Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể nào!

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Thấy Trần Ngôn ngạc nhiên, Dư Xảo Xảo hất mặt lên, hỏi: “Anh nên nói gì nào?”

Nhìn vẻ mặt trẻ con của Dư Xảo Xảo, Trần Ngôn bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn em đã chiêu đãi.”

Dư Xảo Xảo cười tít mắt, mũi như muốn hếch lên trời.

Nhìn cô đáng yêu như vậy, Trần Ngôn hỏi: “Tiêu nhiều tiền thế, không tiếc à?”

Vừa dứt lời, Dư Xảo Xảo lại trở về vẻ đáng thương, yếu đuối thường ngày.

Cô lí nhí: “Ngày mai, ngày kia ăn ít đi một chút là được.”

Trần Ngôn ôm trán.

Cô nhóc này…

Anh mở điện thoại, gửi cho Dư Xảo Xảo một bao lì xì: “Cầm lấy đi. Anh nhiều tiền hơn em, anh mời.”

Lần này, Trần Ngôn không phải muốn trả lại tiền mặt, mà thực sự muốn cho Dư Xảo Xảo tiền.

Dù sao, anh và cô khác nhau.

Anh cho cô tiêu tiền, có thể rút lại gấp 10, tiền càng tiêu càng nhiều.

Còn Dư Xảo Xảo, không có hệ thống, cũng không có tiền.

Mời anh ăn một bữa cơm, lại phải nhịn đói mấy ngày.

Nghĩ đến điều này, Trần Ngôn vừa đau đầu, vừa… xót xa.

Nhưng ý tốt của Trần Ngôn bị Dư Xảo Xảo kiên quyết từ chối: “Không, không, em không cần.”

Cô còn lặp lại lời Dương Noãn Noãn: “Chị Noãn Noãn nói, tuy em không có tiền, nhưng em là cô gái tự lập.”

“Em không thể để anh mời cơm được.”

“Trong khả năng của mình, em phải mời lại anh.”

“Có qua có lại mới toại lòng nhau.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dư Xảo Xảo, Trần Ngôn bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn…

Cuối cùng, mọi chuyện vẫn không thay đổi, Dư Xảo Xảo rất kiên quyết, Trần Ngôn cũng đành chịu.

Ra khỏi quán ăn, Trần Ngôn nhìn Dư Xảo Xảo vui vẻ bên cạnh, lại thấy đau đầu: Chuyện gì thế này? Giá trị tài sản không kiếm được, lại còn hại cô ấy phải nhịn ăn mấy ngày.

Xót quá!

Không được!

Mình không thể “nhận thua” như vậy, phải tìm cách cho cô ấy “tiêu lại” số tiền này, ít nhất…

Trở lại showroom Porsche, lại chờ thêm hơn một tiếng, hai cô nhân viên bán hàng tươi cười rạng rỡ đi tới.

“Thưa anh, xe của anh đã được rửa sạch sẽ, bảo dưỡng xong, thủ tục cũng đang được tiến hành, chắc khoảng một tiếng nữa là xong. Mời anh qua xem xe trước.”

Lần này, Trần Ngôn không từ chối, anh đứng dậy: “Được.”

Trên đường đi, hai cô nhân viên lần lượt add Wechat của Trần Ngôn, nói sau này có vấn đề gì về xe cứ liên hệ trực tiếp với họ.

Và nếu Trần Ngôn muốn, họ sẽ add anh vào group chat của những người sở hữu xe Porsche.

Group này thường xuyên tổ chức các hoạt động, nếu Trần Ngôn thấy hứng thú thì có thể tham gia.

Trần Ngôn add Wechat của hai cô, rồi cất điện thoại, tò mò hỏi: “À đúng rồi, biển số xe của tôi, các cô có thể tự chọn được không?”

Hai cô nhân viên ngẩn ra, rồi gật đầu: “Được ạ. Anh có yêu cầu gì về biển số không?”

Trần Ngôn lắc đầu: “Không. Tùy ý là được.”

Hai cô nhân viên nhìn nhau: “Chúng tôi sẽ cố gắng chọn cho anh biển số đẹp nhất có thể.”

Suốt quá trình, Dư Xảo Xảo đứng bên cạnh nhìn Trần Ngôn nói chuyện với hai cô nhân viên xinh đẹp, miệng bất giác chu lên.

Vì sao lại chu lên, cô cũng không biết.

Chỉ là trong lòng có chút, thực sự chỉ là một chút, khó chịu…

Điều duy nhất khiến cô thấy vui là: không biết có phải cảm nhận được “oán niệm” của cô hay không, hai cô nhân viên nồng nặc mùi nước hoa kia dần im bặt.

Và khi đến gần khu vực lấy xe, họ càng lúc càng căng thẳng.

Dư Xảo Xảo tò mò nhìn họ, không hiểu sao họ lại lo lắng như vậy.

Xe có vấn đề gì sao?

Vừa nghĩ vậy, họ đã đến khu vực lấy xe.

Khu vực này rất rộng, nhưng chỉ có hai chiếc xe, một chiếc màu trắng, và một chiếc…

Một chiếc xe rất đẹp, nhưng cũng rất… nữ tính… màu hồng phấn.

Vừa nhìn thấy chiếc xe đó, Dư Xảo Xảo đã sững sờ.

Màu hồng phấn này thật sự rất đẹp, lại là Porsche nổi tiếng thế giới, kiểu dáng SUV đầy đặn của Cayenne, quả thực như một tác phẩm nghệ thuật.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Dư Xảo Xảo dâng lên một nỗi ghen tị: Cô gái nào mới xứng đáng sở hữu một chiếc xe đẹp như vậy chứ?

Ghen tị chết mất!

Và ngay khi cô vừa nghĩ vậy…

Hai cô nhân viên bán hàng lau mồ hôi, dẫn họ đến trước… chiếc Porsche màu hồng phấn…

Dư Xảo Xảo: Hả? Cái gì? Không thể nào…

Trong lúc Dư Xảo Xảo còn đang chưa hết kinh ngạc, Trần Ngôn cũng ngơ ngác.

Được hai cô nhân viên dẫn đến trước chiếc Cayenne màu hồng phấn.

Chưa đợi họ mở miệng, Trần Ngôn đã kinh ngạc hỏi: “Xe của tôi?”

Hai cô nhân viên nhìn nhau, lúng túng giải thích: “Vâng, thưa anh Trần.”

“Trước đó, chúng tôi đã muốn mời anh đến xem xe, lái thử.”

“Nhưng anh đều từ chối.”

“Chúng tôi cũng muốn giải thích thêm. Nhưng anh không nghe, cứ bảo chúng tôi quẹt thẻ.”

“Chúng tôi… cũng hết cách.”

Trần Ngôn: “...”

“Màu này là sao? Các cô còn màu này nữa à?”

Hai cô nhân viên nuốt nước bọt, giải thích: “Màu này là màu đặc biệt của Cayenne, gọi là Carmine.”

“Ngoài ra…”

“Chiếc xe này còn được chọn nội thất da thật hai màu đỏ đen Bordeaux. Bên trong cũng là màu đỏ.”

Trần Ngôn: “??”

Trần Ngôn tiến lại gần, nhìn vào trong xe qua cửa kính. Bên trong đúng là màu đỏ đen xen kẽ, trông rất… nữ tính…

Trần Ngôn ôm trán.

Bạn đang đọc Bạn Gái Ảo Của Ta (Dịch) của Tác giả: Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.