Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại ân đại đức, không có gì báo đáp, chi bằng lấy thân báo đáp?

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Lạc Tuyết suy nghĩ rất nhanh, ngượng ngùng cười nói: “Biết chút ít, nhưng không tinh thông lắm, nhưng sau khi được thuật này trị liệu, sẽ không để lại sẹo.”

Nghe vậy, Liễu Mị không khỏi sáng mắt lên, nói: “Thật sao?”

Lạc Tuyết gật đầu ừ một tiếng, tiếp tục trị liệu cho nàng, cũng may Liễu Mị và Trần Thanh Diễm cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ như có điều suy nghĩ.

Lạc Tuyết tốn mấy canh giờ mới chữa khỏi ngoại thương trên người Liễu Mị, trong lúc đó nàng vì linh khí không đủ phải điều tức mấy lần.

Trong lúc trị liệu, Liễu Mị không thể tránh khỏi cởi bớt y phục, nửa che nửa hở vô cùng mê người.

Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Phong Miên, lại thấy ánh mắt hắn trong trẻo, không có một tia tà ý, chỉ có sự nghiêm túc và chuyên chú, đặc biệt mê người.

Nàng không khỏi có chút mơ hồ, tên này sao đột nhiên định lực tốt như vậy?

Chẳng lẽ thời gian của hiền giả còn chưa hết?

Hay là mị lực của mình giảm sút rồi?

Nhưng chỗ được Lạc Tuyết trị liệu lại không để lại một vết thương nào, vô cùng thần kỳ, khiến Liễu Mị vui mừng ra mặt.

Liễu Mị ôm lấy Lạc Tuyết, hôn một cái lên mặt nàng, thở ra như lan nói: “Sư đệ, ngươi thật lợi hại, muốn người ta báo đáp ngươi thế nào đây?”

Lạc Tuyết nhíu mày, đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói: “Sư tỷ, xin tự trọng! Ta giúp ngươi không phải vì muốn ngươi báo đáp.”

Liễu Mị thương thế khôi phục, tâm tình rất tốt, cười khanh khách nói: “Nhưng người ta tri ân báo đáp, đại ân đại đức, không có gì báo đáp, chi bằng lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Nàng nói xong liền nhào tới Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội vàng lùi lại mấy bước, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Không cần! Ta không phải loại người như vậy!”

Liễu Mị nhào hụt, nhìn Trần Thanh Diễm che miệng cười trộm, tức giận nói: “Chẳng lẽ vì Thanh Diễm sư muội ở đây, cho nên ngươi mới cự tuyệt người ta?”

Lạc Tuyết vẻ mặt buồn bực nói: “Chuyện này liên quan gì tới Trần sư tỷ?”

Liễu Mị cười híp mắt đi tới, nghịch ngợm nói: “Ta tìm nam nhân khác, ngươi ghen tức?”

Nàng cho rằng Lạc Tuyết vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện hắn nói đùa.

Lạc Tuyết nghe vậy nhíu mày, trầm giọng nói: “Không có! Sư tỷ, ta muốn yên tĩnh, ngươi cũng mau điều tức khôi phục đi.”

Yêu nữ Hợp Hoan Tông này thật sự là không biết tự trọng chút nào!

Liễu Mị nghiêm túc nhìn nàng, đột nhiên chú ý tới sự từ chối và chán ghét ẩn sâu trong đáy mắt nàng, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Nàng cúi đầu, ồ một tiếng rồi đi trở về, mất mát ngồi xuống.

Lạc Tuyết không khỏi cảm thấy có phải mình đã làm sai điều gì, nhưng nàng cũng không biết nên nói gì.

Trong sơn động nhất thời yên tĩnh lại, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Lại qua một canh giờ, xem chừng Liễu Mị đã điều tức không sai biệt lắm, Trần Thanh Diễm chủ động mở miệng phá vỡ yên tĩnh.

“Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”

Liễu Mị ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc nói: “Trước tiên đi tìm những người khác, cũng không biết các nàng có chạy thoát hay không.”

Nàng nhìn Lạc Tuyết hỏi: “Đúng rồi, Lâm sư đệ, Hạ sư muội đâu?”

Cũng may Lâm Phong Miên có nói qua, Lạc Tuyết bình tĩnh đáp: “Ta để nàng ấy ở lại trong sơn động lúc trước, nàng ấy hẳn là còn ở đó.”

Liễu Mị biến sắc nói: “Chúng ta mau trở về, vạn nhất nàng ấy bị đám yêu tăng kia tìm được thì phiền phức!”

Trần Thanh Diễm lại lắc đầu nói: “Nơi này gần chỗ Mạc sư muội, chúng ta đi tìm Mạc sư muội trước, cũng không biết nàng ấy còn ở đó hay không.”

“Đi qua đó xem sao rồi nói! Nếu không thấy, chúng ta sẽ đi tìm Hạ sư muội.” Liễu Mị nói.

Trần Thanh Diễm gật đầu đáp ứng, Lạc Tuyết tự nhiên không có ý kiến gì.

Ba người từ dưới nước lặn lên, chỉ thấy bên ngoài mặt trời chói chang, lại là giữa trưa.

Trần Thanh Diễm phán đoán phương vị, mang theo hai người bay về một hướng.

Liễu Mị nhìn Lạc Tuyết bình tĩnh bay, kinh ngạc nói: “Ơ, Phong Miên sư đệ, sao ngươi bay vững vàng như vậy?”

Lâm Phong Miên hoàn toàn không nói chuyện mình sợ độ cao cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết không khỏi có chút mờ mịt.

Lời này là có ý gì?

Nàng chỉ có thể lúng túng cười ha ha hai tiếng, Liễu Mị lại có thâm ý khác nhìn nàng một cái nói: “Sư đệ, tâm tư của ngươi thật nhiều.”

Nàng ta hiểu lầm Lâm Phong Miên giả vờ sợ độ cao để làm tê liệt đám người mình, ý đồ chạy trốn.

Lạc Tuyết biết rõ nói nhiều sai nhiều, cũng không giải thích nhiều.

Trần Thanh Diễm đi tới nhà thợ săn lúc trước, thấp giọng nói: “Các ngươi ở đây chờ ta!”

Liễu Mị còn chưa nói gì, nàng đã bay vào trong căn nhà rách nát trong núi sâu.

Chỉ thấy đồ đạc trong căn nhà rách nát đã hỗn loạn, có thể thấy được tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt thế nào.

Nhưng hán tử long tinh hổ mãnh lúc trước giờ phút này đã thành một bộ thây khô ngã trên mặt đất, còn bị đá qua một bên.

Hảo huynh đệ của hắn giờ phút này cũng đầu lìa khỏi cổ.

Có thể tưởng tượng được sau khi Mạc Như Ngọc tỉnh táo lại ghét bỏ người này đến mức nào.

Trần Thanh Diễm đè xuống cảm giác buồn nôn, tìm một vòng bên trong, tìm được ấn ký độc hữu của Hợp Hoan Tông.

Nàng giải đọc ý tứ bên trong, mới bay ra ngoài, tìm lại hai người Liễu Mị.

“Thế nào?” Liễu Mị hỏi.

Thần sắc Trần Thanh Diễm có chút mất tự nhiên, lắc đầu nói: “Mạc sư muội không ở bên trong, hẳn là đã rời đi, nhưng có để lại ấn ký.”

“Chúng ta đi tìm xem!” Liễu Mị nói.

Ba người một đường tìm kiếm, lại bay hơn nửa ngày, mới tìm được ấn ký liên lạc của Hợp Hoan Tông ở giữa đường.

Trần Thanh Diễm nhìn thoáng qua, hơi vui mừng nói: “Là ấn ký Mạc sư muội để lại, nàng ấy hẳn là ở cách đó không xa!”

“Trước đừng vui mừng quá sớm, có thể là cạm bẫy!” Liễu Mị bình tĩnh nói.

Trần Thanh Diễm cũng lo lắng đây là Mạc Như Ngọc bị ép để lại, cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ta đi trước dò đường, nếu an toàn ta sẽ mang nàng ấy trở về, nếu trong vòng nửa canh giờ ta không trở về, các ngươi mau chạy đi.” Liễu Mị quyết đoán nói.

“Ngươi trọng thương chưa lành, để ta đi.” Trần Thanh Diễm đứng ra nói.

“Chính vì ta trọng thương chưa lành, cho nên mới phải đi, ngươi ở lại còn có cơ hội.” Liễu Mị bình tĩnh phân tích.

Trần Thanh Diễm trầm mặc, gật đầu nói: “Vậy ngươi cẩn thận!”

Lạc Tuyết nhìn hai người tranh nhau đi, không khỏi hơi thay đổi cái nhìn đối với hai nàng.

Cho dù các nàng thật sự là người của Hợp Hoan Ma Tông, nhưng ít nhất điểm này đã hơn rất nhiều người.

Hai người nhìn Liễu Mị bay đi, chỉ có thể chờ tại chỗ, trong lòng vô cùng lo lắng.

Cũng may một khắc sau, Liễu Mị mang theo Mạc Như Ngọc bay trở về, trái tim treo lơ lửng của bọn họ mới thả xuống.

“Mọi người đều không sao, thật sự là quá tốt.” Mạc Như Ngọc vui vẻ nói.

“Chúng ta đi tìm Hạ sư muội, trên đường vừa đi vừa nói!” Liễu Mị bình tĩnh nói.

Liễu Mị phán đoán phương vị, một đường bay về phía sơn động lúc trước bỏ lại hai người Lâm Phong Miên.

Cũng may Liễu Mị nhớ rõ phương vị, nếu không Lạc Tuyết sẽ lúng túng, dù sao nàng hoàn toàn không biết vị trí ở đâu.

Một nhóm bốn người tiếp tục bay về phía Hạ Vân Khê đang ẩn núp, dọc đường hỏi thăm Mạc Như Ngọc gặp phải chuyện gì.

Mạc Như Ngọc cười nói: “Ngày đó Trần sư tỷ dẫn dụ địch nhân rời đi, sau khi ta giải khai khí độc cổ quái kia, liền tìm một chỗ ẩn nấp hai ngày.”

“Hai ngày nay ta ngoại trừ ra ngoài để lại ấn ký, cũng không dám đi đâu, vẫn lo lắng bị Truy Hương Điểu kia tìm được, lo sợ bất an, cũng may là các ngươi tìm được ta trước.”

Liễu Mị thản nhiên nói: “Truy Hương Điểu kia bị ta giết chết rồi.”

Mấy người còn lại bừng tỉnh đại ngộ, Mạc Như Ngọc cười nói: “Lần này nhờ có Liễu sư tỷ, nếu không chúng ta đoán chừng toàn bộ đều rơi vào tay bọn họ.”

Bạn đang đọc Bắt Đầu Tại Hợp Hoan Tông, Bị Sư Tỷ Nắm Giữ Mệnh Mạch của Tiên Ngư Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnbaoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.