Ta tới không đúng lúc sao?
Trần Thanh Diễm cũng tức giận không thôi, nàng đã sớm có thể tự mình nín thở.
Chỉ là loại cảm giác tĩnh mịch này khiến nàng có chút sợ hãi, cho nên mới dung túng Lâm Phong Miên tiếp tục trêu chọc mình.
Sau đó nàng thực sự không muốn để ý tới gia hỏa này, hắn cư nhiên còn gãi ngứa mình.
Thúc có thể nhịn, thẩm không thể nhịn!
Nàng mới tức giận cắn một cái, kết quả cắn một miệng bùn, điều này khiến nàng có chút hối hận.
Hai người lại lẳng lặng nằm một canh giờ, Trần Thanh Diễm khôi phục năm thành thực lực, thần thức đảo qua một vòng, không phát hiện ra người.
Nàng gọi ra bội kiếm của mình, mang theo hai người bay lên, từ trong vũng bùn bay ra, rơi xuống khu rừng cách đó không xa.
Lâm Phong Miên bị dọa giật nảy mình, mở mắt ra mới phát hiện là Trần Thanh Diễm chủ động bay ra.
Trần Thanh Diễm lúc này giống như một con búp bê đất, đen thui, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ban đầu, đang phun nước bùn trong miệng ra.
Nhìn thấy bộ dạng từ trước đến nay luôn thanh lãnh động lòng người của Trần Thanh Diễm như vậy, Lâm Phong Miên nhịn không được cười ha ha.
"Sư tỷ, tạo hình này của tỷ, giống như một con búp bê đất, ha ha ha... Cười chết ta rồi..."
Thấy tên gia hỏa đáng ghét này còn có mặt mũi mà cười, Trần Thanh Diễm tức giận đến nghiến răng, lau kiếm, hỏi: "Buồn cười lắm sao?"
Lâm Phong Miên nhìn thanh trường kiếm đã được lau sáng loáng, cố nén cười nói: "Không có, không có! Rất đẹp!"
Trần Thanh Diễm hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, chỉ là lúc xoay người, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên.
Nói ta buồn cười, chính ngươi còn không phải là một người bùn sao!
Lâm Phong Miên sợ nàng tức giận, vội vàng đuổi theo nói: "Sư tỷ, vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta không thể không làm như vậy, tỷ thứ lỗi."
Trần Thanh Diễm thấy hắn tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện chiếm tiện nghi của mình, tức giận nói: "Vậy ngươi..."
Lâm Phong Miên giả ngu nói: "Ta làm sao?"
Trần Thanh Diễm không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ có thể phập phồng bộ ngực đầy đặn, bất quá bởi vì dính đầy bùn đất, nên chẳng có chút mỹ cảm nào.
Lâm Phong Miên chủ động đổi chủ đề: "Sư tỷ, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Trần Thanh Diễm nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi tắm rửa sạch sẽ!"
Nàng nói xong, dẫn đầu ngự phong bay lên, bay về phía dòng sông.
Lâm Phong Miên vội vàng ngự Thanh Phong Diệp theo sát phía sau, hắn đề nghị: "Sư tỷ, hay là chúng ta quay về hang động dưới lòng đất ban đầu rồi tính tiếp? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Trần Thanh Diễm không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Hai người như hai pho tượng đất, ùm một tiếng chìm vào trong nước, mặt nước lập tức trở nên đục ngầu, bất quá rất nhanh đã bị nước sông cuốn đi.
Hai người ngược dòng mà đi, lần này Lâm Phong Miên cuối cùng cũng phát hiện ra Trần Thanh Diễm bơi không giỏi, chủ động kéo nàng một cái.
Trần Thanh Diễm cũng không từ chối, bị hắn kéo về hang động kia.
Hang động này thông hai đầu, trừ phi đồng thời bị chặn lại, nếu không luôn có thể chạy thoát.
Trần Thanh Diễm không vội lên bờ, đuổi Lâm Phong Miên lên trước, nói: "Ngươi vào trong đó đợi, không được qua đây!"
Lâm Phong Miên nhìn Trần Thanh Diễm đang ngâm mình trong nước, thân thể mềm mại thấp thoáng ẩn hiện, biết nàng muốn tắm rửa.
"Tỷ cẩn thận một chút."
Trần Thanh Diễm lạnh lùng ừ một tiếng, thần thức đảo qua, tránh cho có người tới.
Sau khi hắn rời đi, nàng cởi bỏ y phục, ở trong nước hung hăng kỳ cọ, giống như muốn đem tất cả bùn đất trên người cọ rửa sạch sẽ.
Lâm Phong Miên thì không chú ý nhiều như vậy, chạy đến cửa động bên kia nhảy xuống, tắm rửa một phen, thay một bộ y phục sạch sẽ rồi quay lại.
Một lát sau, Trần Thanh Diễm tóc tai vẫn còn ướt sũng, giống như đóa sen mới nở từ trong nước bước ra, khiến Lâm Phong Miên chấn động.
Trần Thanh Diễm cũng phát hiện ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn mình, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng vẫn còn có chút tức giận.
"Sư tỷ, tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Lâm Phong Miên chủ động mở miệng hỏi.
Trần Thanh Diễm khoanh chân ngồi xuống, sau đó nói: "Trước tiên khôi phục thực lực, sau đó ra ngoài tìm những người khác, đến lúc đó lại tính tiếp."
Lâm Phong Miên nghĩ cũng đúng, thở dài nói: "Hy vọng bọn họ đều không sao!"
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không lâu sau, Trần Thanh Diễm mở mắt nói: "Có người đến!"
Lâm Phong Miên không khỏi có chút khẩn trương, chuẩn bị đứng dậy chạy trốn.
Trần Thanh Diễm lúc này đã khôi phục hơn phân nửa thực lực, từ khí tức của người tới đã đoán ra là ai.
"Là Liễu Mị!"
Lâm Phong Miên không khỏi vui mừng quá đỗi, đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Liễu Mị, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Lúc này Liễu Mị toàn thân đầy máu, một tay ôm bụng, đi lại khập khiễng, trên gương mặt kiều diễm tái nhợt không còn chút máu, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Mặc dù vậy, nàng vẫn mỉm cười nói: "Hóa ra là Phong Miên, ta còn tưởng là dã hán tử nào đó bị Trần sư muội bắt cóc tới chứ?"
Nàng trêu chọc nói: "Ta tới không phải lúc rồi? Không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi chứ?"
Lâm Phong Miên vội vàng đỡ lấy nàng, đau lòng nói: "Sao ngươi lại thành ra thế này, có phải là do đám yêu tăng kia làm không?"
Liễu Mị vô lực dựa vào trong ngực hắn, nói: "Sao có thể chứ? Là tỷ tỷ trên đường tìm được một tráng hán."
"Hắn có chút đam mê đặc thù, lại dũng mãnh, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc, làm cho người ta đi lại cũng khập khiễng."
Sắc mặt Lâm Phong Miên cứng đờ, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì.
Liễu Mị lại cười khanh khách, hôn lên mặt hắn một cái, nói: "Sao vậy, ghen sao? Yên tâm, tỷ tỷ thương ngươi nhất."
Nàng dựa vào hắn, an tâm nói: "Nhìn thấy ngươi ta an tâm rồi, ta ngủ một lát."
Nàng nói ngủ là ngủ, vô lực ngã xuống.
Lâm Phong Miên mặc dù tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của nàng, cũng chỉ có thể ôm nàng lên, đi tới một bên, để nàng dựa vào đó.
Hắn đột nhiên phát hiện trên người nàng có y phục dính máu, không lo được nhiều, vén váy nàng lên xem, liền giật nảy mình.
Trên đùi nàng đã được băng bó đơn giản, tháo băng vải ra mới phát hiện không biết có bao nhiêu lỗ máu lớn lớn nhỏ nhỏ.
Trách sao nàng ngay cả đi lại cũng không vững, hóa ra là cả người không biết đã bị rút bao nhiêu máu.
"Đáng chết, là ai làm!"
Lâm Phong Miên vừa kinh vừa sợ, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
Nữ nhân điên này, một thân đầy vết thương như vậy, còn dám lặn xuống nước, không sợ chết sao?
Hắn luống cuống tay chân lấy thuốc ra rắc lên cho nàng, sau đó phát hiện trên người nàng còn có những vết thương khác.
Hắn đang định cởi y phục để băng bó cho nàng, mới phát hiện bên cạnh có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn hắn.
Trần Thanh Diễm lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi ra ngoài, ta làm cho!"
Lâm Phong Miên cười ngượng ngùng, đặt thuốc trị thương xuống, đi ra ngoài, lo lắng chờ đợi.
Một lát sau, thanh âm lạnh như băng của Trần Thanh Diễm truyền đến: "Được rồi!"
Lâm Phong Miên đi vào liền thấy Liễu Mị đã được thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được băng bó.Chươn
Sắc mặt hắn khó coi nói: "Chẳng lẽ nàng rơi vào tay đám yêu tăng kia?"
Trần Thanh Diễm lắc đầu nói: "Nếu rơi vào trong tay bọn chúng, nàng như vậy là trốn không thoát, một thân đầy vết thương này, hình như là do chính nàng tạo ra, hẳn là để chống lại Hoan Hỉ Vụ."
Lâm Phong Miên giật mình kinh hãi, không ngờ hai nữ nhân này một người so với một người còn tàn nhẫn hơn, không khỏi có chút chột dạ.
Mình cưỡi lên mặt nàng ta mà ra sức, dùng côn bổng giáo dục, có phải là có chút muốn chết rồi không?
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |