Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy Một Địch Trăm!

Phiên bản Dịch · 1897 chữ

Đại thủ lĩnh của Huyết Vân đạo hít vào một hơi lãnh khí, ám khí cực kì khó luyện, không có một hai chục năm khổ công thì khó mà có thành tựu, đừng nói chi tới việc lấy lá cây làm ám khí, vậy mà có thể xuyên thủng xương đầu vốn là phần xương cứng nhất của cơ thể người, điều này thực sự vượt qua tưởng tượng của thường nhân rồi!

"Hậu Thiên cao thủ, tuyệt đối là Hậu Thiên cao thủ!" Âm nhu nam tử nói thầm một tiếng, trong lòng không ngừng thầm mắng tên gia hỏa đáng chết kia, vậy mà chọc tới một tên cường giả bực này.

"Ừm? Muốn cản đường? Ba người bọn hắn chính là thủ lĩnh của Huyết Vân đạo?" Tần Hạo bên này cũng khá kinh ngạc, hắn phóng ra tám phiến lá cây, năm phiến trong đó bắn trúng mục tiêu, khiến cho địch nhân bị thương, nhưng trong đó có ba người lấy âm nhu nam tử cầm đầu có thể nghe gió mà đoán được vị trí, dùng binh khí đánh rơi lá cây, bọn hắn tám chín phần mười chính là ba tên thủ lĩnh của Huyết Vân đạo.

Bọn hắn đều là nhất lưu cao thủ!

"Địch tập! Địch tập, ở bên kia!"

Mấy tên đạo tặc còn lại lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, tên nào tên nấy cầm lấy binh khí trong tay, hung thần ác sát đánh về phía chỗ ẩn thân của Tần Hạo.

Hậu Thiên võ giả, theo lý luận mà nói có thể lấy một địch trăm, nhưng một trăm ở đây là một trăm nam tử trưởng thành bình thường, nếu như đối mặt với một trăm tên võ giã có võ nghệ trong người hoặc là một trăm tên binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì điều này chưa chắc đúng.

Mặc dù Hậu Thiên võ giả có cương khí hộ thể, có thể làm suy yếu công kích xuống một trình độ nhất định, nhưng nếu là một trăm người không ngừng chém vào, hoặc là dùng cung tên xạ kích, thì ngay cả Hậu Thiên võ giả cũng phải bỏ mình!

Rừng cây này đối với Tần Hạo mà nói lại là một địa phương tốt, lúc này vẫn đang là ban đêm, thứ nhất có thể che đậy tầm mắt của những tên thổ phỉ này, thứ hai ở đây có lá cây lấy hoài không hết, những này lá cây ở trong tay Tần Hạo lại là thứ vũ khí sắc bén nhất.

"Phốc phốc phốc phốc!"

Tần Hạo hai tay tề động, thi triển Niêm Hoa Chỉ, từng phiến từng phiến lá cây giống như phi đao bắn ra, chớp nhoáng đánh tới mấy tên đạo tặc còn chưa kịp chạy lại phía này, liền bị một phiến lá cây lục sắc đâm xuyên qua thân thể, từng tên một kêu rên ngã xuống.

"Người. . . Người đâu?" Có tên đạo tặc lượn vòng qua từ phía sau, nhưng lại kinh ngạc phát hiện phía sau cây đại thụ kia sớm đã không có bóng người.

Tần Hạo thi triển khinh công đã đạt tới cảnh giới viên mãn Nhất Vĩ Độ Giang giúp cho hắn có thể đi trên lá mà không lưu vết, âm thanh tạo ra nhỏ đến mức không thể nghe được. Hắn sớm đã di chuyển ra phía sau một cây đại thụ khác, hai tay không ngừng phóng ra từng phiến từng phiến lá cây, tặng cho mỗi tên địch nhân trong tầm mắt của hắn một phiến. Người ở chỗ này đều là đạo tặc của Huyết Vân đạo, còn mục đích của Tần Hạo tới đây chính là một mẻ hốt gọn bọn chúng!

"Keng!"

"Xùy!"

Những tên đạo tặc hoặc là né tránh, hoặc là gào thét giận dữ rồi dùng binh khí ngăn cản, nhưng tất cả đều vô dụng. Lúc này đang là ban đêm, rừng cây hoàn toàn là một mảnh hôn ám, lá cây do Tần Hạo phóng ra thập phần ẩn khuất, từng tên từng tên đạo tặc hét lên một cái rồi ngã gục!

"Trốn. . . Trốn thôi!"

Huyết Vân đạo đã hoàn toàn tan vỡ, đại đa số bọn hắn ngay cả cái bóng của Tần Hạo cũng không thấy, nhưng đồng bạn của mình hết tên này đến tên khác ngã xuống đất, điều này khiến cho bọn hắn hoảng sợ kêu to, bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Những tên Huyết Vân đạo này mặc dù hung hãn, nhưng đại bộ phận kỳ thực ngay cả tam lưu võ giả cũng còn chưa đạt tới, có thể nói là một đám người ô hợp, lúc này liền trực tiếp bỏ chạy tán loạn.

"Những tên ngu xuẩn này!" Âm nhu nam tử thấy thế tức tối nói thầm.

"Xuy xuy xuy!"

Tần Hạo vươn ra hai tay, đại lượng lá cây bị hắn ngắt xuống, lấy thủ pháp Niêm Hoa Chỉ phóng mạnh ra, từng phiến từng phiến lá cây mà cứ như là súng máy, ưu tiên công kích đám người đang chạy trốn, điều hắn muốn làm chính là trảm thảo trừ căn!

Những tên đạo tặc hoảng sợ bỏ trốn căn bản không có chút năng lực chống đỡ nào, kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ám khí của Tần Hạo xác thực quá mạnh, Niêm Hoa Chỉ cảnh giới viên mãn giúp cho lá cây hắn phóng ra trong phạm vi ba mươi mét có thể xuyên thủng thân thể máu thịt của người bình thường, uy lực quả thực là phi thường to lớn.

Phải biết ở Địa Cầu kiếp trước, tầm sát thương của một số loại súng ngắn bất quá cũng chỉ tới năm mươi mét mà thôi, trong khi lá cây do Tần Hạo phóng ra còn không cần thay đạn, trong tình huống đầy đủ lá cây ở xung quanh, đơn giản là giống như súng máy vậy!

"Hỗn đản đáng chết, có bản lĩnh đừng chạy!"

Tráng hán hung ác thân là một trong ba tên thủ lĩnh của Huyết Vân đạo nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn nhạy cảm bắt được chỗ ẩn thân của Tần Hạo, chân đạp thân pháp xông ra, một đao chém tới, được nội kình gia trì, một đao kia của hắn chém ra hàn mang lấp lóe, đao khí sắc bén bức người, những tiếng xé gió gào thét vang lên.

"Xùy!"

Gốc đại thụ một người không xuể dưới một đao này trực tiếp bị chặt ngang, dư thế không giảm chém về phía Tần Hạo đang núp ở phía sau!

Hung ác tráng hán thân là một trong ba thủ lĩnh của Huyết Vân đạo, thực lực rất không tồi, đạt đến cảnh giới nhất lưu võ giả, nhưng trong ánh mắt băng lãnh tới cực điểm của Tần Hạo, đòn công kích của tráng hán hung ác không khác gì một con mèo giương nanh múa vuốt cả.

"Cầm Long Thủ!"

Tần Hạo quán chú kình lực, thi triển Cầm Long Thủ cảnh giới viên mãn, song trảo đồng loạt duỗi ra, tay trái bắt lấy lưỡi đao của tráng hán hung ác, tay phải bắt lấy cái cổ của tráng hán hung ác.

"Cái . . . Cái gì?" Tráng hán hung ác tê dại cả da đầu, dùng thủ chưởng mạnh mẽ bắt lấy lưỡi đao của một nhất lưu cao thủ giống như mình thì ngay cả Hậu Thiên võ giả cũng không dám làm như vậy, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút liền rơi xuống hạ tràng bị chặt đứt cả bàn tay đấy!

Tần Hạo sở dĩ dám làm như vậy, thứ nhất là vì có Cầm Long Thủ viên mãn gia trì, thứ hai chính là Kim Chung Tráo đao thương bất nhập.

Lúc trước đối mặt với công kích của mấy tên võ giả kia, Tần Hạo đã có chỗ lưu thủ, là bởi vì đối phương cũng không nổi sát tâm, nhưng khi đối mặt với ba tên thủ lĩnh tội nghiệt ngập trời của Huyết Vân đạo, hắn sẽ không có nửa điểm lưu thủ.

"Xoạt xoạt!"

Tần Hạo không chút lưu tình bắt lấy cái cổ của tráng hán hung ác, dùng sức bóp một cái, xương cổ của tên tráng hán hung ác lập tức bị bóp vỡ vụn ra.

Phù phù!

Tráng hán hung ác bị bóp nát xương cổ, nhất định là đã mất mạng. Tần Hạo tiện tay ném một cái, đem thân thể nặng gần 200 cân của hắn ném ra xa bảy, tám mét.

"Nhị. . . Nhị ca!"

Thân thể của tên mặt thẹo run lên một cái, tráng hán hung ác chính là nhị thủ lĩnh của Huyết Vân đạo, một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, vậy mà vừa gặp Tần Hạo thì liền bị hắn đánh chết?

"Đi!"

Mặt thẹo cắn răng, sợ hãi dâng trào trong lòng, căn bản không có dũng khí giao chiến Tần Hạo, liền quay người muốn đào tẩu.

Nhưng khi mặt thẹo vừa mới bỏ trốn, một cái đầu liền bay lên không trung, người xuất thủ cũng không phải là Tần Hạo, mà là tên âm nhu nam tử kia.

"Lão tam. . . Bỏ ta lại chạy trốn một mình như vậy là rất không hay đâu!" Âm nhu nam tử lộ ra một vẻ mặt dữ tợn. Mặt thẹo am hiểu khinh công, nếu như hắn đào tẩu, tự mình bỏ trốn, âm nhu nam tử khẳng định không nhanh bằng hắn. Trong tình huống đối phương không nói một lời liền muốn vứt hắn lại để đào tẩu, âm nhu nam tử trực tiếp ra một đao từ phía sau lưng chặt đứt đầu của hắn!

"Phù phù!"

Nhìn thấy một cái đầu lâu mặt thẹo lăn lông lốc trên mặt đất bên kia, Tần Hạo cũng ngẩn người một chút, tên gia hỏa này hóa điên rồi a? Ngay cả đồng đội mình mà cũng giết?

Cặp mặt của âm nhu nam tử lấp lóe huyết quang, hắn cầm thanh đao đang rỉ máu trong tay, chỉ về phía Tần Hạo đang núp trong bóng tối, lạnh lùng quát: "Có dũng khí tới đỡ một đao của ta, núp trong bóng tối thì tính gì là hảo hán?"

"Được. . . Như ngươi mong muốn!" Tần Hạo lạnh lùng nói, rồi từ trong bóng tối đi ra. Hiện tại đám Huyết Vân đạo này đã bị giết gần hết, những tên còn lại cũng đã bị dọa cho hai chân bủn rủn, không dám chạy trốn, cho nên bây giờ Tần Hạo muốn chính diện đánh chết tên đại thủ lĩnh của Huyết Vân đạo này!

"Ừm? Còn trẻ như vậy?" Khi hắn đi lại gần, âm nhu nam tử mới có thể thấy rõ khuôn mặt của Tần Hạo, không khỏi có chút giật mình. Tần Hạo bề ngoài quá trẻ tuổi, bất quá chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vậy mà còn là một tăng nhân.

Thực khó có thể tưởng tượng, tên thiếu niên tăng nhân áo trắng này lại là người đã xuất thủ tàn nhẫn vô tình, tự mình giết chết gần trăm tên thủ hạ của hắn!

Dịch: nvm1997

Edit: nvm1997

Bạn đang đọc Bần Tăng Một Quyền Ngươi Sẽ Chết (Dịch) của Mạt Thế Đái Đao Bất Đái Tán
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhcuacua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Thiênhạđịathượng
Lượt thích 8
Lượt đọc 437

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.