Kích Động VÌ Sắp Ra Chiến Trường
Chương 139. Kích Động VÌ Sắp Ra Chiến Trường
"Mu!"
Móng trâu của Đại Hắc Ngưu lại tăng nhanh hơn một chút, thần sắc khẩn trương dị thường, trong miệng không ngừng vang lên tiếng bò...ò...ò...
Nó đã bị trận thế của Ngũ Uẩn Tông hù dọa, trận thế lớn như vậy, không biết thập đại tiên môn kia sẽ có cảnh tượng như thế nào, Tu Tiên Giới quả thật khủng bố như vậy.
Đại Hắc Ngưu cũng từng hỏi Trần Tầm, tin tức đã xác định, vì sao bọn họ không rời đi sớm, ít nhất không cần đi liều mạng.
Hơn nữa tu tiên giới hai nước đại chiến, thiếu hai người bọn họ không ít, nhiều hơn hai người bọn họ không nhiều, Trần Tầm xưa nay sẽ không để cho mình đặt mình vào hiểm địa.
Nhưng mà Trần Tầm lúc ấy chỉ là cười nói:
"Nếu ngay cả lòng chống cự cũng không có, chúng ta chạy một lần này, thế thì công đức ngàn năm, vạn năm, ức vạn năm đều có thể đều không còn..."
"Chúng ta có thể đã an toàn, nhưng cốt khí không còn, đời này không tìm về được nữa, lão Ngưu, không tranh không đoạt và tham sống sợ chết không phải cùng một khái niệm."
"Nơi này là quốc gia chúng ta sinh ra, tổ chim bị phá, nơi an nghỉ của đám người Tôn lão đều ở đây, Ngũ Uẩn Tông là nhà mới của chúng ta."
"Nếu các đại tu sĩ cũng suy nghĩ giống chúng ta, mọi người đều không chống cự, sớm muộn gì cũng giải tán, còn tu tiên cái rắm gì, cứ làm tán tu đi."
" Loại người này, cho dù là tu luyện tới đại đạo đỉnh điểm cũng là kẻ nhát gan, cái gì cũng không phải, ngay cả Tây Môn Hắc Ngưu như ngươi cũng không thừa nhận."
Đại Hắc Ngưu nghe xong như được thể hồ quán đỉnh, hai mắt trợn tròn, kích động đến thiếu chút nữa đốt hương tắm rửa, cúi đầu bái Trần Tầm.
Cuối cùng Trần Tầm chỉ cười lạnh, nếu đại thế đã mất, không ai có thể ngăn chặn những đại tu sĩ kia, đương nhiên là chạy trốn.
Hắn và Đại Hắc Ngưu có thể đánh bao nhiêu người cơ chứ, chỉ cần tu sĩ Kim Đan kỳ đánh ra một đại pháp thuật, đoán chừng bọn họ sẽ không còn.
Chờ sau này có thực lực sẽ trở về, đánh sơn môn bọn họ thành bột mịn.
Lại đào mộ tổ của thế hệ này cho bọn họ, tu tiên giả Võ Quốc sao sống lâu được như bọn hắn.
"Lão Ngưu, nhớ kỹ lời ta nói, chúng ta đánh những tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ kia, trung kỳ đến thì chúng ta liền chạy, tuyệt không cứng rắn."
"Mu!"
Một người một trâu mài đao xoèn xoẹt trong động phủ, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, ở trên đại nghĩa nước nhà, tuyệt đối không thể kinh sợ, thề phải bảo vệ lãnh thổ Càn quốc!
Bọn họ từng cùng nhau chịu đói, chạy qua đường, từng ngồi tù, hôm nay cũng muốn cùng nhau ra chiến trường.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng, trong mắt đều mang theo cảm động khó hiểu.
"Lão Ngưu, kiểm tra trang bị và gia sản của chúng ta, mang hết đi, đừng để lại đồ vật."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu hung hăng phun ra một hơi, nháy mắt biến mất trong động phủ, đi đến một động phủ khác kiểm tra lần cuối.
Đột nhiên.
Trần Tầm nhíu chặt lông mày, Truyền Âm Phù của hắn đang không ngừng vang lên ánh sáng nhạt dồn dập.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, hắn lập tức biến mất trong động phủ.
Nhưng chỉ chớp mắt, một bóng người đã xuất hiện trong dược viên, Trần Tầm vung tay lên, cấm chế mở ra.
"Trần Tầm sư đệ, thập đại Tiên Môn phát ra Tru Tiên Lệnh, tất cả tông môn Càn quốc đều nhận được tin tức, chính thức khai chiến với tu tiên giới Võ Quốc!"
Một giọng nữ nhân lo lắng từ trên đường truyền đến, chính là Liễu Diên, nàng khẽ kêu:
"Ba ngày sau Ngũ Uẩn Tông chúng ta sẽ xuất phát!"
"Cái gì?!"
Một tiếng rống to kinh thiên truyền đến, Trần Tầm thuấn di xuất hiện ở lối vào, hốc mắt hắn ửng đỏ:
"Lão Ngưu, sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị xuất phát, ra chiến trường!"
"Mu!"
Lại một tiếng rống kinh thiên động địa từ một động phủ khác truyền đến, Đại Hắc Ngưu giống như trâu rừng, hốc mắt nó cũng đỏ lên, điên cuồng vọt tới Trần Tầm.
Trận chiến này ngoài ta còn ai, sa trường thu điểm binh, tướng quân bách chiến tử trận, nam nhi ngoan ngoãn ra chiến trường!
Trần Tầm một tay cầm Khai Sơn Phủ, trên eo còn quấn hai cái, tay kia còn cầm khăn trùm đầu tội phạm, hai con ngươi như sương lạnh.
Đại Hắc Ngưu đứng ở một bên Trần Tầm, không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, cả người đã treo lưỡi đao, tùy thời xuất chinh vì Càn quốc!
Cuồng phong vô biên thổi tới, từng luồng sát ý lạnh lẽo tung hoành bốn phương, đồng cỏ xung quanh không ngừng đổ xuống, khí thế kinh thiên.
Bây giờ Liễu Diên đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ, nàng nghẹn họng nhìn chằm chằm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, tình huống gì đây...
"Liễu sư tỷ yên tâm, ta và lão Ngưu đã sớm chuẩn bị cho ngày này, tuyệt đối nguyện vì Càn Quốc ta mà ném đầu lâu, đổ nhiệt huyết! Chiến đến khi lưu lại một giọt máu cuối cùng!"
Trần Tầm lúc này nhiệt huyết sôi trào, quát lớn, về phần tại sao phải lưu một giọt máu cuối cùng, tự nhiên là giữ lại để xách thùng chạy trốn.
"Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu giận dữ hét, trong lòng kích động không thôi, trâu già nó cũng sắp ra chiến trường rồi.
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 143 |