Câu Trả Lời 2
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng nhìn theo bọn họ rời đi, một lát sau, liền khép lại cấm chế, con đường chật hẹp kia cũng bắt đầu chậm rãi phủ kín sương mù màu đen.
Bọn họ trực tiếp ngồi xuống đồng cỏ, Trần Tầm nằm xuống, cảm nhận được gió mát quất vào mặt, trong mắt lâm vào trầm tư.
"Mu mu?"
Đại Hắc Ngưu ngơ ngác nhìn Trần Tầm.
"Lão Ngưu, ngươi muốn nghe đáp án của ta sao?"
"Mu ~ "
"Ý nghĩ của ta là, nếu là người nhà bằng hữu của mình, cũng không cần tiên phàm khác biệt."
Trần Tầm nói đầy ẩn ý:
"Phàm nhân trăm năm, bên cạnh mỗi người có quá nhiều sinh tử ly biệt, chẳng phải mọi người cũng rất vui vẻ sao, thống khổ dù sao cũng chỉ là tạm thời, cho dù là người bình thường cũng sẽ không luôn sống trong quá khứ."
"Mu mu ~"
Đại Hắc Ngưu gật đầu, bọn họ đưa tiễn nhiều người khi ở thôn Tiểu Sơn như vậy, sau khi những người mất đi thì người thân cũng sống rất tốt.
"Nhưng mà thọ mệnh Trúc Cơ kỳ cũng không quá bốn trăm năm, nếu như tâm cảnh ảnh hưởng quá nhiều, có khả năng sư tôn của bọn hắn sẽ lo lắng bất lợi cho tu hành."
Trần Tầm khẽ cười nói, hắn nhìn về phía trời cao, vòm trời cao xa, sạch sẽ, từng đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu động, giống như cánh buồm trắng di động trong biển rộng.
Hắn tiếp tục lẩm bẩm:
"Đoạn tuyệt phàm tâm... Ài, phàm tâm là gì, mọi người đều là người mà, tu tiên giới còn không phải đạo lý đối nhân xử thế sao, có khác gì thế gian."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu hung hăng ủi Trần Tầm một cái, thứ nó muốn nghe nhất không phải là cái này.
"Làm gì!"
Trần Tầm giả bộ cả giận nói, giả bộ hồ đồ.
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu hung hăng phun ra một hơi, lại ủi Trần Tầm.
"Bổn tọa còn có một lò đan dược chưa luyện, Tây Môn Hắc Ngưu, ngày sau gặp lại."
Trần Tầm nằm trên mặt đất ôm quyền, thân ảnh hiện lên, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu tức giận, nó đuổi theo thật nhanh, Trần Tầm lại qua loa cho xong.
Nơi xa một người một trâu đánh nhau, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng hét to:
"Lão Ngưu, chúng ta không giống bọn họ, chúng ta trường sinh, chẳng lẽ ở phàm trần chơi buôn hàng, mỗi ngày đưa tiễn người chết, sau đó mỗi ngày than thở giống như ngươi ở đó sao? Người thấy ta ăn no nên rảnh không có chuyện gì làm sao?!"
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu gầm lên một tiếng, Trần Tầm bị ủi bay lên trời.
"Bà nội ngươi!"
Trần Tầm giận dữ nói:
"Lão tử biết ngươi muốn nghe cái gì, được, ta nói cho ngươi biết!"
"Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nó thích nghe Trần Tầm kể chuyện xưa, vội vàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Tầm, cũng không đùa giỡn nữa.
"Chuyện kia của Cơ sư huynh liên quan đến tính mạng và tài sản, tính chất không giống nhau, xử lý tốt thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ, không ảnh hưởng được cái gì."
Trần Tầm hắn làm việc, tùy tính mà làm, bây giờ còn chưa đạt tới độ cao như Thánh Nhân, hắn đối đãi bằng hữu chưa bao giờ giảng nhân quả, cũng chưa bao giờ cầu hồi báo cái gì.
Nhân quả là đối đãi với khách qua đường xa lạ, cho dù Cơ Khôn hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng không có tiếc nuối, nếu đã đủ khả năng làm được chuyện mình có thể làm, thì tuyệt đối sẽ không đi quấy nhiễu con đường phía trước của người khác.
"Nhưng loại chuyện như Liễu sư tỷ và Thạch sư huynh, ta dám nói lung tung sao? Đề nghị của ta chính là, xưa nay không khuyên chuyện nhân sinh với người khác."
Trần Tầm tức giận nói:
" Chúng ta Trường Sinh, tâm tính có thể giống với người khác sao?! Người khác chỉ tranh sớm chiều, chúng ta không tranh không đoạt, đều không phải người cùng một thế giới."
"Cho người khác ăn canh gà một cách lung tung, độc chết thì làm sao, chúng ta sống tốt là được. Tựa như Nhạc Phong, chẳng lẽ chúng ta còn phải cưỡng ép cho hắn ăn một viên Trúc Cơ đan hay sao."
"Mu mu ~"
Đại Hắc Ngưu không ngừng cọ cọ lấy Trần Tầm, đã hiểu đã hiểu, nhưng nói đến canh gà bọn họ làm, trong mắt nó lộ ra nghi hoặc, không có độc...
"Lão Ngưu, tu luyện đi, về sau chúng ta sẽ tới Hoàng Thành, đến lúc đó ta mua chút vải vóc tốt làm cho ngươi một bộ y phục."
"Mu mu? Ọ ò ò?!"
" Khẳng định là thật, hoàng thành, đồ tốt nhất thiên hạ đều ở đó, về sau đi mở rộng tầm mắt, ha ha."
"Mu!" Đại Hắc Ngưu vui vẻ nhảy dựng lên, Trần Tầm giỏi nhất là may quần áo, sau đó đi theo Trần Tầm tiếp tục bắt đầu kế hoạch tu hành của bọn họ.
...
...
Tưởng ngày xuân còn dài, bỗng nhiên đi tới, chợt thu mát bùa vây, bỗng nhiên hàn đông tới.
Tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, lúc đắm chìm trong đó hắn cũng không phát hiện ra thời gian trôi qua vội vàng, sau khi Thạch Tĩnh, Liễu Diên cáo biệt đã là ba mươi năm.
Lúc trước bọn họ cũng đã trở về kêu khổ sở, Trần Tầm cũng khuyên bọn họ vài câu, làm cho bọn họ một bữa ngon, sau đó bọn họ liền cáo biệt chuẩn bị bế quan tu luyện.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng hoàn toàn hiểu rõ một câu, tu tiên giả dành phần lớn thời gian vào tu luyện và tìm kiếm cơ duyên, có thể cả đời này sống còn không phấn khích bằng trăm năm của phàm nhân.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 193 |