Người ta đã ra đường đón chào, ngươi cũng không có chút biểu thị!
Liễu Mị thoải mái nói: "Cuộc sống trên núi kham khổ, các vị sư đệ có trần duyên chưa xong, phàm tâm khó đoạn không? Có thể thoải mái nói ra."
"Nếu có vị sư đệ nào muốn rời đi, Hợp Hoan Tông tuyệt đối không giữ lại, còn sẽ dâng lên trăm lượng hoàng kim, để cho các ngươi từ nay về sau cơm no áo ấm."
Một đám hẹ hai mặt nhìn nhau, có một hai người không khỏi có chút rục rịch, nhưng vẫn không có nói ra.
Từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó.
Gặp qua phong cảnh tiên gia, lại làm sao sẽ nguyện ý trở về làm một phú ông đâu?
Tạ Quế không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lâm Phong Miên thần sắc như thường cười nói: "Mặc dù cuộc sống trên núi kham khổ, nhưng có sư tỷ làm bạn, chỉ ước uyên ương không ước tiên."
"Đúng đấy, vào Hợp Hoan Tông mới biết nhân sinh là sống như vậy, sư tỷ có đuổi chúng ta cũng không thể đi được." Đổng Cao Nghĩa cười nói.
Mấy người khác nhao nhao phụ họa, biểu thị trung tâm.
Liễu Mị không lạnh không nhạt ừ một tiếng, sau đó nói: "Nếu có thay đổi chủ ý, đêm nay liền nói ra, qua thôn này liền không có cửa hàng này."
"Được rồi, sư tỷ, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, đừng nói những chuyện đại sát phong cảnh này."
Mạc Như Ngọc vuốt mái tóc dài của mình, nhìn mấy người cười nói: "Tối nay sắp xếp thế nào? Có muốn đổi người không?"
Lời này khiến Lâm Phong Miên cảm thấy đám người mình giống như hoa khôi thanh lâu, để nữ tử trước mắt lựa chọn, tuy sự thật cũng là như thế.
Liễu Mị khẽ cười một tiếng, nhìn Tạ Quế một cái ý vị thâm trường nói: "Ta đang có ý này."
Hạ Vân Khê lần này rốt cục lấy dũng khí, tuy rằng nhỏ giọng, nhưng vẫn kiên định nói: "Ta muốn ở cùng với Lâm sư huynh."
Lâm Phong Miên không khỏi kinh ngạc nhìn nàng một cái, trong lòng hơi ấm áp, biết nha đầu thẹn thùng này có thể làm ra quyết định như vậy cũng không dễ dàng.
Nhưng Liễu Mị lại mỉm cười nói: "Vậy sợ là không thể như ý Hạ sư muội, đêm nay ta dự định cùng Thanh Diễm sư muội đổi người rồi."
Nàng nhìn về phía Trần Thanh Diễm hỏi: "Ý của Trần sư muội thế nào?"
Trần Thanh Diễm thần sắc bình tĩnh, tựa hồ sớm đã đoán trước, ừ một tiếng nói: "Được!"
Hạ Vân Khê không nghĩ tới còn có Liễu Mị chặn ngang một cước, không khỏi có chút nóng nảy.
Nàng muốn nói cái gì đó, đã thấy Lâm Phong Miên hướng nàng lắc đầu, ý bảo nàng an tâm một chút.
Liễu Mị chế nhạo nói: "Nơi này còn có mấy sư đệ chờ, hay là Hạ sư muội chọn bọn họ?"
Hạ Vân Khê lắc đầu như trống bỏi, xấu hổ cười nói: "Không cần."
Liễu Mị không khỏi cười đến run rẩy cả người, núi non chập trùng bất định, làm cho một đám hẹ không dời mắt được.
Vẻ mặt Lâm Phong Miên nghi hoặc nhìn Trần Thanh Diễm mang theo Tạ Quế đi vào trong phòng, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Liễu Mị chân thành tới gần Lâm Phong Miên, cười khẽ với hắn: "Xem ra Phong Miên sư đệ, đêm nay muốn ngủ cùng tỷ tỷ rồi."
Lâm Phong Miên quyết định, cho Hạ Vân Khê một ánh mắt yên tâm, đi theo Liễu Mị vào trong phòng.
Ai sợ ai chứ!
Sau khi vào phòng, Liễu Mị tự mình ngồi lên bàn trang điểm, tháo trang sức, cười nói: "Không thể cùng giường chung gối với Hạ sư muội của ngươi, có cảm thấy đáng tiếc hay không?"
"Có gì đáng tiếc, sư tỷ không phải cũng là mỹ nhân sao?" Lâm Phong Miên thản nhiên nói.
Liễu Mị cười khanh khách nói: "Thật biết dỗ người, trách không được có thể lừa gạt được Hạ sư muội xoay quanh."
"Nhưng không lừa được sư tỷ." Lâm Phong Miên cũng lười cùng nàng giả vờ giả vịt.
"Sư tỷ người già thành tinh, không dễ lừa như vậy."
Liễu Mị thoải mái cởi quần áo ra, mặc y phục mỏng manh nằm lên giường, cười như không cười nói: "Ngươi sao không đề xuất rời đi?"
"Bọn họ không biết tình huống, ta còn không biết sao? Ta nói đi là có thể đi sao, ta cũng không phải là kẻ ngốc." Lâm Phong Miên đảo cặp mắt trắng dã nói.
"Ngươi cũng không ngốc." Liễu Mị khẽ cười nói.
Lâm Phong Miên đi đến bên giường, cười nói: "Sư tỷ, nhường chỗ cho một chút?"
"Đáng ghét!" Liễu Mị lườm hắn một cái, nhưng vẫn dịch vào trong nhường cho hắn một vị trí.
Lâm Phong Miên nằm xuống, bình tĩnh hỏi: "Sư tỷ, có phải năm người chúng ta đi ra là không thể trở về hay không?"
"Đúng vậy, ta đã bảo ngươi đừng tới mà ngươi cứ muốn tới, thật sự là khuyên mãi cũng không được con quỷ đáng chết." Liễu Mị lườm hắn một cái nói.
"Không nghĩ tới sư tỷ vẫn muốn tốt cho ta, vậy sư tỷ có biện pháp giúp ta còn sống trở về không?" Lâm Phong Miên giọng hơi trào phúng nói.
Liễu Mị phảng phất nghe không hiểu ngụ ý của hắn, cười khanh khách nói: "Muốn sống trở về a, vậy ngươi phải hầu hạ ta thật tốt a."
"Sư tỷ muốn hầu hạ như thế nào?" Lâm Phong Miên hiếu kỳ nhìn nàng hỏi.
Liễu Mị lười biếng duỗi lưng một cái, mị nhãn như tơ nói: "Người ta đều đã ra đường đón chào, ngươi cũng không có chút biểu thị nào."
Lâm Phong Miên nhìn thân thể xinh đẹp nở nang của nàng, cười như không cười nói: "Sư tỷ không hút ta, ta mới dám dốc túi truyền thụ a."
Liễu Mị liếm liếm môi đỏ cười nói: "Sư đệ, ngươi càng như vậy, người ta lại càng muốn hút khô ngươi."
"Được rồi, sư tỷ, ngươi không dám."
Lâm Phong Miên nghiêm túc hỏi: "Tại sao phải đổi cùng Trần Thanh Diễm? Biết rõ ta sẽ không đụng ngươi, ngươi cũng không dám đụng ta."
"Không cho phép ta mệt mỏi? Muốn nghỉ ngơi một ngày?"
Liễu Mị nghịch ngợm cười nói: "Cho dù nữ nhân làm bằng nước, cũng không thể mỗi ngày đều có ơn nhỏ nước, phải báo đáp bằng suối nguồn a."
"Còn tiếp tục như vậy, đều làm hết." Nàng lôi kéo tay Lâm Phong Miên quyến rũ nói: "Không tin ngươi sờ thử?"
Lâm Phong Miên thật đúng là nhẫn nhịn cô nương này hồi lâu, không khách khí sờ sờ lương tâm của nàng.
Ân, lương tâm không đen, rất trắng, lương tâm thật lớn.
"Sư đệ, ngươi lớn gan a, còn dám tới tay, lúc nào cùng tỷ tỷ hiểu rõ một chút?"
Liễu Mị không ngờ hắn lại thực sự bắt đầu, nhịn không được cười khanh khách không ngừng, trái cây nặng trịch trước ngực làm Lâm Phong Miên hoa cả mắt.
Lâm Phong Miên có ý ám chỉ nói: "Sư tỷ không biết làm người kiêng kị nhất là giao thiển ngôn thâm sao?"
"Nói chuyện với sư đệ thật thú vị, người ta cũng có chút thích ngươi."
Liễu Mị ôm chặt hắn, lẩm bẩm nói: "Đã như vậy, vậy thì ngủ đi."
Nàng nói xong thật đúng là liền núp ở trong ngực Lâm Phong Miên, nặng nề mà ngủ, một cái đùi như ngọc gác lên trên người hắn, bộ dáng ngủ đặc biệt ngọt ngào.
Lâm Phong Miên nhìn tư thế ngủ của nàng, xúc cảm trắng bóng lại lạnh lẽo, làm cho hắn thầm mắng một tiếng.
Ngươi ngược lại là ngủ say, ngươi như vậy, ta làm sao ngủ được?
Hắn oán hận nhéo nhéo, rước lấy Liễu Mị kiều diễm hừ một tiếng.
Lâm Phong Miên nhịn đến nửa đêm, ba lần bốn lượt muốn đứng lên đè yêu tinh này xuống đất, để cho nàng biết cái gì gọi là thâm căn cố đế.
Liễu Mị đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn, hà hơi như lan nói: "Rất khó chịu mà? Có cần ta giúp ngươi không?"
Lâm Phong Miên nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần!"
"Sư đệ tinh lực tràn đầy như vậy, không tìm chút chuyện sợ là không ngủ được, ta giúp ngươi."
Liễu Mị nói xong liền chuẩn bị rời giường, lại nhíu nhíu mày, hờn dỗi vỗ vỗ tay Lâm Phong Miên nói: "Buông tay, đau ~ "
Lâm Phong Miên không hiểu ra sao liền buông tay ra, lại phát hiện nàng tay chân lanh lẹ cởi xiêm y của mình ra, còn chui xuống dưới chăn, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Ngươi muốn làm gì!"
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 26 |