Tới Từ Biệt
Trong năm tháng sau đó, bọn họ hàng năm đều đi cống hiến điện đổi tiểu pháp thuật, nào là Thần Phong Thuật, Băng Cốc Thuật, Ngũ Diệp Thuật,...
Đại Hắc Ngưu thì không ngừng đổi những tài liệu nhỏ về trận pháp , Trần Tầm cũng bắt đầu luyện khí, đổi tài liệu tóm lại rẻ hơn đổi thành phẩm một chút.
Bọn họ hàng năm đều đem cống hiến dùng sạch sẽ, cuối cùng các trưởng lão của cống hiến điện đều nhìn không được, còn tặng mấy quyển tiểu pháp thuật cho Trần Tầm, thật không muốn lại nhìn thấy sư đệ này lãng phí điểm cống hiến như thế.
Nào ngờ sau khi Trần Tầm nhận lấy thì vui mừng quá đỗi, cảm ơn mang đức, nói rõ năm sau nhất định còn tới, Đại Hắc Ngưu cũng không ngừng cúi đầu cảm tạ, trong tông môn từ đầu đến cuối đều là người tốt.
Toàn bộ trưởng lão Cống hiến điện ngây người: "..."
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại lâm vào trong bận rộn, mỗi ngày đều sắp xếp kín lịch làm việc, nhất là Trần Tầm càng ngày càng cảm thấy những tiểu pháp thuật này lợi hại, quả thực là kỳ tư diệu tưởng.
Quan trọng nhất là, ngũ hệ linh căn có chỗ tốt rất lớn, pháp thuật gì cũng có thể tu luyện, không có quá nhiều kiêng kỵ.
Ngoại trừ pháp thuật uy lực kém hơn người khác một chút, pháp thuật tiêu hao so với người khác "lớn hơn một chút", cũng không có gì khác nhau.
Đại Hắc Ngưu cũng đang tu hành trận pháp, mỗi ngày đều có tiếng kêu sợ hãi không ngừng, một khi trâu có mục tiêu, trường sinh sẽ trở nên càng có ý nghĩa hơn.
Năm tháng đối với vạn vật đều là một loại không thể nắm bắt được, bọn họ hồn nhiên không cảm thấy thời gian đang nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại là mười năm vội vàng.
Điểm trường sinh bọn họ thêm vào pháp lực đã là 42, điều khiến bọn họ vui mừng nhất là điểm trường sinh này chưa bị giới hạn, pháp thuật của bọn họ càng ngày càng khủng bố...
Mà toàn bộ Tiên Môn Càn Quốc lại lâm vào hoàn toàn bình tĩnh, ngay cả cãi lộn cùng Võ Quốc cũng không có, Tiên Môn hai nước đều tràn ngập một cỗ không khí áp lực cực độ.
Nhưng Ngũ Uẩn Tông thì đỡ hơn một chút, mọi người ai làm việc nấy, hình như còn chưa tiếp xúc được đến độ cao của thập đại tiên môn.
Bây giờ sát khí trên người Cơ Khôn cũng càng ngày càng mạnh, hắn hiện tại cũng có thể tiếp xúc đến một chút thế cục hai nước, nói với Trần Tầm rằng tạm thời còn không có vấn đề, nhưng hắn cũng không hiểu nhiều lắm.
Trần Tầm cũng nhờ Cơ Khôn giúp hắn tìm xem có công pháp luyện thể gì không, hắn ở bên ngoài có nhiều đường hơn một chút, trong Ngũ Uẩn Tông căn bản không có loại công pháp này.
Lúc ấy Cơ Khôn nghe xong kinh hãi, vội vàng khuyên can Trần Tầm hảo hảo tu luyện, luyện thể đối với tu vi là không có tinh tiến, Trần Tầm lại không đấu pháp.
Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hắn cũng đồng ý. Trong mấy năm này, lúc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều đặc biệt lưu ý, nhưng chỉ mang về một ít thuật luyện thể của Phàm gian.
Trần Tầm cũng trịnh trọng tiếp nhận, cũng không có thất vọng gì, chỉ nói Cơ Khôn đừng tìm nữa, những thứ này đã đủ.
Hôm nay, hai đạo thân ảnh bước vào Linh Dược viên Hối Tuyền giản, mà bọn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, trong mắt còn mang theo một cỗ trịnh trọng.
Nhưng áo bào của bọn họ không phải màu xanh xám, mà là màu xanh trắng, đại biểu cho đệ tử thân truyền của một vị phong chủ nào đó, thân phận đã có thể so với trưởng lão Trúc Cơ, bối phận cũng cao hơn đám người Trần Tầm nhiều.
"Trần Tầm sư đệ, Hắc Ngưu."
Liễu Diên, Thạch Tĩnh chắp tay mỉm cười nói, trong mắt cũng bị phong cảnh Linh Dược viên hấp dẫn, nhìn về phía xa sườn núi nhấp nhô không yên, ở giữa còn có nước chảy qua khe núi.
Chỉ có điều trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sao ở đây lại có nhiều gỗ của Hạc Linh thụ chất đống ở các nơi như vậy...
Nơi xa trước mấy tòa động phủ còn bày biện các loại kỳ thạch đủ mọi màu sắc, sáng bóng không gì sánh được, như là bị mỗi ngày lau qua vậy.
Bọn họ vốn tưởng rằng Trần Tầm sẽ sống tương đối thanh nhã, nhưng sau khi nhìn thấy chuồng gà và chuồng heo ở xa hơn, bọn họ phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, Trần Tầm sư đệ cũng giống như năm đó.
Gió mát dần dần kéo tới, vô số cỏ xanh bị đẩy lên mặt đất, làm nổi bật lên hai bóng người đội mũ rơm, trong mắt Trần Tầm mang theo ý cười cùng Đại Hắc Ngưu đi tới.
"Ha ha, Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, có chuyện gì sao?"
Trần Tầm lớn tiếng cười nói, mấy năm trước bọn hắn sau khi Trúc Cơ còn đến thăm mình và Đại Hắc Ngưu một lần, chẳng qua chỉ là đi rất vội vàng ở bên ngoài Linh Dược viên mà thôi.
"Mu mu ~"
Đại Hắc Ngưu mỉm cười, cũng chào hỏi theo.
"Chúng ta là tới chào từ biệt Trần sư đệ."
Thạch Tĩnh nói ra, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, luôn cảm giác khí chất của Trần Tầm rất đặc biệt, có một loại ý vị khó tả.
"Từ biệt? Phải đi tới nơi rất xa sao?"
Trần Tầm nhìn về phía hai người hỏi, thuận tay bỏ nón cỏ xuống. Hắn biết có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều phải ra ngoài tông môn tìm cơ duyên.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 166 |