo. Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí. Rồi còn làm quà lưu niệm nữa. Nên anh cần tài năng làm búp bê đất của em. Còn lương bổng… chắc chắn sẽ cao hơn chỗ em làm hiện tại. Dù sao trả lương cho em cũng là trả, trả lương cho người khác cũng là trả, như nhau cả.”
Nói rồi, Trần Ngôn vỗ vai Dư Xảo Xảo: “Em suy nghĩ kỹ rồi cho anh câu trả lời nhé. Còn bây giờ… đi mua sắm với anh nào!”
Dư Xảo Xảo vẫn còn chưa hoàn hồn sau những gì Trần Ngôn nói. Đến khi Trần Ngôn vỗ vai, cô mới sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, hỏi: “Trần Ngôn, anh thật sự không phải vì em mà tuyển vị trí này sao?”
Trần Ngôn cười lắc đầu: “Thật sự không phải. Em có thể tìm hiểu mà. Công ty game thật sự cần người làm công việc này.”
Dư Xảo Xảo “ồ” lên hai tiếng, quyết định về sẽ tìm hiểu. Nếu đúng như lời Trần Ngôn, công ty game có công việc này, cô cũng hơi động lòng.
Được vừa nặn tượng đất, vừa kiếm tiền, thích thật!
Tuy có chút mang ơn Trần Ngôn…
Nhưng… cùng lắm thì mình nhận lương thấp một chút. Coi như trả ơn anh ấy… được không?
Nghĩ vậy, tâm trạng Dư Xảo Xảo tốt lên trông thấy, cảm giác như ánh mặt trời cũng rực rỡ hơn.
Nhưng ánh mặt trời vừa ló dạng, đã bị mây đen che phủ. Bởi vì trong lòng Dư Xảo Xảo lại nảy sinh một nghi ngờ: Trần Ngôn nói thật sao?
Cô nhớ lại những ngày qua ở bên Trần Ngôn.
Hình tượng của Trần Ngôn thay đổi xoành xoạch. Ban đầu chỉ là người bình thường mua mì gói như mình, rồi đột nhiên thành người theo đuổi mình, rồi lại thành diễn viên. Giờ lại thành phú nhị đại? Kỳ lạ quá.
Liệu… Trần Ngôn đang đùa mình không? Mấy hôm nay anh ấy toàn trêu mình. Mỗi lần gặp mình, anh ấy đều nói những lời nghe rất xuôi tai, nhưng nghĩ kỹ lại toàn là lừa gạt.
Lần này, có khi nào cũng vậy?
Nghĩ vậy, ánh mắt Dư Xảo Xảo nhìn Trần Ngôn có chút nghi ngờ.
Sao mỗi lần gặp Trần Ngôn, mình lại thấy đầu óc mình chậm chạp thế nhỉ?
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |