Lời Khôn Của Trần Tầm
Năm khó giữ, thời gian dễ qua, trong nháy mắt đã trôi qua hai năm rưỡi, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã tăng điểm trường sinh của mình lên trên pháp lực.
Mà trật tự Phàm Nhân giới Càn quốc rốt cục không còn hỗn loạn, sau khi tân hoàng đăng cơ chăm lo việc nước, phái ra đại quân trấn áp người vi phạm pháp lệnh các nơi, vô số ác nhân bị chặt đầu hoặc là giảo sát ở chợ bán thức ăn.
Va chạm giữa Võ Quốc và Càn Quốc cuối cùng cũng kết thúc, hai bên bắt đầu rút quân, chỉ để lại vô số thi hài ở biên cảnh, thiên hạ mặc đồ trắng, một mảnh bi ai.
Nhưng hai nước vừa mới bắt đầu va chạm, chẳng qua là từ Phàm Nhân giới chuyển chiến thành Tu Tiên giới, thập đại tiên môn Càn quốc hiện giờ thần hồn nát thần tính, đã triệu hồi không ít tu sĩ bên ngoài, không biết đang ấp ủ cái gì.
Ngũ Uẩn Tông cũng thường xuyên có đại tu sĩ Kim Đan kỳ phóng lên trời, bọn hắn đạp không mà đi, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời, toàn bộ tông môn tràn ngập một cỗ mưa gió sắp nổi lên.
Nhưng trong tông môn cũng truyền đến không ít tin tức tốt, ví dụ như đám người Cơ Khôn thành công Trúc Cơ, trụ cột vững vàng trong tông lại thêm mấy viên đại tướng.
Hôm nay, một vị nam tử chắp tay đứng ở bên ngoài một động phủ, khuôn mặt hắn như điêu khắc ngũ quan rõ ràng, một đầu tóc dài đen nhánh rậm rạp, nhìn như phóng đãng không kềm chế được, nhưng trong lúc lơ đãng lộ ra sắc bén lại làm cho người ta không dám xem thường.
"Trần sư đệ, Ngưu sư đệ, ta đã Trúc Cơ thành công, nếu như trong tông môn ai dám khi dễ các ngươi, Cơ Khôn ta sẽ cùng hắn không chết không thôi!"
Khí thế của Cơ Khôn mạnh mẽ, hàn quang trong mắt bức người, cây cổ thụ xung quanh không ngừng bị luồng khí thế này xung kích đến mức rung động, rơi xuống vô số lá xanh.
"Tô Dạ Đồng... Ha ha."
Cơ Khôn hơi ngẩng đầu, hai con ngươi hiện lên vẻ cừu hận, bây giờ chấp sự ngoại môn đã có một vị trí của hắn, nhưng nữ nhân kia lại nằm dưới sự quản lý của vị trưởng lão kia.
Cơ Khôn khẽ nhíu mày, giết nàng thì đơn giản, nhưng làm sao để giải quyết hậu hoạn thì không nên để lại hậu hoạn, phe phái chấp sự ngoại môn phức tạp khổng lồ, không thể để người khác bắt được nhược điểm như trước.
"Trần sư đệ đã từng nói, để cho ta sau khi Trúc Cơ mở ra vật ấy."
Cơ Khôn trịnh trọng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái túi gấm, mà bên trong là một tờ giấy viết đầy chữ, phía trên viết:
"Chúc mừng Cơ sư huynh Trúc Cơ thành công, nhưng oan gia nên giải không nên kết, một nữ đệ tử Luyện Khí kỳ mà thôi, hà tất phải đặt mình vào hiểm địa. Thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chúng ta càng nên tuân thủ nghiêm ngặt tông quy!"
Cơ Khôn đọc đến đây lông mày nhíu lại, Trần sư đệ lúc trước cũng không nói như vậy... Trong lòng hắn bắt đầu dao động, chẳng lẽ thật sự phải buông cừu hận xuống sao...
Hắn lâm vào trong thiên nhân giao chiến, nhưng hắn thực sự không muốn làm lơ Trần Tầm, hắn đành phải tiếp tục xem tiếp.
"Năm đó vị trưởng lão kia cũng chỉ tin vào lời nói của nữ nhân kia, Cơ sư huynh nên chuẩn bị một phần quà nhận lỗi, đi giải thích rõ ràng việc này."
"Tin tưởng sau khi Cơ sư huynh Trúc Cơ, trưởng lão kia sẽ cho ngươi mặt mũi , đều là sư huynh đệ đồng môn, còn là chấp sự cùng thuộc ngoại môn, không cần thiết phải làm căng quan hệ, đường còn dài."
Trong lòng Cơ Khôn co lại, mày nhíu càng sâu, ngoại trừ Tô Dạ Đồng, hắn hận người này hận nhất, chẳng lẽ còn muốn để cho mình đi đầu nhập vào hắn hay sao.
"Nhưng sư đệ biết Cơ sư huynh lòng dạ tương đối cao, cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, sau khi đi đến động phủ trưởng lão nhất định phải buông xuống tư thái, chớ có va chạm tiền bối, bảo đảm an toàn."
"Cuối cùng, mong Cơ sư huynh kiên trì với ý định ban đầu, một đường thẳng tiến trên con đường tu đạo, ha ha."
Cơ Khôn đọc từng câu từng chữ một, tâm tình lại tĩnh lặng xuống, ánh mắt trở nên càng ngày càng thâm thúy, trong câu chữ của Trần sư đệ có thể nói là tràn đầy hòa khí, giọt nước không lọt, cũng rất phù hợp với tính cách của hắn...
Cho dù là ai nhìn nội dung bên trong cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì, ngay cả Cơ Khôn cũng cảm thấy như vậy, hắn thở dài thật sâu, biết Trần sư đệ là muốn tốt cho mình.
Chính mình chịu đại ân của hắn như thế, coi như buông xuống cừu hận, chịu chút ủy khuất lại tính là cái gì, hắn lập tức thiêu hủy tờ giấy này, bắt đầu chuẩn bị nhận lỗi.
Hai ngày sau.
Cơ Khôn tự mình đi đến bên ngoài động phủ của trưởng lão kia nhận lỗi, nhưng đứng ở bên ngoài suốt một canh giờ mới để cho hắn đi vào.
Thần sắc hắn hơi giận, nhưng mà trong lòng lại nghĩ tới lời Trần Tầm nói, lại cưỡng ép biến thành khuôn mặt tươi cười.
Trong động phủ vang lên một trận thanh âm mắng chửi, nhưng mỗi lần Cơ Khôn muốn giận dữ đều không ngừng nhớ tới Trần Tầm, đành phải vừa cười làm lành, vừa giải thích.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 187 |