Cung thủ.
[ Ngươi bắt đầu tu luyện Phá Trận Quyết. Mỗi ngày đều tích súc nội lực, vận chuyển từng chu thiên lặp đi lặp lại đã trở thành việc thường ngày.
Sau một năm, nội lực của ngươi đã đến bình cảnh, cần phải mở rộng chu thiên tuần hoàn. Ngươi tiếp tục thăm dò khai phá thêm kinh mạch, mở rộng chu thiên.
Hai năm thoáng chốc trôi qua, nội lực của ngươi ngày càng ngưng thực, kinh mạch càng thêm cứng cỏi, mở rộng. Kinh mạch toàn thân trải rộng như tinh thần, khiếu huyệt vô số khiến ngươi hoang mang nhưng không nhụt chí, tiếp tục tìm tòi từng chút một.
Tiềm tu kết thúc.]
Thẩm Dực bừng tỉnh.
Lúc nãy sau khi toàn lực sử dụng Phá Trận Quyết đào thoát khỏi vòng vây, chạy mãi hơn nửa canh giờ hắn mới tìm một cây cổ thục chọc trời leo lên nghỉ ngơi thuận tiện tiềm tu tăng cấp Phá Trận Quyết đồng thời khôi phục nội lực. Hơn nữa Thẩm Dực chiến đấu liên tục, tinh thần căng cứng, thể lực cũng cạn kiệt nên nhất định phải dừng lại tạm nghỉ để khôi phục.
Kết thúc tiềm tu, Thẩm Dực cảm thấy nội lực đã hoàn toàn khôi phục và càng thêm nhưng thực nhưng Phá Trận Quyết vẫn còn cách cảnh giới Đại Thành một bước nữa. Con đường võ đạo vĩnh viễn không có cuối cùng, mỗi một tầng tu vi đều không dễ vượt qua, như một cánh cửa ngăn cách vô số võ giả. Tư chất luyện võ của Thẩm Dực cũng không phải là ưu tú lại bắt đầu tu luyện khi tuổi khá lớn, kinh mạch đã định hình nên tu luyện nội công rất khó khăn, hiệu quả kém xa đao pháp. Nếu như không có hệ thống, Thẩm Dực cùng thế giới cũng sẽ chỉ là bèo nước gặp nhau, sớm cùng Ngưu Bí đồng quy vu tận rồi.
Hiện tại đối với Thẩm Dực thì võ đạo chi lộ đang trải rộng. Đao pháp đã viên mãn, quyền cước thì chỉ là gân gà, nội công thì là căn cơ của võ đạo nên nói gì thì cũng phải tập trung vào nội công. Hắn dồn sức tu luyện nội công tâm pháp cho đến khi nào không thể tiến cảnh nổi nữa mới tính đến chuyện khác. Thẩm Dực cảm giác được rằng nếu Phá Trận Quyết tàn thiên có thể đạt đến Đại thành chi cảnh thì tu vi của hắn có thể sẽ đột phá đến Nhị Lưu.
Đang suy nghĩ miên man thì bụng truyền đến tiếng kêu. Thẩm Dực lấy màn thầu ra ăn như hổ đói.
......
Từ trên cây nhảy xuống, Thẩm Dực ngước lên nhìn trời.
Mặt trời ngã dần về phía tây, dư huy nhuộm đỏ chân trời.
Thẩm Dực lao đi về phía hoàng hôn, hắn đã từng tìm hiểu địa đồ xung quanh quận thành.Chỗ hiện tại hắn đang đứng là Lạc Hà Sơn, phía tây có suối nhỏ chảy dài từ trên núi xuống. Đi về hướng đó sẽ giải quyết được vấn đề nước uống.
Chốc lát sau, tiếng nước chảy vang lên.
Thẩm Dực chậm lại, cúi người chui vào lùm cây rồi men theo cỏ dại tới gần suối nhỏ. Nhìn quanh một lúc không thấy nguy hiểm, Thẩm Dực mới xuất hiện tiến tới dòng suối cúi người uống nước.
Vút !
Kình phong chợt xuất hiện.
Thẩm Dực cơ linh phát hiện dị thường liền nhào tới lọt vào dòng suối.
Sưu sưu sưu....
Ba mũi tên từ đâu phóng tới cắm thẳng vào chổ Thẩm Dực vừa cúi người uống nước.
Hai thân ảnh từ sau lưng Thẩm Dực xuất hiện, đao quang lóe lên.
Soạt !
Thẩm Dực vung đao ngược ra sau.
Keng !
Trong gang tấc, hoành đao gác ngang gáy đỡ ngang, vừa vặn cản được hai thanh cương đao chém thẳng vào đầu trong gang tấc.
Hô ....
Nội kình chấn động.
Hai tên Huyền Y Vệ bị đẩy lùi ra sau, loạng choạng lui về.
"Nội công ??? Đây là Nhập Lưu sao ?"
"Thằng ngu nào báo tin vậy hả ? "
Sau lưng Thẩm Dực vang lên tiếng phàn nàn lạ lẫm.
Đám người này không phải là nhóm người đang truy sát Thẩm Dực mà chỉ e là đã đợi ở đây từ lâu.
Thẩm Dực liếc mắt nhìn lên thì thấy trên đại thụ bên kia suối là một tên Huyền Y Vệ đang giương cung.
Veooo...
Conggg !
Thẩm Dực vung đao đánh rơi mũi tên đồng thời phóng đi.
Sau lưng hắn , hai tên Huyền Y Vệ không ngừng theo sát,đao quang tán loạn.
Keng .... Vút .... Choang .... Xoạt ..... Keng .... Keng .... Keng .... Vèo.....Phốc....
Kim thiết giao kích,đao tên va chạm, ánh đao lóe lên không ngừng.
Giao phong một lúc thì Thẩm Dực nhận ra mấy tên Huyền Y Vệ này lại không đồng lòng, ai cũng lưu thủ một tay để đồng bọn liều mạng còn mình thì chờ cơ hội xuất chiêu tiêu diệt hắn để tranh công. Đối thủ như vậy thì dễ chơi !
Thẩm Dực giẫm mạnh lùi lại.
Đao nghiêng xuống nước hất mạnh lên, nội kình phun trào, nước hóa thánh ám khí lao đi bao phủ hai tên Huyền Y Vệ cầm đao. Hai tên kinh hoàng thối lui, thân thể xuất hiện vô số vết đao cắt.
Thẩm Dực chùn xuống, giẫm mạnh nhảy lên.
" Ngăn cản hắn ! Bắn tên đi ! " Một tên hét lên.,
Hai bên bờ suối lập tức xuất hiện vô số mũi tên.
Sưu...sưu....
Tên Huyền Y Vệ trốn trên đại thụ cũng xuất thủ, ba mũi tên xé gió bay tới.
Bất ngờ Thẩm Dực không lao về phái hai tên Huyền Y Vệ cầm đao mà lại uốn mình lao thẳng về phía tên cung thủ trốn trên đại thụ.
Phá Trận Quyết dồn vào mũi chân.
Ầm !
Thẩm Dực như một viên đạn ra khỏi nòng súng lao vút về tán cây.
Huyền Y tiễn thủ không ngờ Thẩm Dực lại tấn công hắn,lập tức nhảy lùi về phía sau, giương cung lắp tên.
Thẩm Dực không chút do dự rút đoản đao bên hông phất tay.
Hưu....
Xoẹt...ettttttt....
Lưỡi đao trong nháy mắt chẻ mũi tên thành hai nửa, thuận thế bay thẳng tới Huyền Y tiễn thủ.
Bốp !
Huyền Y tiễn thủ quơ cung đánh bay đoản đao.
Trong chớp mắt Thẩm Dực đã xuất hiện trước mặt hắn, đao quang trùng trùng điệp điệp lướt qua.
Xoạt !
Máu tươi phun ra như suối.
[ Chém giết Tam Lưu võ giả. Thu được thời gian tiềm tu, hai năm lẻ bốn tháng.]
Thẩm Dực không kịp buông lỏng thì mưa tên lại tới.
Vèo.... Vụt....
Đao quang tán loạn,Thẩm Dực múa đao như chớp đánh bật mưa tên.
"Thẩm Dực ! "
Một tiếng gầm vọng lại từ xa.
Thôi Khuê thúc ngựa giết tới .
Đăng bởi | tranphong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |