Chị gái giàu có hào phóng, ai lại không thích chứ?
Hứa Thính Vũ cười khúc khích: “Ta còn tưởng muội cũng giống như những nam tử kia nhìn thấy thứ không nên nhìn, kích động đến chảy máu mũi chứ?”
Lâm Phong Miên xấu hổ cười một tiếng, tỷ đoán rất chuẩn, nếu như mình bại lộ thân phận, không chừng sẽ chết rất nhanh.
Hứa Thính Vũ thấy hắn không có gì đáng ngại, lúc này mới đỡ hắn ngồi xuống, do dự nói: “Vậy ta xuống nước trước nhé?”
Lâm Phong Miên khoát tay áo, hữu khí vô lực nói: “Đi đi”
Tỷ vẫn nên nhanh chóng cách ta xa một chút, nếu không ta sợ Lạc Tuyết sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Có lẽ nha đầu này chưa từng xem qua thứ gì kích thích, kháng tính thân thể này thấp.
Qua một hồi lâu, Lâm Phong Miên mới lấy lại sức, xoa xoa máu mũi, nhìn Hứa Thính Vũ đang khoan thai tắm rửa, nhịn không được lại sờ lên mũi.
Nhất định không thể để Lạc Tuyết biết, nếu không sang năm mộ phần cỏ đều cao cả trượng.
“Lạc Tuyết, muội đỡ hơn chút nào không, mau tới đây, nước này mát mẻ lắm.”
Lâm Phong Miên nhìn Hứa Thính Vũ đang vẫy tay với mình, đột nhiên cảm giác như mình đang mơ thấy Hợp Hoan Tông, không tự chủ được mà cởi quần áo xuống nước.
Trời đất chứng giám, mình thật sự hoàn toàn không muốn xuống nước, tất cả đều là bị kéo xuống nước!
Các ngươi là Quỳnh Hoa phái a, không phải Hợp Hoan Tông, làm sao có thể làm việc như thế?
Quả thực là quá mức đến cực điểm, còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao?
Lần sau mời tiếp tục, loại chuyện này ta chịu được.
Sau khi xuống nước, Lâm Phong Miên đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi, theo bản năng cúi đầu nhìn, liền thấy được thân thể của mình cùng dung nhan tuyệt sắc mơ hồ phản chiếu ra.
Hắn không khỏi lần nữa nóng mũi lên, đầu óc ông một tiếng ngửa đầu ngã quỵ.
Một lát sau, Lâm Phong Miên nổi trên mặt nước, nhìn bầu trời xanh, không khỏi cảm khái một tiếng.
Ai nói mấy lạng trước ngực vô dụng?
Đây không phải là rất có lợi sao? Ít nhất lúc chết đuối có thể nổi lên, tránh cho mình chết đuối.
Vừa nghĩ tới hậu quả khủng bố mà Lạc Tuyết biết, Lâm Phong Miên không khỏi rùng mình một cái.
Rất nhanh trước mắt hắn xuất hiện một dung nhan xinh đẹp, Hứa Thính Vũ hiếu kỳ nói: “Lạc Tuyết, muội làm sao vậy?”
“Vẫn còn hơi choáng váng, nằm xuống một chút.” Lâm Phong Miên lúng túng nói.
Hứa Thính Vũ cười khanh khách không ngừng, ánh mắt ôn nhu như nước, đều là cưng chiều.
Lâm Phong Miên vội vàng dặn dò: “Sư tỷ, việc này bất kể là ai hỏi tỷ, tỷ cũng không được nói với người khác, kể cả chính ta.”
Hứa Thính Vũ tò mò hỏi: “Vì sao? Ngay cả mình cũng không thể nói?”
Lâm Phong Miên xấu hổ cười nói: “Không thể nói, quá mất mặt, không muốn nhớ lại.”
Hứa Thính Vũ che miệng cười nói: “Được rồi, ta biết rồi.”
Hai tay nàng ôm Lâm Phong Miên từ phía sau, nhẹ nhàng nâng hắn dậy, nhưng chưa từng nghĩ mình từ sau lưng mang bóng đụng người.
Lâm Phong Miên không khỏi tâm viên ý mã, kém chút máu mũi chảy ra như bão táp.
Xong rồi, mình sắp luân hãm trong ôn nhu hương này rồi.
Dù sao đại tỷ tỷ ôn nhu như nước, giàu có và khẳng khái như vậy, ai lại không thích chứ?
Không nói lòng dạ rộng lớn, trọng điểm là khẳng khái hào phóng với mình, không chút che che lấp lấp, đây quả thực là tình nhân trong mộng a.
Lâm Phong Miên không thể không thừa nhận, mình ở chung với nàng ta tương đối vui vẻ, hoàn toàn là vui đến quên cả trời đất.
-------------------------------------
Hiện thế bên trong.
Sau khi đám người Liễu Mị chuẩn bị xong, Mạc Như Ngọc hỏi: "Chúng ta ngay cả bọn chúng ở nơi nào cũng không biết, làm sao đi cứu viện Vương sư tỷ?"
"Mẫu trùng có thể cảm ứng được tử trùng không?"
Trần Thanh Diễm hỏi, điều nàng nói chính là đám người Lâm Phong Miên trúng độc trùng.
Nếu mấy tên yêu tăng kia mang theo hai cây rau hẹ còn lại bên người, vậy các nàng có thể dựa vào đó tìm được những tên yêu tăng đó.
Liễu Mị nhắm mắt lại cảm ứng một chút, lắc đầu nói: "Không được, mẫu trùng không cảm ứng được, cũng không biết là tử trùng chết rồi hay là khoảng cách quá xa..."
Trần Thanh Diễm cũng nhíu mày, nàng cũng không có cách nào.
Liễu Mị lại đã tính trước phân tích: "Nếu như ta đoán không sai, trong thành nhất định có nội ứng của bọn chúng, chỉ là không biết là người phương nào."
Nghe vậy mọi người cũng phát hiện ra điểm kỳ quặc, dù sao bọn họ chân trước vừa mới đến không bao lâu, những tên yêu tăng này liền chạy tới.
Nếu nói trong đó không có quỷ, ai cũng không tin.
Trần Thanh Diễm cau mày nói: "Nếu có nội ứng, vậy có khả năng nhất chính là người trong phủ thành chủ. Dù sao phủ thành chủ mới có thể biết tất cả tin tức nhanh nhất."
Mấy người khác cũng nhao nhao đồng ý với phân tích này, bọn hắn là ngày thứ hai mới quang minh chính đại xuất hiện ở ngoại giới, từ thời gian đưa tin đến xem, đích thật là trong phủ thành chủ khả nghi nhất.
Mạc Như Ngọc cả giận nói: "Đã như vậy, chúng ta trở về tìm tên thành chủ đáng chết kia tính sổ."
Bóng đêm buông xuống, trong phủ thành chủ, tên thành chủ một thân mỡ màng đang đè lên người một nữ tử thiên kiều bá mị vùi đầu làm việc.
Tiểu thiếp dưới thân bị đè tới khổ không thể tả, nhưng ngoài mặt lại không thể không lộ ra bộ dáng hưởng thụ, đối với hắn a dua nịnh hót, đón ý hùa theo.
Bất quá nàng còn chưa kịp phản ứng, Chu thành chủ kia đã vô lực nằm trên người nàng, thở hổn hển.
Hắn còn đắc ý dương dương hỏi: "Bản thành chủ lợi hại không?"
Trong lòng tiểu thiếp kia xem thường, nhưng ngoài mặt lại không thể không nịnh nọt nói: "Thành chủ đại nhân, thật dũng mãnh bất phàm, thiếp thân sắp không chịu nổi."
Tên thành chủ mập mạp kia cười hắc hắc nói: "Coi như ngươi biết hàng, không uổng công ta thương ngươi như thế, tiểu yêu tinh nhà ngươi."
"Thành chủ đại nhân, người ta so với những tiên tử kia thì thế nào?" Nữ tử kia nũng nịu hờn dỗi nói.
"Ngươi chẳng qua chỉ là phấn son tầm thường, lại há có thể so với những tiên tử tu luyện có thành tựu kia?"
Chu thành chủ một mặt hướng tới, cuối cùng lòng đầy căm phẫn nói: "Đáng tiếc những tên kia không chịu để ta chạm vào, ăn xong thịt cũng không biết chừa cho lão tử một bát canh, thật sự là chết tiệt."
Nụ cười trên mặt tiểu thiếp cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười nói: "Thành chủ không cần tức giận, đợi thành chủ tu luyện thành công, tất nhiên cũng có thể giống như bọn họ."
Thành chủ còn muốn nói gì, nhưng vào lúc này truyền đến một tiếng cười khẽ, một thanh âm thiên kiều bá mị truyền đến.
"Nếu thành chủ đã có ý cùng chúng ta đến Vu Sơn, vì sao không nói sớm, chúng ta nhất định sẽ để thành chủ đạt được ước muốn."
Chu thành chủ kia sợ tới mức toàn thân run lên, hoảng sợ quay người nhìn sang, chỉ thấy bọn người Liễu Mị chẳng biết lúc nào đứng ở trong điện.
Nàng chậm rãi dựa vào cây cột trong điện, nhìn qua có vẻ vũ mị đa kiều như thế, nhưng trong mắt hắn lại là hung mãnh như ác quỷ.
"Người đâu, mau tới đây!"
Chu thành chủ điên cuồng hô lên, nhưng bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mà từ trong góc phòng có mấy người chậm rãi đi ra.
Chính là ba người Trần Thanh Diễm cùng Lạc Tuyết, mấy người đứng ở giữa đại điện, ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng vô cùng như nhìn người chết.
Mạc Như Ngọc lạnh lùng nói: "Đừng kêu, kêu rách cổ họng cũng không ai để ý đến ngươi!"
"Ngươi... Các ngươi vào đây bằng cách nào?" Chu thành chủ run giọng hỏi.
Mấy ngày nay hắn biết trong mấy người Hợp Hoan tông có người đào thoát, trong lòng có quỷ, đặc biệt bố trí trọng binh canh gác ở trong phủ thành chủ.
Bất quá hắn lại không biết, chính là do trọng binh canh gác này mới khiến cho mấy người Liễu Mị xác định hắn đã bán đứng mấy người.
"Thành chủ nhìn thấy chúng ta dường như rất sợ hãi." Liễu Mị kiều mị cười nói.
"Xem ra quả thật là tên này bán đứng chúng ta." Mạc Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát ý mãnh liệt.
Đăng bởi | minnbaoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |