Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự là quá xã hội (2)

Phiên bản Dịch · 993 chữ

"Xét thấy nàng ta chưa từng bắt đầu tụ khí, không thể tính là tu sĩ, chiếu theo môn quy miễn trừ tu vi khổ, phạt xóa đi tất cả ký ức của nàng ta đối với công pháp bản môn, trục xuất tông môn."

"Mà thái độ nhận tội của đệ tử tạp dịch Vương Lục Xuyên rất tốt, lại có mấy trưởng lão nội môn tự mình biện hộ, giao trách nhiệm cho hắn bồi thường cho người bị hại một ngàn Linh Thạch, cũng phạt bản thân hắn làm một năm khổ dịch ở Linh Thú Phong, trong lúc khổ dịch phát nguyệt lệ, sau đó mới dùng để xem kết quả."

Nghe đến đó, Tề Nguyên khẽ giật mình, chợt nhịn không được trong lòng cảm thán.

Khá lắm!

Quả nhiên nơi nào cũng không thoát khỏi đạo lý đối nhân xử thế, có chủ mưu chống lưng bị giơ lên cao, nhẹ nhàng buông xuống, Tòng phạm không có hậu trường lại bị một gậy đánh chết, trực tiếp trục xuất tông môn, hoàn toàn không lưu lại bất kỳ đường sống, thật sự là quá xã hội.

Vương Lục Xuyên xuất thân Huyền Môn thế gia, trong nhà có rất nhiều linh thạch, một ngàn linh thạch phạt tiền không khác gì gãi ngứa.

Về phần làm khổ sai một năm ở Linh Thú Phong thì càng không cần phải nói, tiểu mập mạp kia không được ngoại môn trưởng lão Mặc Chính Dương chào đón, vốn dĩ đã bị đày đến Linh Thú Phong làm tạp dịch...

Tóm lại, dưới bốn bỏ năm, trên cơ bản tương đương không bị phạt.

Nhìn thấy biểu tình của Tề Nguyên có chút cổ quái, Bạch Tích Nhu còn tưởng rằng hắn bất mãn với phương thức xử trí như vậy, trên mặt hiện lên một tia áy náy, ôn nhu giải thích:

"Tề sư đệ, Vương Lục Xuyên chính là song linh căn thiên phú hiếm thấy, không ít trưởng lão nội môn đều ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, bởi vậy Chấp Pháp các mới mở một mặt lưới, cho hắn một cơ hội hối cải để làm người mới."

"Đương nhiên, nếu như còn có lần sau, coi như đắc tội những trưởng lão kia, ta cũng sẽ không tiếp tục nuông chiều dung túng."

Tề Nguyên lắc đầu, "Ta không có ý kiến gì với việc xử lý tông môn."

Luận đẳng cấp cung đấu, loại cặn bã như Vương Lục Xuyên căn bản không đặt ở trong mắt hắn, ngay cả một tia uy hiếp cũng không có.

Giữ lại chẳng qua chỉ là làm đá kê chân cho khí vận chi tử Lâm Chấn mà thôi, nếu có thể lại xoát ra chút nhiệm vụ chi nhánh thì càng tốt hơn.

Đương nhiên, nếu như Vương Lục Xuyên tiếp tục nhảy nhót lung tung ở trước mắt hắn, Tề Nguyên cũng không ngại thuận tay chụp chết, để tránh bị buồn nôn.

"Ân, như vậy tốt."

Thấy ngữ khí của hắn không giống giả bộ, Bạch Tích Nhu tựa hồ là hơi nhẹ nhàng thở ra, nói sang chuyện khác: "Tề sư đệ, liên quan tới chuyện trận linh tiền bối mất trộm động phủ, ta đã có thể xác định không phải là người đồng môn gây nên."

"Chìa khóa tiến vào hạch tâm đại trận của tông môn vẫn luôn cất giữ tại chỗ sâu nhất Tàng Bảo Các, nơi đó có tầng tầng cấm chế do sư tổ tự mình thiết lập, ngàn năm qua không có bất kỳ người nào động qua."

"Không có chìa khóa mà nói, muốn đi vào hạch tâm đại trận nói dễ vậy sao, không chỉ có yêu cầu tu vi cực cao, còn cần tạo nghệ trận pháp thông thiên triệt địa, nếu như trong Lạc Vân cốc thật có nhân vật bực này, tông môn cũng sẽ không suy sụp đến tận đây."

Tề Nguyên gật đầu, trong lòng có chút đồng ý với phán đoán của Bạch Tích Nhu.

Mặc dù hắn không tinh thông trận pháp, nhưng vẫn có thường thức cơ bản. Nếu muốn trong tình huống không phá trận lẻn vào hạch tâm một tông môn đại trận, tu sĩ tầm thường thật đúng là làm không được.

Trận pháp đại sư có thể làm được điểm ấy, cũng không có khả năng để ý trận linh kia một chút ba dưa hai táo...

Khi hai người nói chuyện, Bạch Tích Nhu chỉ chỉ rừng trúc xa xa, mỉm cười nói:

"Ta dẫn ngươi đi làm quen với Chân sư muội một chút, nàng là đệ tử nội môn thủ hộ dược viên ở chỗ này, ngươi ở dược viên gặp được khó khăn có thể tìm nàng hỗ trợ."

Nhìn dáng vẻ săn sóc chu đáo của Bạch Tích Nhu, Tề Nguyên ngược lại có chút không hiểu.

Nữ tu thiên tư hơn người, dung mạo xuất chúng như Bạch Tích Nhu, có thể nói là khuôn mẫu đạo lữ hoàn mỹ, đặt ở tu tiên giới không biết sẽ đưa tới bao nhiêu liếm chó.

Hiện tại mình chẳng qua chỉ là đệ tử tạp dịch tầng dưới chót nhất, tư chất bên ngoài cũng chỉ là Tứ Linh Căn, lại thêm sau khi ngụy trang tướng mạo thường thường không có gì lạ, thấy thế nào cũng rất không có khả năng dẫn tới vị mỹ nữ đại sư tỷ này ưu ái có thừa.

Trăm mối vẫn không có cách giải, hắn chỉ có thể quy kết là ánh mắt của đối phương đặc biệt.

Xem ra nam hài tử đi ra bên ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình...

Bạch Tích Nhu tự nhiên không biết suy nghĩ của Tề Nguyên, nàng dẫn Tề Nguyên xuyên qua dược viên, đi tới một rừng trúc xanh um tươi tốt.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Thánh Địa Đạo Tử, Ngươi Để Cho Ta Đi Phế Vật Lưu? (Dịch) của Đông Đại Nhai Nhất Bá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.