Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Đăng Ký 2

Phiên bản Dịch · 1117 chữ

Chương 100. Đi Đăng Ký 2

Trên đường, Liễu Diên cùng Thạch Tĩnh sóng vai mà đi, đang hướng động phủ của sư phụ bọn họ mà đi.

"Thạch sư huynh, ngươi nói xem đến cùng Trần Tầm sư thúc là hạng người gì a?"

Liễu Diên thuận miệng hỏi.

"Trần Tầm sư thúc..."

Thạch Tĩnh trầm ngâm một phen, nói:

"Hiền lành, hào phóng, đúng!"

Sau khi nói xong hắn còn gật đầu thật mạnh, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

"Ta ngược lại cảm thấy Trần Tầm sư thúc là người không có lòng ham muốn công danh lợi lộc gì, mỗi lần ta cùng các sư muội đi kiểm tra Dược cốc, hắn đều đang đọc sách."

Giọng nói của Liễu Diên giống như Hoàng Oanh xuất cốc, mang theo một cảm giác kỳ ảo linh hoạt.

Thạch Tĩnh nghe xong sửng sốt một giây, lắc đầu nói:

"Lúc ta cùng các sư đệ đi, Trần Tầm sư thúc còn mang theo Hắc Ngưu bắt gà, nói rằng làm bữa ăn ngon cho chúng ta..."

"Hả? Ha ha..."

Liễu Diên che mặt cười khẽ:

"Trần Tầm sư thúc vẫn luôn là một người thú vị, tính cách cũng không cổ quái."

"Ai, đúng vậy."

Thạch Tĩnh thở dài thật sâu, những sư thúc trưởng lão trong tông môn tựa hồ là sống được quá lâu, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tính tình cổ quái.

"Hai người các ngươi ở đây lén lén lút lút nói chuyện gì vậy?"

Một nữ tử lôi thôi lếch thếch đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, không có một tiếng vang.

Hai người quá sợ hãi, kinh hãi đứng lặng tại chỗ, sau lưng lập tức sinh ra mồ hôi lạnh, xong đời.

"Hắc hắc, sư tôn, sao lão nhân gia ngài lại đi ra, bọn ta không thể nghênh đón..."

"Nghênh đón cái rắm, nếu trong vòng năm năm mà tiểu tử Thạch Tĩnh ngươi không Trúc Cơ, chức vụ đầu bếp của Ngũ Uẩn Tông, ngươi có một vị trí!"

Nữ tử lôi thôi nhấc Thạch Tĩnh lên, xách lên như xách một con gà con, đi về phía động phủ:

"Liễu Diên đuổi theo cho bổn tọa, ngươi cũng không tốt hơn là bao, nữ oa tử thẹn thùng cài gì mà thẹn thùng, có phải muốn tìm hôn sự hay không?!"

"A?"

Liễu Diên bị nói đến mặt mũi đỏ bừng, không nói một lời, vội vàng chạy theo phía sau.

"A? Sư tôn, nể mặt ta, nơi này nhiều người như vậy!"

Thạch Tĩnh trợn tròn mắt, miệng không ngừng hét lớn, ban ngày ban mặt lại bị người ta dẫn đi, sau này còn có thể lăn lộn ở Ngũ Uẩn Tông sao!

"Hừ, đây chính là kết cục của kẻ yếu, mặt mũi đó là cho cường giả."

Thậm chí nữ tử lôi thôi còn thả chậm bước chân, đôi tay ngọc ngà như ngó sen kia còn nâng lên vài phần:

"Tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, bản tọa có thể tạm thời tha cho ngươi một mạng."

"A!"

Thạch Tĩnh không ngừng kêu thảm thiết, không còn khí chất công tử như trước, nhìn xung quanh không ngừng ném tới ánh mắt khác thường, hắn muốn đột phá, điên cuồng đột phá!!!

Ba người cứ như vậy chậm rì rì đi trên đường, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thạch Tĩnh, thật sự là người nghe rơi lệ, người nghe thương tâm, Liễu Diên càng bị dọa đến toàn thân kinh hãi, nàng cũng không muốn bị xách đi.

...

Trong Luyện Đan Điện, Trần Tầm vây quanh mấy trưởng lão Trúc Cơ kỳ, hắn không ngừng chắp tay cười, vội vàng tự giới thiệu.

"Không ngờ Trần Tầm sư đệ lại có phúc duyên như thế, một viên Trúc Cơ Đan đã có thể phá cảnh, thật sự là phúc của Ngũ Uẩn Tông ta."

"Con đường tu tiên, vốn là có khí vận, Cảnh Hoàng lão đầu, ý của ngươi là Trần Tầm sư đệ chỉ bằng vào một viên Trúc Cơ Đan, còn không xứng đột phá Trúc Cơ kỳ?!"

"Hừ, lão phu chưa từng có ý này, Trần Tầm sư đệ, ngươi chớ nghe Nguyễn Chính lão đạo nói bậy bạ, người này luyện đan tẩu hỏa nhập ma..."

"Hay cho lão Cảnh Hoàng ngươi, dám ở trước mặt sư đệ mới lên chửi bới ta, lên lôi đài!"

"Đến, ai sợ ai!"

Trong đại điện vốn dĩ hòa hòa khí khí, bây giờ đột nhiên giương cung bạt kiếm, Trần Tầm đổ mồ hôi, hắn và mấy vị trưởng lão xung quanh tới kéo bọn họ ra, khuyên giải nửa ngày mới nguôi giận.

Đại Hắc Ngưu cũng hoảng sợ, không ngừng lắc đầu nhìn hai người, sao một lời không hợp là lại rút đao khiêu chiến vậy.

"Yên lặng."

Một vị nữ tử mặt lạnh đột nhiên xuất hiện trên đài cao của đại điện, nhíu mày nói, khí thế cường thịnh, áp đảo tất cả mọi người trong điện.

Các đại chủ phong của Ngũ Uẩn Tông này, chỉ Luyện Đan Điện bọn họ là không có trật tự nhất, các đại trưởng lão tùy tính mà làm.

Không chỉ bởi vì Luyện Đan Điện có địa vị tương đối cao ở Ngũ Uẩn Tông, đều là được người nâng đỡ, quan trọng nhất là còn có một phong chủ lôi thôi lếch thếch, có thể nói là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Tả Dịch Dĩnh thân là phó phong chủ, cũng là vì Luyện Đan Điện mà lo lắng.

"Tả sư tỷ."

Thần sắc mọi người nghiêm lại, vội vàng chắp tay cũng không dám lỗ mãng nữa, giống như đều rất sợ người này.

Trần Tầm cũng cúi đầu chắp tay theo, âm thầm nuốt nước miếng, phó phong chủ, ít nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nàng lại vô cùng trẻ tuổi, tự mang một cỗ phong phạm ngự tỷ.

"Trần Tầm, đi theo ta."

Tả Dịch Dĩnh phong thái yểu điệu, tóc dài tới eo, nàng một tay chắp sau lưng, tự mình đi về phía điện phụ.

"Chư vị sư huynh, vậy ta đi trước đây."

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu, chắp tay cáo biệt mấy vị trưởng lão.

"Trần Tầm sư đệ, lên đường bình an."

"Tả sư tỷ kỳ thật làm người không tệ, không cần quá lo lắng."

"Trần Tầm sư đệ ngươi yên tâm đi, nếu như không tiện, chúng ta cũng có thể thay ngươi trông giữ đầu linh thú Hắc Ngưu này."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 184

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.