Tại sao luôn có người muốn tìm đường chết
Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ đều chưa từng nghe tới Đoạn Hồn Sơn Mạch, thấy hai người không biết, La Dạ liền giải thích cho hai người hiểu,
Chưa đến bảy phút, La Dạ đã đem hết những gì mình biết về Đoạn Hồn Sơn Mạch nói cho hai người, đặc biệt nhấn mạnh những nơi nguy hiểm cần phải chú ý,
Sau khi nghe xong, biết có nguy hiểm, nhưng trong lòng hai người Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ lại nhiệt huyết sôi trào, chiến ý tăng cao.
Bọn họ vừa mới đột phá, rất muốn tìm đến vài con hung thú, để kiểm tra sức mạnh bản thân.
"Tình huống là như vậy, sau khi tiến vào phải cẩn thận, đặc biệt là phải tự biết sức mình tới đâu mà làm, đừng có nghé con không sợ cọp,"
La Dạ nhìn hai người dặn dò.
"Vâng, nhưng trong lòng hai người lại không nhịn được muốn lao vào thử sức ngay"
"Rất tốt, giờ thì đi đi, nhưng mà nhớ kỹ, các ngươi chỉ có ba ngày rèn luyện, sau đó chúng ta sẽ đến Thanh Vân Tông "
La Dạ nhắc nhở.
"Sư tôn, vậy hai đệ tử đi đây!" Hai người hướng La Dạ khom người, sau đó xoay người hướng về phía dãy núi đi đến.
Nhìn hai người tiến vào trong dãy núi, La Dạ mỉm cười nhìn theo bóng lưng khuất dần,
Lấy sức mạnh bây giờ của hắn, chỉ cần một ý niệm liền có thể dễ dàng bao phủ toàn bộ Đoạn Hồn Sơn Mạch, mọi sự vật hiện tượng xảy ra bên trong, cho dù là nhỏ nhất như con kiến đào đất, hai con gấu đang giao cấu, đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng, làm sao mà thoát được tầm mắt của ta.
Chính vì vậy mà hắn không chút lo lắng cho Tiêu Trần cùng Thiên Ngữ, chỉ cần vừa mới gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn đều có thể cứu giúp kịp thời.
Nhưng nếu không phải tình huống quá mức nguy hiểm, kiểu như nếu hắn không lập tức cứu giúp, hai người chắc chắn sẽ chết, thì hắn mới ra tay.
Chỉ có rơi vào tình huống nguy hiểm, mới có thể phát huy được tiềm năng của bản thân, phá bỏ giới hạn, đây chính là kiểu rèn luyện tốt nhất.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên La Dạ nhìn về hướng khác, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ở hướng đó, có một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, đang ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn,
Giờ phút này, nam tử cũng đang nhìn La Dạ, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Nam tử bỗng nhiên đứng dậy, tiến tới một bước, lập tức như sử dụng phép dịch chuyển đến trước người La Dạ, khoảng cách giữa hai người lúc này là bốn mét.
Nam tử nhìn La Dạ hỏi:"ngươi là ai?"
"La Dạ" La Dạ nhàn nhạt trả lời.
Nhìn nam tử, La Dạ đã xem thấu được Tu vi của hắn, nam tử này mới chỉ khoảng bốn mươi tuổi, mà tu vi cũng đã đạt đến Nguyên Đan Cảnh trung kỳ, cho dù tính toàn bộ Thanh Châu, đều được xếp vào hàng tuyệt đỉnh cao thủ.
Ngay khi vừa xuất hiện ở Đoạn Hồn Sơn Mạch, La Dạ đã cảm thấy có luồng thần thức đang nhìn trộm chính mình, chính là của nam tử này, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
La Dạ?
Nam tử nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh trong mắt sáng lên, nhìn La Dạ:" chẳng lẽ ngươi chính là tông chủ Dạ Thiên Tông mới nổi gần đây?"
Nghe được nam tử nói như vậy, La Dạ cũng có chút bất ngờ, không lẽ danh tiếng của Dạ Thiên Tông đã truyền khắp Thanh Châu, haha ngại chết đi được.
Nhưng mà chỉ nổi danh ở Thanh Châu thôi thì làm sao đủ sống, hắn muốn là phải nổi tiếng khắp đại lục Thiên hạ.
Nhìn nam tử, La Dạ vui vẻ trả lời:" đúng vậy, ta là Tông chủ Dạ Thiên Tông,"
Nghe La Dạ thừa nhận, nam tử càng kinh ngạc hơn, chăm chú đánh giá La Dạ, nhưng để hắn ngạc nhiên không tin nổi là, hắn vậy mà không thể cảm nhận được tu vi của La Dạ,
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống như thanh niên hai mươi tuổi bình thường.
Tuy vậy trong lòng nam tử lại biết, thanh niên này chắc chắn không phải bình thường,
"Nghe nói La tông chủ có khả năng đọc suy nghĩ người khác, xem thấu hoa quả, không biết ngươi có thể biết được thân phận của ta hay không?"
Nam tử bỗng nhiên cười nói.
Nam tử suy nghĩ, mấy lời đồn kiểu này chỉ có mấy thằng bú đá nói ra, chuyện khó tin như vậy mà cũng tin được sao, hắn sở dĩ không cảm nhận được Tu vi La Dạ, là bởi vì có khả năng trên người đang có loại bảo vật nào đó giúp ẩn giấu khí tức, còn không thì La Dạ tu luyện một loại công pháp ẩn nấp mạnh mẽ nào đó thôi,
Nếu không lấy tu vi Nguyên Đan Cảnh trung kỳ của hắn, làm sao lại không thể cảm nhận được dù chỉ một tia nhỏ khí tức chứ.
Nhìn cái bản mặt đang khinh thường của nam tử, La Dạ cười nhếch mép, hắn đã đọc được suy nghĩ của nam tử, cũng biết bố nó là ai,
Nhưng mà,
"Xin lỗi chứ ta đây không hứng thú"
La Dạ khinh thường nói, cũng không thèm để ý nam tử.
Bước ra một bước, xuất hiện trên một gò đất nhỏ, sao đó ngồi xuống xếp bằng.
Thấy La Dạ không thèm đếm xỉa đến mình, sắc mặt nam tử đen lại, trong mắt hiện ra sự tức giận,
Nam tử còn chưa kịp làm gì, bỗng một tiếng cười từ xa vang đến.
" Ế hế hế, Thượng Quan trưởng lão sao vậy?, Sao mặt lại như đít nồi thế kia hé hé?"
Tiếng cười vừa vang lên, thì một ánh sáng từ trên cao hạ xuống, hiện ra một ông lão mập mạp.
"Triệu trưởng lão làm gì cười như thằng khùng vậy?" Nam tử không vui đáp lại.
Ông lão nhìn về phía gò đất ở phía xa, nơi La Dạ đang ngồi nghỉ ngơi hóng gió, lại quay về nam tử:"Thượng Quan trưởng lão, thanh niên này chẳng lẽ là đệ tử Thiên tông các ngươi, làm sao chọc cho trưởng lão tức như vậy, không phải cháu nó ở nhà ngoan lắm, vừa mới ra ngoài rèn luyện liền báo đời chứ?"
Ông lão nói rất to, rõ ràng là muốn để cho La Dạ nghe thấy,
Một số tu sĩ dẫn dắt đệ tử đến đây tu luyện, cũng bị âm thanh của ông lão hấp dẫn, đặc biệt là khi nghe được hai chữ - thiên tông-, khiến cho mọi người kinh ngạc đồng thời khiếp sợ.
Đây chính là một trong tám đại tông môn của Thanh Châu.
Khiếp sợ, mọi người dồn dập nhìn về phía La Dạ, tỏ ra hiếu kì.
Bọn họ muốn biết, rốt cuộc là thiên tài đến mức nào, lại có thể không thèm để trưởng lão tông môn vào trong mắt,
Lúc này, La Dạ đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, ngồi nghỉ ngơi có chút, bỗng nhiên nổi tiếng lúc nào không hay.
Mà ông lão nhìn La Dạ, thấy hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở đó, trên mặt trở nên lạnh băng, hừ lạnh.
"Thượng Quan trưởng lão, đệ tử quý tông không biết kính già yêu trẻ sao, ta đến đây cũng được một lúc, hắn còn không chạy ra chào hỏi, bưng nước rót trà, đấm lưng xoa vai cho ta, thật không biết hai chữ lễ phép là gì?"
Nghe ông lão nói, nam tử cũng không có trả lời, chỉ cười đểu.
"Quá mức kiêu ngạo, nếu trong nhà không dạy được, thì để giang hồ dạy thay,"
Ông lão lạnh lùng nói, đã thật sự bị làm cho tức giận.
Nghe thấy vậy, nam tử nhếch mép cười:
"Triệu trưởng lão xin cứ tự nhiên, ta sẽ không ngăn cản,"
Ý của hắn rất rõ ràng.
"Nếu vậy thì để đám đệ tử luận bàn một trận đi,"
Nghe vậy, ông lão nở nụ cười, tỏ ra không muốn cậy già lên mặt.
"Cuồng phong" ông lão bỗng quát lên một tiếng,
Vù! Một vệt sáng từ trên cao hạ xuống, mặt đất chấn động một cái.
Một thanh niên lực lưỡng mặc áo trắng xuất hiện, đứng trước mặt ông lão, cả người tỏ ra khí tức thô bạo mà hoang dã.
"Là, là Siêu nhân Cuồng phong!"
"Không phải, là một trong mười đại thiên tài của Thể Tông, Cuồng Phong!"
Nhìn thấy thanh niên vừa xuất hiện, đám người bốn phía kinh ngạc thốt lên.
Thể Tông chính là một trong tám đại tông môn Thanh Châu.
Mà Cuồng Phong có thể gia nhập hàng ngũ mười đại thiên tài, tu vi cũng đã đạt đến Hóa Nguyên Cảnh sơ kỳ.
Mọi người ở bốn phía bàn luận rôm rả, còn nghe được cả tiếng cãi nhau, La Dạ cuối cùng không nhịn được lắc đầu, La Dạ cũng mặc kệ cái gì Thể Tông hay Thiên Tông, hắn chỉ là không muốn gây chuyện, nhưng,
Tại sao luôn có người muốn tìm đường chết như vậy?
Đăng bởi | longtaiuy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 127 |