Đẹp trai không phải là lý do để cô lừa ta.
Khi hắn vừa nhắm mắt lại, một luồng sáng lóe lên từ miếng ngọc bội song ngư trong tay Lâm Phong Miên, một làn sương đen bao phủ lấy toàn thân hắn.
Hắn tiến vào một dòng sông đen ngòm chảy xiết, không ngừng ngược dòng mà lên, cuối cùng xuất hiện ở một bãi sông.
Bên bờ sông, một nữ tử tuyệt sắc mặc y phục trắng đứng cạnh dòng sông đen, giống như tiên tử thoát tục, phong thái phi phàm.
Nữ tử tuyệt sắc lạnh lùng nhìn Lâm Phong Miên bay ra từ trong nước, đôi mày thanh tú khẽ nh
Chẳng mấy chốc, một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám từ Thanh Loan Phong bước ra.
Thiếu nữ kia dung mạo tuyệt sắc, mày ngài như vẽ, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng nõn như tuyết, linh động lại có chút e thẹn.
Tuy rằng vẫn còn e ấp, nhưng một cái nhíu mày, một nụ cười đã đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, mang theo vài phần phong thái khuynh đảo chúng sinh.
Thiếu nữ đó chính là Hạ Vân Khê mà Lâm Phong Miên muốn tìm, nàng nhìn thấy Lâm Phong Miên, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.
Nàng khẽ khàng nói: "Lâm sư huynh, Liễu sư tỷ tìm ta đến Hồng Loan Phong sao?"
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Đúng vậy, Hạ sư muội, xin hãy đi theo ta."
Hạ Vân Khê "ừm" một tiếng, có chút không tình nguyện đi về phía Hồng Loan Phong.
Các nàng là đệ tử Thanh Loan Phong đến Hồng Loan Phong đều là để học tập, tận mắt quan sát các sư tỷ thực chiến.
Lâm Phong Miên cũng biết chuyện này, dù sao hắn cũng phải dọn dẹp chiến trường.
Các sư tỷ dạy loại khóa học này không phải là thích dạy người khác, mà thường là vì đan dược.
Dù sao Lâm Phong Miên chưa từng thấy yêu nữ không thiếu tài nguyên như Liễu Mị đích thân giảng dạy, nàng ta thường phụ trách sắp xếp chương trình học.
Nhưng Hạ Vân Khê ngay cả tranh Xuân Cung nhìn cũng đỏ mặt, hoàn toàn không dám nhìn những hình ảnh thực chiến kia, mỗi lần đều tìm mọi cách để trốn.
Lần đó nàng lại kiếm cớ trốn, kết quả đụng phải Lâm Phong Miên đang ở bên ngoài chờ thu dọn thi thể, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Bên trong các sư tỷ đang hừng hực khí thế giảng dạy, tiếng rên rỉ từng đợt, căn bản không thể che giấu.
Mà bên ngoài Lâm Phong Miên vẫn còn là thiếu niên cùng Hạ Vân Khê nghe thấy âm thanh, mặt đỏ tới mang tai, lúng túng nhìn nhau.
Lâm Phong Miên nhìn Hạ Vân Khê mặt mũi đỏ bừng, cười chào hỏi, khiến Hạ Vân Khê xấu hổ đến mức hận không thể đào hố chui xuống.
Nàng vốn tưởng rằng Lâm Phong Miên cũng là một cái đỉnh lô sẽ bị hút khô, ai ngờ hắn vẫn luôn sống sót.
Hai người thường xuyên chạm mặt ở Hồng Loan Phong, Lâm Phong Miên cũng sẽ nói chuyện với nàng vài câu, dần dần hai người cũng quen thân.
Lâm Phong Miên phát hiện Hạ Vân Khê không giống với các nữ đệ tử khác, nàng đơn thuần lại hướng nội, ở Hợp Hoan Tông hoàn toàn lạc lõng.
Nàng tư chất cực cao, lại trời sinh mị thể, vốn là người trời sinh tu luyện công pháp này, nhưng ngay cả nghe thấy âm thanh cũng mặt đỏ tới mang tai, càng đừng nói đến nhìn.
Mà mỗi lần Hạ Vân Khê nhìn thấy những nam tử bị hút khô kia, ánh mắt đều lộ ra vẻ không đành lòng, cũng là nguyên nhân khiến Lâm Phong Miên muốn thân cận.
Ba năm qua, Lâm Phong Miên nhìn nàng từ một cô bé gầy gò tuổi mới lớn biến thành thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như bây giờ.
Theo Lâm Phong Miên, hai người cũng coi như có chút tình nghĩa, dù sao Hạ Vân Khê nguyện ý nói chuyện phiếm với mình, quan hệ của hai người coi như không tệ.
Lần này Lâm Phong Miên cũng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng Hạ Vân Khê có thể cứu mình, giúp mình tra được vị tiền bối kia là ai.
Hắn dẫn Hạ Vân Khê đi trên con đường nhỏ trong núi, đột nhiên kéo nàng đi vào trong cánh rừng rậm rạp bên đường.
Hạ Vân Khê bị hắn làm cho giật mình, khẩn trương hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn làm gì?"
"Suỵt!"
Lâm Phong Miên quay đầu lại làm tư thế im lặng với nàng, sau đó kéo nàng tiếp tục chui vào sâu trong rừng.
Sắc mặt Hạ Vân Khê không khỏi đỏ lên, nàng ở Hợp Hoan Tông mưa dầm thấm đất, cũng biết có một số sư tỷ thích màn trời chiếu đất, dã ngoại làm bậy.
Lâm sư huynh này chẳng lẽ muốn dẫn mình tới đây làm xằng làm bậy?
Đầu óc nàng hỗn loạn, đến mức Lâm Phong Miên dừng lại nàng còn không biết, đâm đầu vào người hắn, có chút ngây ngô.
Nàng phát hiện đây là một nơi trong rừng rậm, bốn phía yên tĩnh không người, không khỏi đỏ mặt nói: "Sư huynh, không thể."
"Cái gì không thể?" Lâm Phong Miên buồn bực nói.
"Ta còn chưa Trúc Cơ..." Hạ Vân Khê cúi đầu nói.
"Cái gì mà loạn thất bát tao, sư muội, đây có thể là lần cuối cùng ta và muội gặp mặt!" Thần sắc Lâm Phong Miên bi thống nói.
"Sư huynh, ngươi làm sao vậy?" Hạ Vân Khê sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu hỏi.
"Hậu Thiên Liễu sư tỷ bảo ta vào phòng nàng tiến hành 'khảo hạch', ngươi cũng biết rồi đấy." Lâm Phong Miên khàn giọng nói.
Hạ Vân Khê nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Sư huynh, ngươi không phải không cần 'khảo hạch' sao? Sao đột nhiên..."
Ba năm qua, sư huynh đối với nàng chiếu cố rất nhiều, gần như là nhìn nàng lớn lên, coi như thanh mai trúc mã.
Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục ở Hồng Loan Phong như vậy, ai biết hắn cũng có một ngày biến thành người khô.
Lâm Phong Miên thở dài một tiếng nói: "Ta sở dĩ vẫn không bị yêu cầu 'khảo hạch', hẳn là có liên quan đến một vị tiền bối dẫn ta nhập môn."
"Cũng không biết nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, Liễu sư tỷ không còn e ngại nàng, bắt đầu muốn hấp thu tinh nguyên của ta."
Sắc mặt Hạ Vân Khê cũng không khỏi khẽ biến, lo lắng nói: "Cái này... Cái này phải làm sao mới ổn đây? Ta đi cầu Liễu sư tỷ buông tha ngươi."
Lâm Phong Miên biết muốn Liễu Mị thu hồi mệnh lệnh khó hơn lên trời, lại không dám đánh cược tình nghĩa của Hạ Vân Khê đối với mình.
Hắn biết nếu không tung ra đòn sát thủ, e là mình thật sự phải mồ yên mả đẹp rồi.
Hắn hạ quyết tâm, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vân Khê, nhìn chăm chú vào nàng, thâm tình nói: "Hạ sư muội, ta tìm ngươi đến, không phải muốn ngươi giúp ta, chỉ muốn cho ngươi hiểu rõ tâm ý của ta."
"Hạ sư muội, kỳ thật ta đã ái mộ muội từ lâu, vốn định tương lai chết trên tay muội cũng tốt, không ngờ sự đời khó đoán."
Lâm Phong Miên bày ra bộ dáng bi thương nhưng lại thâm tình, lấy ra một cái túi trữ vật cũ nát giao cho Hạ Vân Khê.
"Những năm này ta cũng chỉ tiết kiệm được chút linh thạch này, liền tặng cho sư muội, trợ giúp Hạ sư muội đi được xa hơn trên đại đạo, chỉ hy vọng muội không quên trong đời có một người như ta."
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 68 |