Lâm Vũ Đánh Người, Báo Cảnh Sát
Chương 9: Lâm Vũ Đánh Người, Báo Cảnh Sát
Giang Triệt vốn không cần phải khổ sở học hành, nhưng không làm mà vẫn có ăn luôn là điều khiến con người ta sung sướng nhất!
Hơn nữa, hắn biết Lâm Vũ dù chỉ là một kẻ xuống núi nhưng lại có thành tích học tập xuất sắc.
Đây cũng là một trong những con đường giả trân giúp cậu ta tạo dựng hình tượng "soái ca toàn năng".
Đừng hỏi tại sao một người sống trên núi, chưa từng học hành bài bản, chưa từng cầm sách vở lại có thể đạt điểm cao.
Vì đơn giản—hắn là nhân vật chính!
Khí vận chi tử vốn dĩ không cần nói đạo lý!
Lâm Vũ khinh thường.
Giang Triệt tùy tiện chọn vài bài toán khó nhất, liếc mắt một cái liền có thể tìm ra đáp án.
Nhưng…
Nhàm chán thật!
Hắn ngả đầu ra sau… rồi ngủ luôn.
Lâm Vũ nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
"Quả nhiên chỉ là một tên ăn chơi trác táng, ngay cả học hành cũng lười biếng."
Hắn hừ lạnh, ánh mắt đầy vẻ coi thường.
Lâm Vũ vốn đã sớm kết luận trong đầu, Giang Triệt chẳng qua chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, ngoài việc có nhiều tiền hơn mình một chút, đẹp trai hơn mình một chút, thì hoàn toàn không có bất cứ ưu điểm nào đáng để nhắc đến.
"Hừ… Dám khiến mình mất mặt? Cậu ta chết chắc rồi!"
Trong mắt Lâm Vũ, Giang Triệt lúc này chẳng khác nào một người chết đang đi lại.
Dù gì mình cũng là một cao thủ Ám Kình, muốn xử lý một tên thiếu gia phế vật thì chẳng khác nào bóp chết một con kiến!
...
Sau giờ học, Lâm Vũ định đi tìm Giang Triệt gây sự.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy…
Bộp!
Sắc mặt hắn lập tức đen sì.
Chỉ thấy một nhóm nữ sinh đã vây chặt quanh Giang Triệt, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy minh tinh điện ảnh.
"Wow! Giang Triệt, sao hôm nay trông cậu lại đẹp trai vậy?"
"Thật đó! Có phải dùng app chỉnh sửa gì không?"
Cả đám ríu rít bàn tán, gương mặt ai cũng đầy vẻ mê mẩn.
Điều đáng nói là…
Mấy cô gái này không chỉ đông mà nhan sắc cũng không tầm thường chút nào!
Lâm Vũ trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, lửa giận và ghen tị bùng cháy dữ dội trong lòng.
Dựa vào cái gì?!
Tên ăn chơi trác táng này có gì giỏi ngoài việc đẹp trai chứ?
Còn hắn thì sao?
Hắn là một thiên tài võ học!
Hắn là một cao thủ Ám Kình!
Hắn là nhân vật chính!
Tại sao một tên thiếu gia rác rưởi lại được phụ nữ vây quanh như thế?!
…
Diệp Mộng Dao cũng nhìn thấy cảnh này.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô bỗng có chút khó chịu.
Cảm giác này… Giống như món đồ chơi vốn thuộc về mình lại bị người khác cướp đi mất!
Cô hừ nhẹ một tiếng.
Ở bên cạnh, Du Uyển Nhi lập tức chớp lấy cơ hội, thổi thêm dầu vào lửa:
"Dao Dao, em đã nói rồi mà! Anh ta đúng là một tên sở khanh chính hiệu!"
Cô bé chớp mắt đầy tinh quái, bởi vì chỉ cần nhìn sơ qua, cô đã thấy rõ được tâm tư mơ hồ của Diệp Mộng Dao lúc này.
Diệp Mộng Dao hừ lạnh, lắc đầu đầy vẻ chán ghét:
"Ừm, Uyển Nhi nói đúng! Hắn chính là đồ lăng nhăng!"
Dứt lời, cô dứt khoát quay mặt sang hướng khác, tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng người tiến lại gần bàn cô.
"Diệp Mộng Dao tiểu thư, rất vui được làm quen. Tôi là Lâm Vũ!"
Lâm Vũ đưa tay vuốt tóc, cố ý làm động tác thật phong cách, nở nụ cười mà hắn cho là quyến rũ nhất.
Diệp Mộng Dao liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu lạnh nhạt:
"Không cần làm quen!"
Lâm Vũ: "..."
Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Không đúng!
Chuyện này không giống như hắn tưởng tượng chút nào!
Chẳng phải theo kịch bản thì cô ấy sẽ đỏ mặt, sau đó tò mò về hắn sao?
Lẽ nào…
Do tư thế của hắn chưa đủ ngầu?
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ lập tức đổi sang một tư thế mà hắn cho là "soái khí ngút trời" hơn.
"Diệp Mộng—"
"Anh có thể tránh ra được không? Tôi đang bực mình!"
Diệp Mộng Dao nhíu mày, giọng nói đầy khó chịu.
Tâm trạng cô vốn đã không tốt, hơn nữa, cô còn mắc chứng sợ đàn ông.
Cả lớp lập tức đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Ngay cả Giang Triệt cũng cảm thấy hứng thú.
A?
Hôm nay mới là lần đầu tiên con trai của khí vận gặp nữ chính thiên định, thế mà đã cãi nhau rồi?
Không phải theo kịch bản thì lẽ ra hai người phải nhanh chóng nảy sinh tình cảm sao?
Lâm Vũ có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó, cô nàng lại tiếp tục cao giọng:
"Anh có nghe không? Tôi bảo anh tránh ra!"
Diệp đại tiểu thư từ trước đến nay chưa từng cho ai mặt mũi, đặc biệt là với những người cô không thích.
Cả lớp: "Ồhh!"
Không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi sa sầm.
Ngoại trừ sư phụ, chưa từng có ai dám sỉ nhục hắn như vậy!
Nhưng rất nhanh, cơn giận của hắn liền tan biến.
Dù sao đây cũng là một mỹ nhân…
Mỹ nhân nổi giận thì không gọi là giận dỗi, mà gọi là đáng yêu!
Lâm Vũ nhếch môi, lại bày ra dáng vẻ tự tin đầy phong độ:
"Không sao cả. Bây giờ cô chưa muốn quen tôi cũng không sao. Rất nhanh thôi, cái tên Lâm Vũ này sẽ lan truyền khắp toàn bộ trường Sĩ Lam!"
Cả lớp: "..."
Tên này… đúng chuẩn 'phổ tín nam' (thằng tự tin quá mức) rồi!
Diệp Mộng Dao nghe vậy, chỉ cảm thấy khó chịu đến cực điểm.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 238 |