Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ Thành Nhân Của Diệp Mộng Dao

Phiên bản Dịch · 1008 chữ

Là đàn ông với nhau, Giang Triệt sao có thể không hiểu?

"Giang Triệt?"

Diệp Mộng Dao lo lắng nhìn cậu, sợ rằng cậu sẽ từ chối.

Một bên khác, Lâm Vũ trông thấy cảnh này thì sắc mặt tối sầm.

Cả người gã run lên, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Lễ thành nhân của Diệp Mộng Dao?

Lâm Vũ nhíu mày.

Bản thân gã là vệ sĩ riêng của Diệp Mộng Dao, vậy mà Diệp Trường Không lại không đưa thiệp mời cho gã?

Ngay sau đó, gã lập tức hiểu ra.

"À… Chắc là do thân phận của mình vẫn phải giữ bí mật!"

Lâm Vũ nhanh chóng lấy lại tự tin.

"Đến lúc đó, chắc chắn mình sẽ được sắp xếp âm thầm ra tay bảo vệ! Nếu đã vậy… cơ hội tỏa sáng là đây!"

Những buổi tiệc thế này, người đông phức tạp, rất dễ xảy ra sự cố.

Gã có thể tưởng tượng cảnh mình xuất hiện như một vị thần, ngay khoảnh khắc nguy hiểm nhất, giải cứu Diệp Mộng Dao.

Tất cả mọi người đều sững sờ, còn Diệp Mộng Dao… chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Nghĩ đến đây, khóe môi gã bất giác nhếch lên.

"Ừ."

Giang Triệt thản nhiên gật đầu, coi như là chấp nhận lời mời.

Diệp Mộng Dao khẽ cắn môi.

Anh sẽ đến…

Nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu thế này?

Lễ thành nhân mà…

Anh ấy không định giúp mình… thật sự trưởng thành sao?

Giang Triệt nhếch môi cười đầy ẩn ý, ánh mắt lướt qua Diệp Mộng Dao.

Ơ?

Cảm giác… có gì đó không đúng.

Hình như… to hơn một chút?

Không phải… là vòng một?

Từ "bánh bao hấp" thăng cấp thành "bánh bao sữa bò "?

Giang Triệt nhíu mày.

Cô gái này… thật đúng là háo thắng.

Dù trong lòng đã trở nên biến thái, nhưng nét mặt hắn vẫn bình thản như nước, giữ nguyên phong cách cao lãnh, khó gần.

"Em cứ chuẩn bị đi, đến lúc đó anh sẽ đến."

Giọng nói lạnh nhạt, mang theo cảm giác xa cách.

Diệp Mộng Dao há miệng, định nói gì đó…

Nhưng lại không nói nổi.

Cô chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm Giang Triệt, trong lòng tràn đầy tâm trạng phức tạp.

Anh ấy đã đồng ý đến rồi…

Nhưng tại sao… Cô vẫn cảm thấy có chút buồn bã?

Tan học.

Lâm Vũ theo sau Giang Triệt, bước ra cổng trường.

Gã híp mắt, gọi giật:

"Ê, Giang Triệt!"

Giang Triệt quay đầu lại, khóe môi cong lên đầy châm chọc:

"Lâm Vũ, lần trước cậu chưa đánh trúng tôi. Lần này lại muốn động tay à? Định đánh tôi rồi bị tống vào đồn nữa sao?"

Hắn cười nhạt, tiếp tục nói:

"Có giỏi thì cứ đánh đi, tôi báo cảnh sát liền!"

Nét mặt Giang Triệt đầy khiêu khích khiến Lâm Vũ tức giận đến nghiến răng ken két. Gã đường đường là cao thủ Ám kình, xuống núi chưa bao lâu mà bị chọc tức hết lần này đến lần khác!

Từ một Cuồng Long ngạo nghễ bị bức thành Ninja rùa!

Lâm Vũ hít sâu, cố đè nén lửa giận:

"Giang Triệt, tôi không phải đến đánh cậu. Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện… gần đây cậu có đến khu danh lam Tây Sơn không?"

Giang Triệt nhướng mày, thong thả gật đầu:

"Có đi qua, sao vậy?"

Thái độ thản nhiên của hắn khiến Lâm Vũ sững sờ.

"Cậu có xuống khe núi phía sau không? Nơi đó có một cái động phủ?"

Giang Triệt tiếp tục gật đầu:

"Đúng vậy. Rồi sao?"

Trái tim Lâm Vũ đập mạnh, đầu óc quay cuồng.

Sao có thể như vậy?!

Động phủ đó là bí mật của riêng gã! Ngoại trừ sư phụ và một số người thân cận, không ai biết sự tồn tại của nó!

Làm sao Giang Triệt có thể tìm được?

Lẽ nào có kẻ tiết lộ tin tức?

Lâm Vũ nghiến răng, gấp gáp hỏi:

"Cậu đã vào trong chưa?"

Giang Triệt nhún vai, giọng điệu hờ hững:

"Tất nhiên là vào rồi. Nhưng cái cửa đá cứng quá, tôi phải thuê hẳn đội chuyên nghiệp để phá cửa bằng thuốc nổ."

Lâm Vũ choáng váng, suýt chút nữa thì ói máu.

Thì ra là vậy!

Chính thằng này đã phá hủy động phủ của mình!

Lửa giận bốc lên, nhưng Lâm Vũ vẫn cố gắng kiềm chế, hạ giọng hỏi:

"Vậy đồ vật bên trong đâu? Cậu có lấy được thứ gì không?"

Giang Triệt nhíu mày, giả vờ khó hiểu:

"Đồ vật? Ý cậu là gì?"

"Chính là bảo vật trong đó! Cậu có thấy một quyển trục không? Hoặc một miếng ngọc bội?"

Lâm Vũ khẩn trương nhìn chằm chằm vào Giang Triệt.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp:

"À… tôi có thấy một cái quyển trục."

Hai mắt Lâm Vũ sáng lên, giọng nói gấp gáp:

"Nó đâu? Mau trả lại cho tôi! Đó là vật gia truyền của tôi!"

Giang Triệt chậm rãi nói:

"À… lúc đó trong động lạnh quá, tôi dùng quyển trục để nhóm lửa rồi."

Lâm Vũ ngây người.

Mất vài giây để tiêu hóa câu nói của Giang Triệt, gã mới hét lên:

"Cậu… CẬU ĐỐT RỒI?!"

Giang Triệt nhàn nhã gật đầu:

"Ừ. Đồ vô dụng thì đốt thôi, giữ lại làm gì?"

Lâm Vũ tức đến mức muốn lật trời!

Gã lao tới, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên:

"Cậu có biết quyển trục đó quan trọng thế nào không?! Nó là di vật của ông nội tôi!"

Gã giơ tay định túm lấy cổ áo Giang Triệt.

Nhưng…

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Vũ kinh hoàng nhận ra…

Gã không thể động vào Giang Triệt!

Hắn đã không còn là kẻ yếu như trước nữa!

Lâm Vũ là cao thủ Ám kình… nhưng Giang Triệt cũng đâu có kém!

Bạn đang đọc Bắt Đầu Phản Phái Từ Việc Uy Hiếp Nữ Chính của Bách Niên Thụ Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.