Thuyết Phục
Chương 103. Thuyết Phục
Lúc này hắn đang thâm tình chân thành nhìn mình, ngay cả con linh thú này cũng là một đức hạnh, trong mắt bọn họ thế mà nổi lên hơi nước, Trần Tầm cao giọng hô:
"Chúng ta nhất định cúc cung tận tụy vì tông môn!"
"Mu mu mu!"
Đại Hắc Ngưu cũng cúi thấp đầu trâu của nó, trong lòng vô cùng cảm động, cứ nói thẳng như thế không phải là được rồi sao, kỳ thực nó cũng chẳng cần nói nhiều với bọn họ làm gì.
Vẻ mặt Tả Dịch Dĩnh đột nhiên trở nên trịnh trọng, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, lấy một viên đan dược óng ánh trong suốt từ trong túi trữ vật ra, nói:
"Đây là một viên Linh Thú Trúc Cơ đan, mặc dù không trân quý như Trúc Cơ đan, nhưng cũng không dễ luyện ra."
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều chấn động, đây là ý gì.
"Đây là lễ vật mà Luyện Đan Điện chuẩn bị để chúc mừng Trần Tầm sư đệ nhập tịch, nhưng mười năm sau đó, cống hiến của các ngươi có thể sẽ được đưa vào trong điện."
"Tả sư tỷ, viên đan dược này đối với chúng ta là vô cùng quan trọng, sư đệ sẽ không từ chối."
Trần Tầm nghiêm túc cất bước đi về phía trước, nhận lấy đan dược từ không trung, chân thành trịnh trọng chắp tay:
"Đa tạ ân tái tạo của các vị ở Luyện Đan Điện, Trần Tầm không dám quên."
"Mu mu!!"
Đại Hắc Ngưu cũng hướng bốn phía nói lời cảm tạ, vấn đề của nó thật ra đã khiến Trần Tầm sứt đầu mẻ trán hồi lâu, mỗi đêm đều nhìn Trần Tầm khó có thể ngủ, bọn hắn thậm chí làm tốt nhất dự định xấu nhất.
Tả Dịch Dĩnh âm thầm gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hài lòng, lời nói của Trần Tầm phát ra từ đáy lòng, không có một chút làm bộ làm tịch, tông môn đối với nhân tài cũng tuyệt sẽ không tiếc rẻ tài nguyên.
Người quản lý Linh Dược viên của tông môn phần lớn quái gở, có người nuôi rùa, có người nuôi cá, có người cũng nuôi linh thú, những thứ này giống như là ký thác tinh thần cuối cùng của bọn họ, chỉ vì bọn hắn không còn đặt tâm vào tu tiên đắc đạo nữa.
Ngũ Uẩn Tông trải qua vô số năm tháng, sớm đã biết nên làm như thế nào để giữ lại những người tu luyện Thủy Linh Quyết này, mà các đại nhân vật của thập đại Tiên Môn càng được đãi ngọ cao hơn, hậu nhân của bọn họ trực tiếp được Kim Đan kỳ đại tu sĩ dạy dỗ.
Tông môn truyền thừa lâu đời đều vận hành khổng lồ, các nơi đều phải chú ý, cũng không phải chỉ dựa vào chém chém giết giết, so đấu pháp ai mạnh ai yếu.
"Nguyễn Chính sư đệ."
Tả Dịch Dĩnh khẽ hô, một trận pháp lực tuôn ra, thần thức lan ra.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đột nhiên có cảm giác da đầu tê dại, sức mạnh thần thức thật mạnh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Trúc Cơ sơ kỳ.
Thần thức này hoàn toàn có thể phá vỡ các loại ngụy trang, cho dù là mũ trùm đầu của bọn họ ở trước mặt thần thức cũng sẽ không có tác dụng, trừ phi là loại vật có thể che đậy thần thức, bằng không tất cả đều không chỗ che thân.
Thần thức càng thêm cường đại, đấu pháp càng có thể chiếm hết tiên cơ, nhưng Trúc Cơ kỳ đấu pháp mãnh liệt, pháp lực mênh mông, tất cả đều là pháp thuật, thần thức phần lớn dùng để dò xét hoặc phụ trợ.
Tuy nhiên, thường thức của tu tiên giới là thần thức không thể tăng trưởng, chỉ có thể tăng tiến tự nhiên theo tu vi, lực lượng thần thức của tu sĩ có tu vi ngang nhau sẽ không chênh lệch bao nhiêu.
Mà Trúc Cơ kỳ trải qua bước nhảy vọt ở cấp độ sinh mệnh, sớm đã không thể so sánh với Luyện Khí kỳ, bất kể là vòng bảo hộ pháp lực cường đại kia, hay là cơ năng của thân thể, đều đã hoàn toàn vượt qua đệ tử Luyện Khí kỳ.
Vượt một đại cảnh giới mà chiến, trong lòng Trần Tầm đã hiểu rõ, đó là chuyện viển vông, mà loại chênh lệch đại cảnh giới này sẽ chỉ theo cảnh giới tăng lên mà càng lúc càng lớn...
"Tả sư tỷ."
Nguyễn Chính đi tới không nhanh không chậm, mái tóc hắn trắng, râu bạc phất phơ, mặt đỏ lừ lừ, sau lưng đeo một thanh tiên kiếm, ăn mặc khá mộc mạc.
"Ngươi dẫn Trần Tầm sư đệ làm quen với Luyện Đan Điện."
Tả Dịch Dĩnh nói xong lại nhìn về phía Trần Tầm nói:
"Ba ngày sau có thể kích phát lệnh cấm, đi tới Linh Dược viên đi, ta cũng không làm chậm trễ việc Trần sư đệ đi đại điện tông môn báo cáo công tác."
"Vâng, Tả sư tỷ."
"Vâng, Tả sư tỷ."
Hai người chắp tay nói, lập tức mang theo Đại Hắc Ngưu rời khỏi trắc điện.
...
Bên ngoài Luyện Đan Điện, vô số đệ tử lui tới, trông thấy Trần Tầm và Nguyễn Chính đều hành lễ kêu sư thúc, Trần Tầm cũng đã nghiện cảm giác làm tiền bối, khiến Đại Hắc Ngưu hâm mộ không thôi.
"Trần sư đệ có hứng thú với luyện đan chi đạo không?"
"Ừm... hơi đọc lướt qua."
"Ha ha, vậy thì tốt, chắc hẳn sư đệ nhất định biết Linh Dược Trúc Cơ này."
"Ừm... hơi nghe thấy."
Trần Tầm xấu hổ cười, có chút luống cuống tay chân:
"Sư huynh, thật ra ta muốn đi Linh Dược viên, cũng không phải chuẩn bị đi tu hành luyện đan."
"A?!"
Nguyễn Chính vuốt chòm râu bạc trắng, tay xiết chặt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ:
"Trần sư đệ, ngươi đây mới vừa đột phá, đi đến Linh Dược viên nát kia làm cái gì, tại đó ngay cả một người cũng không có, ngươi ở tông môn nào còn có cơ hội đột phá!"
"Nguyễn sư huynh, thực không dám giấu giếm, ta đã tu luyện Thủy Linh Quyết đến tầng thứ hai, chỉ có thể xuất lực vì tông môn."
Trần Tầm khẽ cười nói, hảo ý của Nguyễn Chính cũng là tâm lĩnh.
"Vậy cũng không thể từ bỏ, nếu ngươi đi con đường luyện đan..."
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 212 |