Diệp Mộng Dao E Thẹn
“Giang Triệt! Là cậu sao? Cậu đã cứu tôi phải không?”
“Giang Triệt! Là cậu sao? Cậu đã cứu tôi phải không?”
Giang Triệt chậm rãi ngoái đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh nhạt.
Hắn không đáp, nhưng chính sự im lặng này lại khiến Diệp Mộng Dao càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
“Vì cứu tôi… cậu đã một mình xông vào sào huyệt của bọn cướp sao?”
Nước mắt bất giác lăn dài trên gò má cô ấy.
“Giang Triệt! Cậu… cậu vẫn còn thích tôi đúng không?”
“Giang Triệt! Cậu… cậu vẫn còn thích tôi đúng không?”
Giang Triệt cười nhạt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:
“Không có gì đâu. Chỉ vì mối quan hệ giữa Giang gia và Diệp gia thôi. Hơn nữa, dù là một người bạn bình thường gặp nạn, tôi cũng không thể làm ngơ.”
Nhưng câu nói này chỉ càng khiến Diệp Mộng Dao khóc nhiều hơn.
“Không! Tôi không tin! Cậu chắc chắn vẫn còn thích tôi!”
Nói rồi, cô ấy lao tới ôm chặt lấy Giang Triệt từ phía sau, nước mắt thấm ướt cả áo hắn.
Khoảnh khắc này, Diệp Mộng Dao chợt nhận ra—
Cô ấy không hề ghét tiếp xúc thân mật với Giang Triệt!
Cô ấy không hề ghét tiếp xúc thân mật với Giang Triệt!
Suy nghĩ này khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại có chút vui mừng.
Thế nhưng, Giang Triệt thì không nghĩ vậy. Hắn biết rõ, muốn dạy dỗ một tiểu thư ngạo kiều như cô ấy thì chỉ nhiêu đây như còn chưa đủ!
Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, giữ khoảng cách:
“Diệp đại tiểu thư, cảnh sát sắp đến rồi. Tôi không muốn có những hiểu lầm không cần thiết.”
Diệp Mộng Dao bĩu môi, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Ngay lúc đó—
“Dao Dao! Con có sao không?!”
“Dao Dao! Con có sao không?!”
Một giọng nói lo lắng vang lên, cha mẹ Diệp cùng đám cảnh sát lao vào hiện trường.
Diệp Mộng Dao vừa quay đầu lại, nước mắt đã rơi đầy mặt, cả người bổ nhào vào lòng mẹ cô ấy.
“Mẹ! May mà có Giang Triệt cứu con…”
“Mẹ! May mà có Giang Triệt cứu con…”
Trong khi đó, Giang Triệt đã lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn màn đoàn tụ này mà không nói gì.
Lâm Vũ lúc này vẫn còn bị treo trên trần nhà, không ai thèm để ý. Nếu không có một cảnh sát tốt bụng bấm số cấp cứu, chắc gã đã treo đến sáng mai.
Ngay cả Du Uyển Nhi khi nhìn thấy cảnh Diệp Mộng Dao ôm Giang Triệt cũng có chút chột dạ. Một cảm giác khó chịu mơ hồ dâng lên trong lòng cô bé, nhưng chính cô bé cũng không hiểu tại sao.
Giang Triệt nhẹ nhàng rũ áo, quay người bước đi.
Màn kịch này, hắn đã diễn xong.
Màn kịch này, hắn đã diễn xong.
…
Giang Triệt cứu người?
Mọi ánh mắt ở hiện trường đồng loạt đổ dồn về phía Giang Triệt.
Diệp Trường Không nhìn vợ, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Tiểu Triệt, thật sự quá cảm ơn cháu!”
Lâm Tuyết nhanh chóng bước tới trước mặt Giang Triệt, nắm chặt tay cậu, trong ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.
Dù đã sinh ra Diệp Mộng Dao, nhưng trông Lâm Tuyết vẫn vô cùng trẻ trung, gần như chẳng khác gì tiện nghi mẫu thân của Giang Triệt. Một điển hình của những phu nhân hào môn.
Với kiểu người này, Giang Triệt của kiếp trước nhờ tài ăn nói dẻo quẹo đã từng dụ dỗ không ít. Nhưng sau khi trùng sinh, cậu đã rút ra bài học xương máu, quyết tâm không còn làm "Tào tặc*" nữa.
*cướp vợ người khác
“Không có gì đâu, đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ cứu thôi.”
Giang Triệt thản nhiên đáp, giữ nguyên thái độ xa cách, như thể không muốn lại gần bất kỳ ai.
Lâm Tuyết bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang Giang Triệt.
Con gái ngoan à, mẹ sẽ giúp con một lần này!
“Tiểu Triệt, thật ra Dao Dao cũng không phải là một người kiêu căng như cháu nghĩ đâu. Con bé chỉ là bị chúng ta làm cha mẹ nuông chiều quá mức thôi. Kỳ thực, nó có một trái tim rất lương thiện, nhưng từ nhỏ dì đã dạy nó rằng không được yêu đương trước khi vào đại học…”
Tình thương của mẹ vĩ đại là thế, tất cả đều để chuẩn bị cho con gái có thể tự mình chống chọi với mọi sóng gió trong cuộc đời.
Diệp Mộng Dao cảm động nhìn mẹ mình, ánh mắt long lanh lộ rõ sự biết ơn.
Diệp Trường Không lúc này cũng nhìn Giang Triệt với ánh mắt đầy phức tạp.
Ông không ngờ, người cứu con gái mình lại chính là Giang Triệt.
“Tiểu Triệt, hai ngày nữa Diệp gia nhất định sẽ đích thân đến nhà cháu để tạ ơn.”
Diệp Trường Không hiểu rõ chuyện năm xưa giữa con gái mình và Giang Triệt. Ông cũng nhận ra, thực chất trong lòng Diệp Mộng Dao vẫn còn tình cảm với cậu.
“Bà xã, em đưa Dao Dao đến bệnh viện kiểm tra trước đi. Anh sẽ ở lại đây cùng Tiểu Triệt.”
Diệp Trường Không trấn an vợ con, sau đó quay sang Giang Triệt.
Lúc này, hiện trường vẫn còn khá hỗn loạn. Mấy cảnh sát đang cẩn trọng kiểm tra hiện trạng của mập mạp và Đao ca. Dù sao thì cũng có tới bốn người chết, trong đó còn có một kẻ cầm súng.
Ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Ơ? Giang Triệt? Sao cậu lại ở đây?”
Vương Yên Nhiên vừa nhìn thấy Giang Triệt thì liền sững sờ, đồng thời khuôn mặt cũng ửng hồng lên đôi chút.
“Ồ? Chị Yên Nhiên?”
Giang Triệt nhếch môi cười.
Hôm nay, Vương Yên Nhiên mặc một bộ đồng phục cảnh sát, mái tóc được cột gọn gàng trông rất chỉnh tề. Thân hình của cô có vẻ cường tráng nhưng vẫn không che giấu nổi đường cong quyến rũ, ngay cả bộ đồng phục cũng không thể kìm hãm được bầu ngực căng tràn sức sống.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |