Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Hiện Trường, Đệ Tử Cấm Kỵ Tông Nộ

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Hai người Sở Lạc và Vân Lam dẫn theo một đám sư đệ sư muội hoả tốc đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.

Vừa đặt chân vào phạm vi sâu trong bí cảnh.

Một biển lửa màu đỏ chiếu vào tầm mắt mọi người.

Mà rất nhiều cường giả canh giữ ở bên ngoài biển lửa cũng như có cảm ứng, nhao nhao nhìn về phía hướng đám người Sở Lạc đánh tới.

"Lại có người đến!"

"Đó là... Vân tiên tử của Vân Miểu thánh địa!"

"Mọi người mau nhìn, còn có đệ tử Cấm Kỵ Tông!"

"Thiếu niên kia là Sở Lạc!"

"Sở Lạc tới rồi!"

"Kỳ quái, Vân tiên tử sao lại đi cùng Sở Lạc?"

Một đám cường giả ở đây, sau khi thấy rõ người tới, đều kinh hô lên.

Hai chữ Sở Lạc vừa ra, bầu không khí toàn trường đã xảy ra biến hóa vi diệu...

Rất nhiều cường giả ở đây đều lộ ra thần sắc xem kịch vui.

"Hừ!"

"Cuối cùng cũng đến rồi sao!"

Hàn Vô Kiếp nhìn mấy bóng người từ xa xa đánh tới, sắc mặt âm trầm xuống.

Trong hai mắt, lóe ra hàn mang lạnh lẽo...

Mà ở dưới chân hắn, thì là giẫm lên một tên đệ tử Cấm Kỵ Tông mặt mũi bầm dập!

Xung quanh hắn, có vài tên đệ tử Cấm Kỵ Tông và đệ tử Đan tông đang nằm.

Mỗi một đệ tử của hai tông, giờ phút này đều mặt mũi bầm dập, bản thân bị trọng thương.

Nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng!

Hiển nhiên, dù là Xích Diễm cốc và Linh Thanh tông cũng không dám chém giết những đệ tử của Cấm Kỵ Tông và Đan tông ngay tại chỗ!

Dù sao bên ngoài bí cảnh, còn có hai Cổ Thánh trưởng lão của Cấm Kỵ Tông trông coi!

Trước mặt nhiều người như vậy, không dám chém giết đệ tử hai tông...

Mà Linh Thanh tông bên này.

Ba người Vương Lâm, Chu Nhạc cùng Lữ Trường Không cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người.

Sắc mặt Vương Lâm lạnh như sương, trong mắt lóe ra hàn quang...

Sở Lạc vừa đến nơi này và mấy tên đệ tử bên cạnh lập tức sững sờ.

Đám người Sở Lạc dừng bước.

Lập tức chú ý tới mấy sư đệ nằm trên mặt đất!

Cùng với mười mấy đệ tử Đan Tông bị trọng thương!

Sở Lạc hơi nhíu mày, trên mặt có chút âm trầm xuống...

"Sở... Sở sư huynh..."

"Không cần phải để ý tới chúng ta... Đi mau..."

"Những thứ tạp nham Xích Diễm cốc và Linh Thanh tông này... Thật quá đáng ghét..."

"Sở sư huynh..."

Mấy tên đệ tử Cấm Kỵ Tông mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, sau khi nhìn thấy đám người Sở Lạc, lập tức lớn tiếng nhắc nhở.

"Sư huynh, sư đệ!"

"Mẹ nó, đám tạp chủng này ra tay thật ác!"

"Đáng giận... Được được được, Xích Diễm cốc đúng không, Linh Thanh tông đúng không!"

"Mối thù này Cấm Kỵ Tông chúng ta nhớ kỹ!"

...

Mấy tên đệ tử Cấm Kỵ Tông bên cạnh Sở Lạc nhìn thấy sư huynh đệ đồng môn nhà mình bị người của Xích Diễm cốc và Linh Thanh tông chà đạp thành trọng thương, mỗi người đều phẫn nộ lên!

Sở Lạc quét mắt một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Vô Kiếp, Đỗ Sanh, Triệu Thiên Vũ, Chu Nhạc, cùng với mấy người Lữ Trường Không, sắc mặt bình thản.

Nhưng sâu trong đáy mắt hắn, hiện lên một vòng sát ý...

"Sở công tử cẩn thận!"

"Ba người dẫn đầu Xích Diễm cốc chính là thiên kiêu trên Thiên Kiêu bảng, Đỗ Sanh, Triệu Thiên Vũ và Hàn Vô Kiếp!"

"Còn hai người Linh Thanh tông kia cũng là thiên kiêu trên bảng, Chu Nhạc và Lữ Trường Không!"

"Hai người đều có tu vi Thái Sơ Cảnh..."

Vân Lam ở bên cạnh cau mày lại, nhắc nhở Sở Lạc.

Sở Lạc khẽ gật đầu.

Trong mắt hắn, những người này tên là gì, đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì hôm nay bọn họ đều phải chết ở đây!

"Sở Lạc!"

"Hôm nay sợ là ngươi không đi được!"

Hàn Vô Kiếp đá văng ra, tên đệ tử Cấm Kỵ Tông bị hắn giẫm dưới chân, cười lạnh.

"Hàn Vô Kiếp, con mẹ nó ngươi muốn chết!"

Mấy tên đệ tử Cấm Kỵ Tông bên cạnh Sở Lạc đều bị hành động này của Hàn Vô Kiếp chọc giận!

Mấy người buộc tay áo lên, chuẩn bị xuất thủ.

Lại bị Sở Lạc ngăn lại, âm thầm truyền âm cho mấy vị sư đệ nói:

"Mấy vị sư đệ, trước đừng xúc động!"

"Giao cho ta là được!"

"Mấy người các ngươi, tìm cơ hội cứu mấy vị sư đệ và đệ tử Đan Tông!"

"Sau đó trốn xa một chút!"

"Ta sợ lát nữa ngộ thương các ngươi!"

Nghe vậy, mấy tên đệ tử Cấm Kỵ Tông hơi sững sờ, lập tức gật đầu, ngăn chặn lửa giận trong lòng!

Sở Lạc liếc qua Hàn Vô Kiếp, nở một nụ cười vô hại:

"Một tên bại tướng lần trước bị ta đánh cho đến cả mẹ ngươi cũng không nhận ra, còn dám nhảy ra chó sủa?!"

"Lần trước nên đánh chết ngươi!"

"Sở dĩ bây giờ ngươi có thể đứng ra sủa chó, xem ra lão già Xích Diễm cốc các ngươi ra tay cứu ngươi một mạng!"

"Lần này, không có lão bất tử Viêm Quân kia che chở ngươi nữa!"

Nghe vậy, trong nháy mắt Hàn Vô Kiếp giận không kềm được, sắc mặt âm trầm tới cực điểm!

Hận không thể xông lên chém Sở Lạc thành trăm mảnh ngay bây giờ!

Lần trước thua trong tay Sở Lạc, chính là sỉ nhục suốt đời hắn cảm ngộ!

Đồng thời trong lòng cũng không khỏi chấn động!

Tiểu súc sinh này, lần trước mới Vô Thủy cảnh.

Lúc này mới một tháng đã đột phá đến Thần Phách tứ cảnh!

Trách không được cao tầng bọn họ muốn bóp chết hắn...

"Ha ha..."

"Cấm Kỵ Tông các ngươi, mỗi người đều là những gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn, cuồng vọng tự đại!"

"Ngươi chỉ là một Thần Phách tứ cảnh, cũng dám nói năng lỗ mãng?"

"Nhục sư môn ta, hôm nay sợ là ngươi phải trả giá thật lớn!"

Đỗ Sanh đứng trước Hàn Vô Kiếp, một bước đứng ra, ánh mắt lạnh lùng nói.

Lập tức, khí tức cường đại của Thái Sơ cảnh bao phủ toàn trường.

Đỗ Sanh vung tay lên.

Hơn mười đệ tử Xích Diễm cốc ở phía sau lưng, bao vây đám người Sở Lạc lại.

Đối với Đỗ Sanh, Sở Lạc chỉ liếc mắt một cái.

Trên mặt vẫn duy trì nụ cười vô hại như cũ!

Không ai phát hiện ra, hai bàn tay mà Sở Lạc giấu trong tay áo, hai màu sắc một tím một đen...

Hơn nữa không hề có bất kỳ linh lực dao động nào...

"Sở Lạc, là ngươi giết Lạc sư đệ của chúng ta?!"

Đúng lúc này, Chu Nhạc và Lữ Trường Không đứng dậy, nhìn chằm chằm Sở Lạc chất vấn.

Mà hơn mười đệ tử Linh Thanh tông, cũng cùng người Xích Diễm cốc, ngăn chặn đường lui của bọn họ!

Thấy cảnh này, cường giả thế lực khác ở đây đều cười trên nỗi đau của người khác.

Những đệ tử của Cấm Kỵ Tông này, hôm nay chỉ sợ là không đi được!

Mặc dù người Linh Thanh Tông và Xích Diễm cốc không dám ở trước mặt nhiều người như vậy, muốn mạng của một đám Sở Lạc.

Nhưng một trận đánh đập tàn nhẫn, khẳng định là không thiếu.

Nói không chừng còn có thể bị phế bỏ tu vi...

Sở Lạc nhìn về phía Chu Nhạc và Lữ Trường Không, nhún vai, cười nói:

"Ngươi nói là tiểu tử dùng thương kia sao?"

"Đúng, hắn là ta làm thịt!"

"Lúc ấy ta hảo tâm nhắc nhở hắn, hắn nhất định muốn chết, cái này không trách ta..."

Sở Lạc vừa nói ra lời này.

Một đám đệ tử Linh Thanh tông ở đây đều trở nên phẫn nộ.

Chu Nhạc sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi thừa nhận là được!"

"Sở Lạc, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!"

"Chuyện ngươi giết thân truyền của Linh Thanh tông ta, cao tầng tông môn chúng ta tự có định đoạt!"

"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn theo chúng ta trở về Linh Thanh tông là được rồi!"

Sở Lạc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"

"Ngươi dám giết ta sao?"

"Sư tôn của ta chính là Đại Đế!"

"Ngươi dám đụng vào một cọng tóc gáy của ta, sợ là đời này ngươi cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong tông môn của ngươi!"

Chu Nhạc sững sờ, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

"Hắn không dám, ta dám!"

"Chính là ngươi giết Lạc Vũ?!"

"Ngươi tự sát đi!"

"Cũng coi như cho Âm Nha Đại Đế của Cấm Kỵ Tông một mặt mũi!"

"Nếu không để ta động thủ, ngươi chết không toàn thây!"

Lúc này, Vương Lâm vẫn không nói gì đứng dậy, mặt lạnh lùng nói với Sở Lạc.

Sở Lạc sửng sốt, tò mò đánh giá Vương Lâm, nhếch miệng cười nói:

"Ngươi là ai vậy?"

"Đầu óc ngươi có bệnh sao?"

"Nói một số lời ngu ngốc!"

"Tự sát? Sao ngươi không đi tự sát đi!"

"Cho sư tôn ta một mặt mũi, ngươi bây giờ liền tự sát đi!"

"Đã gặp qua kẻ ngu xuẩn, chưa thấy qua kẻ nào ngu xuẩn như ngươi, nói mấy lời cũng không có đầu óc!"

"Heo còn không ngu xuẩn bằng ngươi!"

"Ha ha ha..."

"Sở sư huynh mắng hay lắm!"

"Ha ha ha... Người này trông giống chó hình người, nói chuyện lại không có đầu óc!"

"Chính là... Hắn cho rằng hắn là ai? Đại Đế sao?!"

Mấy tên đệ tử Cấm Kỵ Tông bên cạnh Sở Lạc lúc này cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Sở sư huynh của bọn họ, nói chuyện thật dễ nghe...

Một đám cường giả vây xem xung quanh đều ánh mắt ngây ngốc!

Bọn họ không ngờ, đệ tử Cấm Kỵ Tông chỉ có Thần Phách tứ cảnh này.

Miệng không che đậy, ngay cả người của Hoang Cổ Vương gia cũng dám mắng!

Đúng là muốn chết!

"Im ngay!"

"Sở Lạc, ngươi quả thực đang tìm chết!"

"Vị này chính là Vương Lâm của Hoang Cổ Vương gia!"

"Hoang Cổ Vương gia, cháu trai của Trấn Tà Đại Đế!"

"Nhục mạ Vương thiếu, chính là nhục mạ Trấn Tà Đại Đế, ngay cả sư tôn Âm Nha của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!"

Chu Nhạc nổi giận mắng.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều khiếp sợ nhìn về phía Vương Lâm.

Mọi người không ngờ Vương Lâm lại là cháu ruột của Trấn Tà Đại Đế!

"Ha ha..."

"Vậy thì sao?"

"Đừng nói cháu trai hắn, ngay cả lão già Trấn Tà Đại Đế kia cũng ở đây, tiểu gia ta cũng sẽ mắng không tha!"

Sở Lạc nhún vai nói.

"Ngươi muốn chết!"

"Làm thịt hắn!"

"Nếu xảy ra chuyện gì Vương gia ta chịu trách nhiệm!"

Vương Lâm tức giận không thôi, vung tay lên!

Ầm...

Bạn đang đọc Bắt Đầu Sư Tôn Đại Đế Cầu Ta Tranh Đoạt Danh Sách Đệ Tử của Tiềm Vịnh Đích Tiểu Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatdaicongtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.