Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôn huynh, không ngờ ngươi lại là loại người này!

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Tần Hạo Hiên không nghĩ tới Lâm Phong Miên lại dám nói chuyện với hắn như vậy, giận quá hóa cười nói: "Nếu không ngươi thử xem?"

Lâm Phong Miên nhìn hắn, ngoài miệng treo nụ cười, ánh mắt lại lạnh như băng.

"Ta sợ ngươi thử một chút liền qua đời."

Tần Hạo Hiên đột nhiên cảm giác được một cảm giác nguy cơ sinh tử, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn đột nhiên nhiều mây chuyển sáng nói: "Ha ha, Lâm huynh thật là một cái diệu nhân, là ta càn rỡ!"

Lâm Phong Miên nhìn hắn nhanh chóng thối lui mấy bước, bị chó săn sau lưng bao vây, trong mắt do dự, cuối cùng vẫn không ra tay.

Cho dù hắn thật sự kích hoạt lực lượng trong Song Ngư Bội, giết Tần Hạo Hiên cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, chỉ liên lụy Hạ Vân Khê mà thôi.

Cho nên hắn cũng chỉ dọa cho gia hỏa này sợ, nhiều nhất móc ra lệnh bài khách quý của Tuần Thiên Tháp, mà sẽ không thật sự xuất thủ.

Theo hắn phỏng đoán, lệnh bài khách quý này mặc dù có lực uy hiếp, nhưng đối với loại công tử thế gia này hẳn là không có tác dụng gì.

Lấy ra cái gọi là lệnh bài khách quý chỉ biết đánh cỏ động rắn, để cho mình chết càng thêm vô thanh vô tức.

Lâm Phong Miên thân mật ôm eo Hạ Vân Khê, bộ dạng tuyên thệ chủ quyền cười nói: "Tần công tử đã hiểu rõ là tốt rồi."

Không đánh chết được ngươi, ta sẽ buồn nôn chết ngươi!

Tần Hạo Hiên nhìn ánh mắt trào phúng xung quanh, nén lửa giận chắp tay, xoay người rời đi.

Đi ra một khoảng cách, hắn quay lại nhìn về phía Lâm Phong Miên, ánh mắt lạnh như băng.

Hắn không thèm để ý Lâm Phong Miên uy hiếp, dù sao chỉ cần mình không ngốc, hắn liền không giết được mình.

Nhưng vừa nghĩ tới lô đỉnh tốt nhất Hạ Vân Khê này lại bị người nhanh chân đến trước, hắn liền tức giận không thôi.

"Thật sự đáng chết!"

Lâm Phong Miên tự nhiên cũng biết Tần Hạo Hiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng mặc kệ mình là sợ hay là chính diện cứng rắn, đối phương đều sẽ không bỏ qua mình.

Lâm Phong Miên đã từng là thiếu gia ăn chơi, vô cùng rõ ràng ý nghĩ trong lòng Tần Hạo Hiên.

Loại người này nhìn qua nho nhã lễ độ, so với công tử ca ngang ngược càn rỡ bình thường thì tốt hơn rất nhiều, nhưng kỳ thực càng thêm nguy hiểm.

Hắn lễ phép đối với ngươi cũng không phải để mắt ngươi, chỉ là một loại ngụy trang, chuẩn tắc làm việc của hắn vẫn là bộ dạng ăn chơi trác táng kia.

Ta có thể chọc ngươi, nhưng ngươi không thể chọc ta!

Ta xem trọng đồ vật của ngươi, đây là phúc khí của ngươi, ngươi nên cảm ơn mang ơn đưa tới.

Lâm Phong Miên hiểu rõ bọn họ, bởi vì hắn cũng từng là người như vậy, chỉ là bị Hợp Hoan tông mài mòn góc cạnh, còn thiếu chút nữa mài sắt thành kim.

Cho nên hắn cũng biết loại công tử ca như Tần Hạo Hiên là sợ chết nhất, cho dù là một chút nguy hiểm cũng không muốn mạo hiểm.

Hoa Hoa Thế Giới còn chưa hưởng thụ đủ, sao có thể cứ như vậy chết đi?

Chu Tiểu Bình nhìn Lâm Phong Miên đen mặt, áy náy nói: "Đều do ta muốn ra ngoài hít thở không khí, kết quả bị hắn chặn chúng ta ở cửa..."

Lâm Phong Miên cố nặn ra một nụ cười nói: "Không sao, chuyện này không trách ngươi. Dù sao ngày mai đã xuống thuyền, chỉ là không nghĩ tới sẽ còn phức tạp."

Chu Tiểu Bình gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, đêm nay chúng ta không đi đâu cả, ta nhất định sẽ thay ngươi trông chừng nàng cẩn thận."

Lâm Phong Miên không nhịn được cười nói: "Vậy làm phiền ngươi."

Hạ Vân Khê cúi đầu nói: "Sư huynh, có phải ta là kẻ chuyên gây họa không?"

Lâm Phong Miên xoa đầu nàng, cười nói: "Sao có thể trách ngươi được, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!"

Nhìn Chu Tiểu Bình dẫn Hạ Vân Khê vào phòng, khởi động trận pháp bảo vệ, hắn mới có tâm sự nặng nề đi tìm Ôn Khâm Lâm.

Phòng của Ôn Khâm Lâm không ở cùng phía với Chu Tiểu Bình, hoàn toàn không biết gì về chuyện bên kia.

Sau khi Lâm Phong Miên gõ cửa, một lúc sau mới có giọng nói cảnh giác của Ôn Khâm Lâm vọng ra.

"Ai đó?"

"Ôn huynh, là ta!"

Lâm Phong Miên lên tiếng, lại đợi một lúc lâu, cửa phòng mới mở.

Ôn Khâm Lâm mặc một thân hắc y, có chút không tự nhiên mời Lâm Phong Miên vào, rót cho hắn một chén trà.

Sau khi Lâm Phong Miên ngồi xuống, khẽ động đậy mũi, cau mày nói: "Ôn huynh, phòng ngươi có nữ tử đến ư? Sao lại có mùi hương của nữ tử thế này?"

Ôn Khâm Lâm không khỏi có chút bối rối, xua tay nói: "Không có chuyện đó, ngươi đừng nói bậy, chỉ là sư muội có đến tìm ta mà thôi."

Thấy Lâm Phong Miên còn muốn hỏi thêm, nàng ta liền chuyển chủ đề: "Lâm huynh, tìm ta có việc gì sao?"

Lâm Phong Miên cũng nhớ tới chính sự, nói với nàng chuyện vừa xảy ra, bất đắc dĩ nói: "Hy vọng sẽ không gây thêm phiền phức cho Ôn huynh các ngươi."

Ôn Khâm Lâm áy náy nói: "Là ta sơ suất, không ngờ Tần Hạo Hiên kia lại vô liêm sỉ như vậy."

"Lâm huynh yên tâm, ta sẽ để mắt tới bên kia, sẽ không để Tần Hạo Hiên quấy rầy Hạ cô nương nữa."

Lâm Phong Miên cười nói: "Có Ôn huynh nói vậy ta yên tâm rồi, nhưng ngày mai chúng ta đã xuống thuyền, chắc vấn đề không lớn."

Ôn Khâm Lâm gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong Miên có chút muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi: "Lâm huynh, còn có chuyện gì sao?"

Lâm Phong Miên cân nhắc một lát rồi mới mở miệng nói: "Ôn huynh, ngươi có từng nghe nói tới Quỳnh Hoa Phái chưa?"

"Quỳnh Hoa Phái?"

Ôn Khâm Lâm cau mày, lắc đầu nói: "Cái tên này nghe quen quen, hình như trước đây có một vị Chí Tôn lấy đó làm danh xưng."

"Quỳnh Hoa Chí Tôn, Kiếm Đạo Chí Tôn!" Lâm Phong Miên nhắc nhở.

"Đúng rồi, chính là Kiếm Đạo Chí Tôn đời trước!"

Ôn Khâm Lâm vỗ tay một cái, quả nhiên nhớ ra chuyện này, sau đó nghi hoặc nói: "Sao Lâm huynh đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?"

Lâm Phong Miên cười cười nói: "Trước đó ở Hợp Hoan Tông có thấy ghi chép liên quan, nhất thời có chút hiếu kỳ, không biết Ôn huynh có hiểu rõ vị Chí Tôn này và môn phái của nàng không?"

Ôn Khâm Lâm có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Quỳnh Hoa Chí Tôn là Kiếm Đạo Chí Tôn của Thần Châu, ta biết rất ít về nàng, chỉ biết là từng có vị Chí Tôn này."

"Nhưng đối với cuộc đời và môn phái của nàng, ta thực sự không rành, hơn nữa chuyện của Chí Tôn, sẽ không được ghi chép lại."

Lâm Phong Miên có chút thất vọng, hiếu kỳ nói: "Tại sao chuyện của Chí Tôn lại không được ghi chép lại?"

Ôn Khâm Lâm giải thích: "Cũng bởi Quỳnh Hoa Chí Tôn đã vẫn lạc, ta mới dám thảo luận với ngươi như vậy."

"Nếu như nàng còn tại thế, chúng ta nói tới tôn hiệu của nàng như vậy, sẽ bị nàng chú ý tới, đó là mạo phạm Chí Tôn."

Lâm Phong Miên vẻ mặt khiếp sợ nói: "Khó tin vậy sao? Nói cũng không thể nói?"

Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: "Có thể không nói thì cố gắng đừng nói, năng lực của Chí Tôn không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng, mạo phạm Chí Tôn, phiền phức không ngừng."

Lâm Phong Miên vốn còn muốn hỏi Kiếm Đạo Chí Tôn đời này là ai, nghe vậy liền bỏ ngay ý định đó.

Hắn không hỏi được điều muốn biết, vốn định khách sáo một chút rồi đi, lại đột nhiên nhìn thấy dưới gầm giường có một mảnh vải màu xanh.

Lâm Phong Miên không nhịn được cười, Ôn huynh này đúng là hậu đậu, quần áo rơi xuống đất cũng không biết.

Hắn tiện tay dùng Nhiếp Vật Quyết hút vật kia lên, cười nói: "Ôn huynh, ngươi làm rơi đồ rồi."

Nhưng vật kia rơi vào tay, cảm giác nhẹ nhàng mềm mại, cùng với làn gió thơm mang tới, khiến hắn lập tức nhận ra.

Đây không phải là yếm của nữ tử sao?

Hương vị trên này giống hệt mùi hương ngửi thấy khi mới vào cửa, khiến Lâm Phong Miên không khỏi biến sắc.

"Ôn huynh, không ngờ ngươi lại là loại người này!"

"Cái này... cái này không phải của ta!"

Ôn Khâm Lâm lập tức như bị lửa đốt mông, đưa tay ra giật lấy, nhưng lại bị Lâm Phong Miên né tránh.

Lâm Phong Miên nhìn Ôn Khâm Lâm vẻ mặt kinh ngạc và thấp thỏm lo âu ở đối diện, quyết định cho nàng một cơ hội giải thích.

Dù sao mọi người đều là nam tử, Ôn huynh cũng chỉ phạm phải sai lầm mà nam tử thiên hạ đều sẽ phạm phải mà thôi.

"Ôn huynh, vậy ngươi nói xem, trong phòng ngươi sao lại có yếm của nữ tử?"

Nhìn Lâm Phong Miên cầm quần áo của mình, nhất thời nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Nàng vừa mới tu luyện cả đêm, cũng liền cởi bỏ trói buộc, thay một bộ nội y, định ra ngoài.

Ai ngờ Lâm Phong Miên lại đột nhiên tới, nàng vội vàng mặc quần áo tử tế, buộc ngực.

Nhưng quần áo thay ra còn chưa giặt, nàng lại không muốn trực tiếp thu vào nhẫn trữ vật, liền nhét hết xuống gầm giường.

Ai ngờ ngồi ở góc độ của Lâm Phong Miên, lại có thể nhìn thấy một góc vải dưới gầm giường.

Chết tiệt, lại còn đúng vào món đồ chết người nhất.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Tại Hợp Hoan Tông, Bị Sư Tỷ Nắm Giữ Mệnh Mạch của Tiên Ngư Lão Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnbaoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.