Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳnh Hoa Chí Tôn

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Trở về nơi ở của mình, Lâm Phong Miên nhặt củi khô, dùng dao nhỏ bắt đầu chế tạo vỏ kiếm cho thanh kiếm gỗ của mình.

Mất hơn một canh giờ, Lâm Phong Miên cuối cùng cũng làm xong vỏ kiếm.

Nói là vỏ kiếm, thật ra chỉ là một khúc gỗ rỗng ruột, ngay cả đáy cũng không có, kiếm gỗ cho vào lắc lư không ngừng.

Lâm Phong Miên nhìn thanh kiếm gỗ và vỏ kiếm này, không khỏi nghĩ tới đám hẹ ở đây và các sư tỷ.

Sư tỷ thì sâu không thấy đáy, còn đám hẹ thì như đũa khuấy chum nước!

Đương nhiên, hắn thì không phải, hắn to lớn vô cùng!

Tuy rằng bề ngoài không đẹp, nhưng ít nhất cũng có thể dùng để luyện tập dưỡng kiếm.

Lâm Phong Miên thu lại tâm trạng, đứng trong phòng, cố gắng nhớ lại những gì Lạc Tuyết đã dạy, cùng với luồng kiếm ý sắc bén trên người nàng.

Nhưng qua hồi lâu, hắn đứng đến mức eo mỏi lưng đau, cũng chẳng lĩnh hội được gì, không khỏi thấy nản lòng.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy miếng ngọc bội song ngư trên cổ, không khỏi nảy ra một ý tưởng.

Hắn bấm pháp quyết, không lâu sau, ngọc bội song ngư được kích hoạt, kiếm khí từ trên đó tỏa ra ngoài cơ thể.

Lâm Phong Miên cố gắng cảm nhận luồng kiếm ý này, cuối cùng cũng có chút hiểu biết về kiếm ý, cũng bắt đầu bồi dưỡng kiếm ý của mình.

-------------

Trong Quỳnh Hoa Kiếm Phái, Lạc Tuyết đang xuất thần nhìn Tà Đế Quyết, bất chợt nghe thấy một giọng nói buồn bực.

“Lạc Tuyết, công pháp này của ngươi sao lại quỷ dị tà môn như vậy? Không giống công pháp chính thống.”

Lạc Tuyết giật mình, đứng dậy nhìn sư tôn không biết đã xuất hiện từ lúc nào, lúng túng nói: “Sư tôn, sao người lại tới đây?”

“Tuyết Nhi, công pháp này của con lấy ở đâu ra? Sao con lại nghiên cứu nó?” Quỳnh Hoa Chí Tôn lạnh giọng nói.

Đại nạn của mình sắp tới, nha đầu này không lo tu luyện cho tốt, ngược lại đi nghiên cứu mấy thứ kỳ quái này.

Nhìn thế nào công pháp này cũng giống như công pháp của tà ma ngoại đạo, Tuyết Nhi nghiên cứu cái này làm gì?

Lạc Tuyết biết sư tôn mình xưa nay không có hảo cảm với nam nhân, càng không thích mình qua lại với nam nhân, nên cũng không dám nói thật.

“Cái này… cái này là con thấy trong Tàng Thư Các, cảm thấy thú vị nên lấy ra nghiên cứu một chút…”

“Con nghiên cứu thứ này làm gì?”

Quỳnh Hoa Chí Tôn cau mày nói: “Nhìn thế nào công pháp này cũng không giống công pháp chính đạo, trong Tàng Thư Các sao lại xuất hiện loại công pháp này?”

Lạc Tuyết cười gượng nói: “Con cũng không biết. Chắc là do tiền nhân nào đó kẹp vào trong sách.”

Thấy dáng vẻ nhíu mày của Quỳnh Hoa Chí Tôn, Lạc Tuyết biết trưởng lão trông coi Tàng Thư Các sắp gặp họa rồi.

Nàng vội vàng chuyển chủ đề: “Sư tôn, con cảm thấy công pháp này rất thú vị, nhưng tối nghĩa khó hiểu, mấy tầng sau thật sự không hiểu, người xem con hiểu có đúng không?”

Quỳnh Hoa Chí Tôn cầm lấy công pháp Lạc Tuyết đã sửa và công pháp gốc, nghiêm túc so sánh, khẽ mỉm cười.

“Tuyết Nhi, con hiểu cũng không sai, nhưng vẫn còn nông cạn, công pháp này tuy là ma công, nhưng cũng là một trong những công pháp đỉnh cấp, vẫn có chỗ đáng học hỏi.”

Lạc Tuyết nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng lên, nhìn Quỳnh Hoa Chí Tôn nói: “Sư tôn, hay là người viết cho con chút chú giải, để con có thể suy ra từ một điểm?”

Quỳnh Hoa Chí Tôn nghe vậy cũng nổi hứng, cầm lấy công pháp nghiêm túc nghiên cứu.

Kiến thức của nàng đương nhiên khác xa một trời một vực với Lạc Tuyết, dù sao nàng cũng là một trong chín vị cao thủ Độ Kiếp trên thế gian này.

Ba khắc sau, nàng cầm bút nghiêm túc viết lên giấy, chẳng mấy chốc đã chú giải xong ba tầng đầu của công pháp này.

Nàng làm việc cẩn thận, còn vẽ thêm đồ hình vận chuyển chân khí và các yếu điểm tương quan rất chi tiết ở bên cạnh.

Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn, đôi mắt đẹp không khỏi lấp lánh.

Sau khi được Quỳnh Hoa Chí Tôn chú giải, Tà Đế Quyết này từ thâm sâu trở nên dễ hiểu, thấm vào từng tấc gỗ, độ khó lý giải lập tức giảm đi không biết bao nhiêu lần.

“Sư tôn, người quả nhiên lợi hại!”

Quỳnh Hoa Chí Tôn lắc đầu nói: “Công pháp này tuy tu luyện tiến triển nhanh, nhưng rất tà môn, giữ lại cũng chỉ gây họa cho người khác.”

Nói xong, nàng định hủy đi công pháp này, Lạc Tuyết sao nỡ, vội vàng ngăn lại nói: “Để con xem thêm, nghiên cứu thêm một chút!”

“Tuyết Nhi, công pháp này dương khí quá nặng, không thích hợp cho nữ tử tu luyện, con tham khảo là được, đừng tùy tiện tu luyện.” Quỳnh Hoa Chí Tôn bất đắc dĩ nói.

Lạc Tuyết liên tục gật đầu nói: “Con… con cảm thấy có chút linh cảm, xem thêm chút nữa, lát nữa con sẽ hủy giúp sư tôn.”

Quỳnh Hoa Chí Tôn gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra chính sự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

“Con nha đầu này, ỷ vào mình có chút thiên phú, liền không chịu chăm chỉ luyện kiếm. Sau này làm sao ta có thể trông cậy con tiếp quản vị trí của ta?”

Lạc Tuyết lè lưỡi nói: “Không phải còn có các sư tỷ sao?”

“Bọn họ?” Vừa nhắc tới mấy đồ đệ, Quỳnh Hoa Chí Tôn liền đau đầu.

Nàng tức giận nói: “Bọn họ không gây họa là ta đã mừng thầm rồi, vi sư bây giờ chỉ trông cậy vào con, con mau theo ta đi luyện kiếm!”

Quỳnh Hoa Chí Tôn lôi Lạc Tuyết đang không tình nguyện đi, Lạc Tuyết bất đắc dĩ bị kéo đi, vẫn không quên cất công pháp kia vào nhẫn trữ vật.

----------

Bên kia, Lâm Phong Miên liên tục mấy ngày, ngoại trừ đến Hồng Loan Phong thu dọn thi thể, thời gian còn lại đều chăm chỉ tu luyện Tà Đế Quyết.

Không thể không nói, Tà Đế Quyết sau khi được hắn dung hợp hoàn toàn, so với trước kia quả thực như thay da đổi thịt, khiến cho tạp linh căn như hắn tốc độ tu luyện cũng tăng lên gấp mấy lần.

Điều này khiến Lâm Phong Miên hận không thể cả ngày ru rú trong phòng tu luyện, hắn cũng lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của công pháp đối với người tu hành.

Hôm nay, Lâm Phong Miên từ Hồng Loan Phong trở về, mồ hôi đầm đìa, khiến không ít người đưa mắt nhìn.

Hắn đương nhiên hiểu bọn họ đang nghĩ gì, nhưng lại có chút cạn lời.

Bọn họ cho rằng mình là đi cày cuốc vất vả, xới đất, tưới nước.

Mình tuy rằng đúng là đi Hồng Loan Phong xới đất, nhưng đó là đất thật đấy.

“Lâm Phong Miên, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Một tiếng quát lạnh vang lên, khiến Lâm Phong Miên không khỏi nghi hoặc nhìn sang.

Chỉ thấy một nam tử cao lớn vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú đang sải bước đi về phía hắn, nhìn qua giống như một con gấu đen to lớn.

Lâm Phong Miên không khỏi giật giật khóe miệng, thanh niên này tên là Quản Thành Thiên, Luyện Khí tầng bảy, ở Thanh Tử Phong này cũng coi như là nhân vật nổi bật.

Quản Thành Thiên ở đây thời gian chỉ đứng sau Lâm Phong Miên, không phải vì hắn mạnh bao nhiêu, mà là quá xấu.

Mỗi lần hắn xin khảo hạch đều bị các sư tỷ ở Hồng Loan Phong tìm đủ mọi lý do từ chối, dù sao cũng thật sự không thể nuốt trôi.

Do đó, Quản Thành Thiên ngoại trừ dùng điểm tích lũy đổi lấy cơ hội song tu, bằng không căn bản không có cơ hội song tu với các sư tỷ, do đó mới sống sót.

Nhưng tên gia hỏa này rõ ràng không có đầu óc, tuy rằng ở Hồng Loan Phong tu luyện hơn một năm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấu chân tướng, vẫn một lòng muốn song tu với các sư tỷ.

Lúc này tên ngốc to con hùng hổ đi về phía Lâm Phong Miên, phía sau còn có Tạ Quế, vừa nhìn đã biết là bị hắn đổ thêm dầu vào lửa.

Quản Thành Thiên đi tới trước mặt Lâm Phong Miên, hừ lạnh một tiếng, giọng ồm ồm nói: “Lâm Phong Miên, nghe nói gần đây ngươi rất phách lối.”

“Không dám, Quản sư đệ có gì chỉ giáo?” Lâm Phong Miên cười hỏi.

Quản Thành Thiên nghe vậy hừ một tiếng nói: “Ngươi không biết Tạ Quế là người ta bảo kê sao? Dám đánh người của ta?”

“Cái này thật sự không biết.” Lâm Phong Miên liếc nhìn Tạ Quế đầy ẩn ý.

“Bây giờ biết rồi chứ?” Quản Thành Thiên ngẩng đầu, dùng lỗ mũi nhìn Lâm Phong Miên nói.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Tại Hợp Hoan Tông, Bị Sư Tỷ Nắm Giữ Mệnh Mạch của Tiên Ngư Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnbaoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.