Lâm Vũ Cuồng Vọng
Lâm Vũ híp mắt, khóe miệng nhếch lên.
Hắn bước về phía Giang Triệt, cao ngạo ra lệnh:
"Này, nhường chỗ cho tôi."
Cả lớp lập tức im lặng.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Cái quái gì?
Một số học sinh không nhịn được xì xào bàn tán.
"Thằng này bị điên à?"
"Đây là Giang thiếu đó! Hắn có biết hắn vừa động vào ai không?"
"Mới vào lớp đã kiếm chuyện với Giang Triệt? Thằng này chắc não có vấn đề!"
"Ha ha, có trò vui để xem rồi!"
Trong khi cả lớp đang xôn xao, Lâm Vũ vẫn thản nhiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy khiêu khích.
Còn Giang Triệt?
Hắn im lặng nhìn Lâm Vũ, trong lòng cười lạnh.
Anh là phản diện, hay tôi mới là phản diện?
Loại câu thoại cuồng vọng này đáng lẽ phải do hắn nói mới đúng chứ?
Đúng lúc này, hệ thống phản diện vang lên:
“Tích! Ký chủ gặp phải khiêu khích từ Lâm Vũ, kích hoạt lựa chọn phản diện!”
“Lựa chọn 1: Cúi đầu nhường chỗ, sau đó lặng lẽ rời đi. Phần thưởng: Một cái mũ nô lệ màu xanh.
Phần thưởng: Một cái mũ nô lệ màu xanh.
Lựa chọn 2: Đập bàn, nổi giận trước mặt cả lớp, lao vào đánh nhau… nhưng bị Lâm Vũ hành cho một trận tơi bời. Phần thưởng: Độ thiện cảm của Diệp Mộng Dao +5.
Phần thưởng: Độ thiện cảm của Diệp Mộng Dao +5.
Lựa chọn 3: Châm chọc khiêu khích, dùng lời nói khiến Lâm Vũ tức điên. Phần thưởng: Kỹ năng Toàn diện tri thức cấp trung học.”
Phần thưởng: Kỹ năng Toàn diện tri thức cấp trung học.”
Tất nhiên là chọn số ba!
Tất nhiên là chọn số ba!
Cúi đầu nhường chỗ? Không bao giờ!
Cúi đầu nhường chỗ? Không bao giờ!
Từ trước đến nay, chỉ có hắn bắt người khác nhường nhịn, chứ làm gì có chuyện hắn chịu nhục trước mặt người khác?
Nhưng từ lựa chọn thứ hai, Giang Triệt có thể suy ra một điều quan trọng—hiện tại, hắn vẫn chưa phải đối thủ của Lâm Vũ.
Theo kịch bản gốc, khi Lâm Vũ xuống núi, hắn đã đạt trình độ Ám Kình sơ kỳ, có thể một mình đánh gục cả mười gã vệ sĩ chuyên nghiệp.
Không sai, thế giới này thuộc về võ thuật cổ điển, nơi các cao thủ có thể tu luyện Minh Kình, Ám Kình và thậm chí là Hóa Kình. Nhưng cũng may, nó vẫn chưa bước sang mức độ tiên hiệp hay tu tiên, nếu không thì hắn chết chắc!
Hiện tại, Giang Triệt miễn cưỡng mới đạt đến trình độ Minh Kình sơ kỳ—chưa đủ để đối đầu trực diện với Lâm Vũ.
Nhưng có hệ thống phản diện trong tay, lại còn nắm rõ cốt truyện như lòng bàn tay… Nếu hắn còn bị Lâm Vũ đánh bại nữa thì đúng là mất mặt thật rồi!
"Hừ, tôi chọn số ba!"
"Hừ, tôi chọn số ba!"
Đôi khi, sức mạnh của lời nói còn sắc bén hơn cả nắm đấm!
"Mẹ nó, cậu ngu à?"
"Mẹ nó, cậu ngu à?"
Giang Triệt nhếch mép, lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Cả lớp lập tức im lặng.
Chu cái miệng nhỏ, chim hót hoa nở!
Chu cái miệng nhỏ, chim hót hoa nở!
Mắng người mà nghe dễ thương như vậy, chắc chỉ có hắn!
Lâm Vũ nghe thấy vậy, lửa giận lập tức bốc lên.
"Thằng khốn, cậu dám nhắc lại lần nữa không?"
Giang Triệt chớp mắt, giọng điệu ngây thơ:
"Ơ? Tôi vừa nói gì cơ? À, đúng rồi… cậu bị ngu à?"
"Ơ? Tôi vừa nói gì cơ? À, đúng rồi… cậu bị ngu à?"
"CMN!"
Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, vén tay áo lên, chuẩn bị động thủ.
Nhưng ngay lúc đó, chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng, đứng bật dậy:
"Lâm Vũ! Cậu định làm gì? Học sinh chuyển trường như cậu không lo học cho tốt, lại còn muốn đánh nhau?"
"Lâm Vũ! Cậu định làm gì? Học sinh chuyển trường như cậu không lo học cho tốt, lại còn muốn đánh nhau?"
Một câu này khiến cả lớp bùng nổ!
"Ồ! Hóa ra là học sinh nghèo chuyển trường à?"
"Tôi còn tưởng đại nhân vật nào, ai ngờ chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi!"
"Ha! Đúng là khí chất điểu ti, vừa nhìn đã thấy quê mùa!"
Lâm Vũ vừa mới giơ nắm đấm, bây giờ lại cứng đờ giữa không trung.
Mẹ kiếp!
Lão chủ nhiệm này cũng thật biết phá đám!
Hắn còn chưa cua được gái mà đã bị dán cái nhãn “học sinh nghèo” rồi?
Nhìn phản ứng của cả lớp, Lâm Vũ thầm nghiến răng.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Giang Triệt vờ như ngửi thấy thứ gì đó, cau cậu bịt mũi, giọng điệu đầy ghét bỏ:
"Ôi chao, cái mùi gì thế này? Lâm Vũ, có phải cậu vừa từ bãi rác chui ra không? Mau tránh xa tôi một chút, tôi sắp nghẹt thở rồi!"
"Ôi chao, cái mùi gì thế này? Lâm Vũ, có phải cậu vừa từ bãi rác chui ra không? Mau tránh xa tôi một chút, tôi sắp nghẹt thở rồi!"
"Ha ha ha ha!"
Cả lớp cười ầm lên.
Lâm Vũ tức đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Hắn hận không thể đấm cho Giang Triệt một cú ngay bây giờ!
Nhưng…
Nếu ra tay thật, hắn có thể bị đuổi học.
Đến lúc đó, hắn làm sao bảo vệ Diệp Mộng Dao?
Làm sao tiếp tục kế hoạch bá chủ đô thị?
Làm sao cua gái?
Hắn cố gắng kiềm chế, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Nhịn! Nhất định phải nhịn!
Nhịn! Nhất định phải nhịn!
Nhưng hắn đâu ngờ rằng…
Giang Triệt vẫn chưa có ý định buông tha!
…
Giang Triệt gần như đã nắm rõ suy nghĩ của Lâm Vũ.
Chỉ cần hắn không chủ động ra tay trước, Lâm Vũ chắc chắn sẽ kiêng dè mà không dám động thủ.
Dù sao, người kia xuống núi là để tán gái, không phải để đánh nhau!
Nếu ra tay với hắn ngay trong trường học… hậu quả sẽ rất phiền phức!
Nắm được điểm này, Giang Triệt lập tức kích hoạt trạng thái "miệng pháo điên cuồng ", thẳng tay gây sát thương chí mạng!
Hắn híp mắt, nhếch môi cười nhạt:
"Anh bạn à, tôi hiểu mà… Xấu không phải lỗi của cậu, mà là do Thượng Đế nổi nóng khi tạo ra cậu thôi!"
Cả lớp:
"Phụt—!"
Có vài học sinh suýt chút nữa thì phun nước ra khỏi miệng.
Nói bậy cũng không chớt người… nhưng lại ct vào người lưỡi đo sắc bén!
Một câu nói của Giang Triệt chẳng khác nào một thanh dao găm đâm thẳng vào tim Lâm Vũ.
Ngoại hình…
Giang Triệt vốn là giáo thảo* của trường, gương mặt đẹp trai như tượng tạc, ánh mắt sáng như sao trời. Trong mắt các nữ sinh trường Sĩ Lam, hắn là mẫu hình lý tưởng, một bạch mã hoàng tử đích thực.
(*Giáo thảo = nam sinh đẹp trai nhất trường)
Còn Lâm Vũ?
Nếu đặt vào giữa đám đông, có khi chẳng ai nhận ra cậu ta!
Khoảnh khắc đó, Lâm Vũ cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |