Con Dâu Về Nhà (1)
"Reng...reng...reng"
"Tch !!" - Huy Vũ cố gắng mở ra đôi mắt mệt mỏi, với tay cầm điện thoại lên để tắt báo thức
"Đã chín giờ sáng rồi sao ?? Ugh ... aizz !! ..." - Anh lẩm bẩm sau khi nhìn đồng hồ. Cơ thể anh vẫn còn khá ê ẩm, đặc biệt là từ phần eo trở xuống
"Zzz...zzZz"
Nghe được tiếng thở nhè nhẹ trên ngực mình, Huy Vũ đưa mắt nhìn xuống
Lãnh Thiên Băng vẫn còn đang say giấc nồng trên lồng ngực rắn chắc của anh. Gương mặt tuyệt mỹ đang ngủ của cô ánh lên nét cười thỏa mãn
Cả hai đang nằm trên một chiếc giường êm ái, nội thất trong căn phòng ngủ này vô cùng sang trọng. Đây chính là một trong số rất nhiều những căn hộ penthouse thuộc sở hữu của Lãnh Thiên Băng
Huy Vũ không nhớ rõ mình và vợ đã đến đây bằng cách nào. Chỉ biết cả hai đã điên cuồng trên xe một lúc thật lâu, sau khi về đến được đây còn tiếp tục quấn lấy nhau làm tình thêm vài hiệp nữa cho đến khi mệt lã người và ngủ thiếp đi
"Ưm ??"
"Em yêu, em dậy rồi à ??" - Huy Vũ cười hỏi
"Hử ?? Anh yêu ??" - Lãnh Thiên Băng cất giọng mệt mỏi
Cô dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy
"Em ngủ ngon không ?? Tụi mình dậy đi tắm rửa, rửa mặt rồi đi ăn sáng nhé ??" - Huy Vũ đưa tay lên vuốt ve gò má vợ, cất giọng yêu chiều
"Yawn !!" - Lãnh Thiên Băng vươn vai ngáp dài một cái, sau đó lên tiếng:
"Không cần đâu anh yêu, để em gọi nhà hàng mang thức ăn lên. Sẵn tiện gọi người mang quần áo đến cho vợ chồng mình luôn"
Dứt lời, lúc này cô mới để ý đến những dấu tích đầy rẫy trên cơ thể của chồng mình. Từ cổ cho đến ngực và bụng là những vết hickey, vết cào cấu và những vết răng
Tuy nhiên cô không hề cảm thấy áy náy chút nào, trong lòng cực độ khoái trá trước “thành quả” của mình
"Ufufu♥ Em vẫn chưa tận hứng đâu nhưng hôm nay chúng ta còn có việc khác quan trọng hơn. Thế nên tối nay vợ chồng mình sẽ tiếp tục nhé anh yêu♥ ??" - Lãnh Thiên Băng cúi xuống vừa thè lưỡi liếm láp mặt chồng, vừa cất giọng lẳng lơ
"Ừ..ừm.. Bất cứ lúc nào em muốn" - Huy Vũ nuốt nước bọt khô khốc khi hồi tưởng lại sự thô bạo của vợ
"Ứm♥ Cưng quá đi !! Yêu anh chết mất !! Muar♥" - Lãnh Thiên Băng 10 phần cao hứng, hôn liên tục lên gương mặt điển trai của Huy Vũ
Hai vợ chồng tiếp tục quấn quít trên giường thêm một lúc lâu nữa mới chịu đứng dậy dắt díu nhau vào phòng tắm
...
- Nửa tiếng sau -
Tôi và Thiên Băng đang cùng nhau thưởng thức bữa sáng tại bàn ăn
"Hầy, bị xóa hết rồi. Ém cũng nhanh thật đấy" - Tôi thở dài chán nản sau khi lướt qua một vòng các trang mạng xã hội
Toàn bộ "tác phẩm" của tôi, từ ảnh cho đến video đều đã biến mất không một dấu vết
Dù đã biết trước là Phong gia sẽ chèn ép truyền thông và mạng xã hội, nhưng chính tôi cũng không ngờ mọi sự lại được ém xuống nhanh chóng như thế này
"Anh yêu, nhìn xem này. Những tin tức trên trang nhất sáng nay đó" - Lãnh Thiên Băng đưa điện thoại qua cho Huy Vũ
"Người giống người ?? Kẻ mạo danh Phong gia chủ đã bị bắt ?? Phong gia chủ là nạn nhân của bi kịch ?? Cạnh tranh không lành mạnh giữa các đại gia tộc ?? ..." - Tôi lẩm bẩm đọc các tiêu đề trên màn hình điện thoại của Thiên Băng, trong lòng không nhịn nổi mà nở nụ cười khẩy:
| Tìm được kẻ thế mạng nhanh chóng đến thế sao ?? Là tao đã đánh giá thấp Phong gia tụi bây rồi. Bất quá cứ việc tự kiêu tự mãn thêm một thời gian đi |
| Tất cả bằng chứng phạm tội hiếp dâm trẻ em, mua bán người trái phép của thằng súc sinh Phong Liệt Hào mày đều đang nằm trong tay tao. Đợi đến thời cơ chín muồi, kết hợp với đống bằng chứng phạm tội mà Thiên Băng đã cất công thu thập suốt thời gian qua nữa. Trời cũng không cứu nổi tụi bây |
"..."
Ngồi ở bên cạnh và nghe những tiếng lòng của chồng, đôi mắt đẹp của Lãnh Thiên Băng mỗi lúc một sáng lên. Trong lòng nhộn nhạo xuân tình:
"Em biết ngay mà !! Quả nhiên vẫn lại là chồng yêu của em ra tay"
"Đến bao giờ anh mới chịu nói ra những bí mật và thủ đoạn cao minh của mình cho em biết đây hả ?? Đồ đáng ghét !!"
Sau khi vừa đọc các tiêu đề, vừa sắp xếp các kế hoạch. Tôi trả điện thoại cho Thiên Băng, quyết định không nhắc đến vấn đề này nữa
"Em yêu. Anh nghe nói em đã chuẩn bị sẵn quà để tặng ba mẹ à ??" - Tôi cố ý đổi sang chủ đề khác
Vừa nghe nhắc đến ba mẹ chồng, biểu cảm trên gương mặt Lãnh Thiên Băng có chút trùng xuống
"Em lo quá. Là do mấy năm nay em đã có lỗi với ba mẹ. Bây giờ vác mặt về không biết họ sẽ nghĩ ra sao đây" - Lãnh Thiên Băng cúi gằm mặt, cất giọng lí nhí
Tôi có chút không nỡ khi nhìn thấy Thiên Băng yếu đuối thế này. Một vị nữ tổng tài băng lãnh và quyết đoán trên thương trường nhưng chung quy lại vẫn là một người phụ nữ, một người con dâu bình thường
"Em yên tâm đi. Lần trước lúc anh nói với ba mẹ rằng em sẽ ghé nhà. Họ háo hức và trông ngóng dữ lắm" - Tôi ôm cô ấy vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi
"Nh..nhưng mà .." - Giọng nói của Lãnh Thiên Băng vẫn có chút bất an
"Không có nhưng nhị gì hết, ngoan. Tin lời anh đi, em cứ cư xử như bình thường là được"
"Có khi gặp em rồi, anh biến thành con ghẻ của họ luôn thì có. Đến lúc đó anh lại cần em dỗ dành đấy" - Vòng tay của tôi đang ôm Thiên Băng siết chặt hơn một chút
“Xí !! Ai mà thèm dỗ dành anh chứ??" - Lãnh Thiên Băng giãy ra khỏi vòng tay của Huy Vũ, hất cằm đầy kiêu ngạo
"Này thì ra vẻ này. Ăn sáng cho xong đi thưa tổng giám đốc" - Vẻ kiêu ngạo buồn cười của Thiên Băng khiến tôi không tài nào nhịn nổi, đưa tay lên ngắt mũi em ấy một phát
Lãnh Thiên Băng lúc này cũng không còn quá mất tự tin như lúc nãy nữa. Cô liên tục hỏi về các sở thích của ba mẹ chồng
Bữa sáng của hai vợ chồng cứ thế mà trôi qua trong những tiếng cười đùa vui vẻ
...
"Anh ơi, trông em thế nào??" - Lãnh Thiên Băng vừa hỏi, vừa tạo dáng trước mặt chồng
Cô đang diện một bộ váy dài liền thân có thiết kế khá là giản dị. Đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu nâu nhạt có thắt một chiếc nơ lớn ở đằng sau
Khác với bộ váy trắng tinh buổi tối hôm qua, hôm nay Lãnh Thiên Băng đã chọn màu xanh nước biển làm màu chủ đạo để hợp với chiếc nhẫn mà Huy Vũ đã tặng
"Khen em đẹp thì quá nhàm quá cũ rích rồi. Anh chấm điểm cho dễ hình dung nhá ?? 100/10" - Tôi vừa vỗ tay, vừa cất giọng trêu ghẹo
"Thấy ghét. Người ta đang lo gần chết mà cứ thích trêu chọc thôi" - Lãnh Thiên Băng mím môi, đánh yêu gã chồng đáng ghét này một cái
Chấm điểm cho Thiên Băng xong, tôi cũng soi bản thân mình trong gương để chỉnh trang lại quần áo một chút. Cũng lâu rồi tôi chưa diện đồ bình thường, dạo này toàn đóng suit mà thôi
"Áo phông trắng kết hợp với quần jean xanh đen và khoác một chiếc áo khoác mỏng màu xám bên ngoài. Combo đơn giản nhưng vừa đẹp vừa thoải mái" - Tôi gật gật đầu
"Anh yêu, anh đẹp trai quá. Em cũng chấm anh 100/10 luôn" - Lãnh Thiên Băng choàng tay ôm cổ Huy Vũ, tựa cằm lên vai anh
Tôi đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô ấy rồi cất giọng nhắc nhở:
"Tụi mình đi thôi chứ em nhỉ ?? Anh chỉ nói với ba mẹ là tụi mình sẽ tranh thủ sắp xếp công việc để về nhà chứ không hề thông báo là hôm nay"
"Vâng ạ. Cứ thấp thỏm vừa lo vừa nôn nóng thế này làm em cũng khó chịu quá. Muar♥"
Cả hai khi kiểm tra quần áo cho nhau thêm một lát nữa. Lãnh Thiên Băng cũng tranh thủ lấy điên thoại ra gọi thông báo cho các vệ sĩ phụ trách mảng quà cáp
"Đẹp rồi, kiểm tra cỡ nào nữa cũng vậy thôi"
"Lêu lêu♫"
"♥"
...
Một tiếng sau, tại một tiệm bánh bao nhỏ
"Đây, của cháu là bốn mươi ngàn"
"Ông nó à, mẻ bánh mới đã xong chưa ??"
"Đây đây tới liền đây. Nước sôi nước sôi !!"
Hoàng Trung Thành và Liễu Thanh Mai bận rộn tất bật, luôn chân luôn tay
Từ sau khi mở cửa kinh doanh trở lại. Khách hàng đến tiệm thậm chí còn tấp nập hơn trước
"Chào chú, chào dì. Hôm nay vẫn 11 cái và 5 ly nành bò ít đá đi ạ" - Một nam nhân trẻ tuổi trông khá cơ bắp mặc một bộ quần áo thể thao bước tới mua bánh, trên môi anh ta nở nụ cười tươi
"Ồ hô lại là Tiểu Báo đấy à ?? Có liền có liền" - Hoàng Trung Thành nhìn thấy khách quen thì vô cùng niềm nở
"Ngày nào cháu cũng mua nhiều thế này. Các bạn của cháu chắc rất thích bánh bao nhà cô chú nhỉ ??" - Liễu Thanh Mai cũng cười hỏi
"Dạ, đứa nào cũng tấm tắc khen. Cả cháu với bọn nó mỗi buổi sáng hoặc trưa nhất định phải ăn bánh bao nhà hai người mới chịu nỗi đó ạ"
"Coi cậu kìa, bánh bao mà làm như thuốc phiện vậy. Đây, 12 cái và 5 ly sữa nhé. Tặng riêng cho cậu một cái nữa" - Hoành Trung Thành cười lớn, đưa một túi bánh bao to tướng và mấy ly sữa cho anh ta
“Cảm ơn chú nhiều!! Khịt..khịt .. hứm thơm quá đi. Mai cháu sẽ còn quay lại ạ, phải để phần bánh cho bọn cháu đấy nhé" - Tiểu Báo lễ phép cúi chào họ một cái
Hai vợ chồng già cười tít mắt, vẫy vẫy tay chào tạm biệt
…
Cách tiệm bánh bao khoảng gần một cây số
"Công nhận bánh bao của nhà họ ngon thật. Mười hai chiếc mỗi thằng hai chiếc, riêng mình là bốn, hắc hắc"
Giữa lúc Tiểu Báo đang hí ha hí hửng với túi bánh trên tay, đột nhiên anh ta nhìn thấy một chiếc bán tải "khả nghi" đang chạy về hướng này
Tiểu Báo lập tức nâng cao cảnh giác, rút bộ đàm ra báo cáo cho các anh em chuẩn bị sẵn sàng
"Xẹt... có phương tiện lạ đang vào khu A, là một chiếc Mercedes G63 màu xám xi măng, biển số là xxx. Xin được nhận chỉ thị, hết"
Dĩ nhiên, anh ta là một trong những vệ sĩ thuộc đội mà Lãnh Thiên Băng đã sắp xếp để bảo vệ an toàn cho gia đình Huy Vũ
"Xẹt... đó là xe của chồng tiểu thư Lãnh Thiên Băng. Lập tức tiếp đón, hết" - Bên kia bộ đàm vang lên giọng nói gấp gáp
"Xẹt... đã rõ, hết"
Tuy đã nhận được chỉ thị nhưng tiểu Báo vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Chiếc G63 đó càng lúc càng tiếp cận gần hơn, từ từ giảm tốc và dừng lại trước mặt anh
Tiểu Báo muốn nhìn xem tài xế là ai nhưng vì chiếc xe này được trang bị kính một chiều chống nhìn trộm. Tất cả những gì mà anh nhìn thấy chỉ là ảnh phản chiếu của chính bản thân mình
"Cạch - Sầm"
"!!!"
"Xin chào tiểu thư. Chào ngài ạ. Xin hãy gọi tôi là Tiểu Báo" - Nhìn thấy hai người trên xe bước xuống, tiểu Báo lập tức khom người thật sâu
"Anh và mọi người cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đi. Coi như không quen biết chúng tôi là được rồi" - Lãnh Thiên Băng cất giọng lạnh lùng
"Cảm ơn anh và cả đội đã giúp bảo vệ ba mẹ tôi được an toàn. Đây, anh cầm đi, phiền anh mang về chia đều cho các anh em giúp tôi nhé" - Tôi vừa vỗ vỗ vai Tiểu Báo, vừa dúi vào tay anh ta 7000 USD
"Th..thưa ngài !! Chuyện này ..."
"Suỵt !! Đây là lệnh" - Tôi cắt ngang lời của anh ta, sau đó bước lên xe cùng Thiên Băng. Bỏ lại Tiểu Báo vẫn còn đang ngơ ngác
...
"Em yêu, cảm ơn em" - Tôi nắm chặt lấy tay Thiên Băng
"Đừng nói mấy lời sáo rỗng đó"
"Muốn cảm ơn em thì liệu mà làm em sướng cho thật tận hứng mỗi ngày đi♥" - Lãnh Thiên Băng trừng mắt nhìn chồng. Thú tính lại ẩn ẩn có dấu hiệu mất kiểm soát
"Em yên tâm. Em sướng anh cũng sướng mà" - Tôi cũng liếm môi, đưa tay bóp quả đồi căng mọng một phát thật mạnh
...
"Hửm ?? Ah !! Con mình nó về kìa ông ơi" - Liễu Thanh Mai vội vã gọi chồng khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc
"Bà cũng thật là. Nó về thì từ từ nó vô, cái gì mà tươm tướp như ăn cướp" - Hoàng Trung Thành bật cười lắc lắc đầu
"Cạch - Sầm"
"Ba mẹ, bọn con về thăm hai người đây" - Tôi lớn tiếng chào họ sau khi mở cửa cho Thiên Băng
"Th..thưa ba, thưa mẹ con mới tới ạ" - Lãnh Thiên Băng cúi chào rất sâu
"!!!”
Nhìn thấy con trai mình cuối cùng cũng chịu dắt theo con dâu về, hai vợ chồng già lập tức lao nhanh ra cửa
"Ôi chồi ôi !! Vào, vào đi con !!"
"Đi đường xa có mệt không con?? Cái thằng chết toi này!! Chở con dâu của bọn tôi về mà không thèm báo với hai ông già bà già này một tiếng"
"..."
"Dạ con không mệt đâu ạ"
"A !! Ba mẹ đừng trách ảnh, là con muốn tạo sự bất ngờ cho hai người thôi" - Trước sự nhiệt tình của ba mẹ chồng, trong lòng Lãnh Thiên Băng cảm thấy vô cùng ấm áp. Mọi sự lo lắng và bất an triệt để tiêu biến
Bước vào căn nhà nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Cô được hai người họ nâng niu như báu vật, hỏi thăm đủ thứ chuyện
"Ba ơi, mẹ ơi. Con có chút quà muốn biếu cho hai người ạ, đợi con một chút nhé"
Chưa kịp để hai vợ chồng già lên tiếng ngăn cản, Lãnh Thiên Băng đã rút điện thoại gọi cho vệ sĩ
Ba phút sau, một nhóm người mặc suit đen bước vào. Trên tay họ là vài cái thùng nhìn rất cao cấp
- Táo Sekai Ichi
- Nho Ruby Roman
- Thanh long vàng Ecuador
- Dưa hấu đen Densuke
- Dưa lưới Yubari
"Ôi trời con bé này bày vẽ làm gì cho tốn kém không biết nữa. Hai đứa tranh thủ thời gian về thăm hai cái thân già này là tốt lắm rồi" - Nhìn mấy thùng trái cây, Hoàng Trung Thành lắc đầu vỗ vỗ vai con dâu của mình
Rõ ràng là vợ chồng họ không hề biết và cũng không muốn để tâm đến giá trị thực sự của các loại trái cây này. Chỉ biết đây là quà con dâu họ tặng
"Ba con nói phải đó. Thôi chắc hai đứa đói bụng rồi phải không ?? Để ba mẹ vào dọn cơm cho hai đứa" - Liễu Thanh Mai muốn đứng dậy đi vào bếp
Huy Vũ nãy giờ bị bỏ rơi lúc này mới lên tiếng ngăn cản:
"Ba mẹ cứ thoải mái nói chuyện với Thiên Băng đi. Để đó con làm cho"
"Ừ nhỉ ?? Ba mẹ quên mất còn có con ở đây. Ừm, chịu khó giúp ba mẹ nhé"
Tôi nở nụ cười "tổn thương" nhìn Thiên Băng nhưng đáp lại là cái lè lưỡi lêu lêu của cô ấy
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: [email protected]
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~
Đăng bởi | Kurusu1995 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 36 |
Lượt đọc | 382 |