Không Thể Thoả Mãn Ngân Nguyệt Lâm Không (18+)
Ngân Nguyệt Lâm Không đang ngâm mình thì cảm thấy kỳ lạ nói:
"Có chuyện gì vậy nhỉ, sao cơ thể ta nóng quá!"
Trương Nhược Trần đi ra, cũng phải diễn sao cho tròn vai của mình, hắn nói:
"Đoàn chủ, ngươi làm sao vậy?"
Ngân Nguyệt Lâm Không ngửi được khí tức cương dương liền lập tức đẩy ngã Trương Nhược Trần, đè lên người hắn, mạnh tay xé rách bộ y phục ra, chiếc lưỡi dài vờn quanh trên khuôn mặt hắn sau đó di động lên ngực trần của nam tử liếm láp, gặm nhấm hơi khí dương cương.
Trương Nhược Trần bất ngờ với hành vi của nàng, ngẫm lại cũng bình thường, trúng dược nữ tử đều là như vậy, nhưng mà Ngân Nguyệt Lâm Không bị dục vọng chiếm lấy lí trí cũng quá nhanh đi, không giống với kịch bản gì cả, hắn cũng bất lực a, ai kêu hiện tại vai diễn khác đâu.
Sau một lúc hắn cũng trần truồng, đối mặt là cơ thể trắng muốt, da thịt có hơi đỏ hồng nhưng càng tăng bừng nhựa sống.
Không biết Tiểu Huyệt ướt đẫm dâm thủy từ bao giờ, nàng hơi thở dồn dập, nhìn lấy cây côn thịt phía dưới, đưa tay vuốt ve, thầm nghĩ, so với chủ nhân ngắn hơn một chút tầm 4cm, thanh này côn thịt khoảng 16cm, thôi kệ có dùng còn hơn không, chỉ là không biết cái tên này có thoả mãn được nàng hay không.
Ngân Nguyệt Lâm Không quay người ở tư thế 69, nàng liếm láp thân côn rồi há miệng ngậm vào mà bú, phía trên Trương Nhược Trần nhìn khe thịt phần hồng, không chút do dự cũng bắt đầu đưa lưỡi ra liếm xong nút chùn chụt.
Nàng cảm nhận phía dưới truyền tới khoái cảm liền sung sướng không thôi, như vậy chưa đủ, sâu bên trong nàng vô cùng ngứa ngáy, nàng ra sức chăm sóc côn thịt.
Nàng nhả ra côn thịt, mị nhãn như tơ nói:
"Thật ngứa, mau mau thao ta, thao ta!"
Trương Nhược Trần nghe nàng rên rỉ đầy dụ hoặc như vậy nào chịu nổi, côn thịt kề sát Âm Đạo mà ma sát sau đó thanh côn thịt của hắn chui sâu vào bên trong một khe thịt ấm áp, nó co rút ép sát còn rất trơn trượt do dâm thủy đã sớm làm ẩm khe động.
Sau đó Trương Nhược Trần phất tay, một cái giường hiện ra, hắn đẩy ngã Ngân Nguyệt Lâm Không nằm ngửa ra giường, phía dưới vẫn ra hết sức ra vào bên trong nữ nhân, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lấm tấm mồ hôi, hai quả cầu ngực trắng phau phau điểm hai núm hồng cứng rắn vẫn bung nẩy theo sự va đập của hai cơ thể.
Hắn hai tay cũng không rãnh rỗi mà xoa lấy bực ngực đang lắc lư kia, làm nàng rên rỉ không ngừng.
"Ân...nga..nga...thoải mái...sâu một chút..dùng sức... Ân...thao ta..đ-t chết ta...ưm...ưm...!"
Trương Nhược Trần nghe được những âm thanh dâm đãng phát ra từ miệng Ngân Nguyệt Lâm Không, dục tính càng bạo trướng, động tác cắm quất càng dồn dập, không còn chút nhẹ nhàng, tử tế.
Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy môi thơm nàng, lưỡi duổi ra cậy hàm răng trắng sáng kia, Ngân Nguyệt Lâm Không trong cơn mê tình cũng không từ chối, liền há miệng ra đáp lại, phía trên cả hai nút lưỡi, phía dưới côn thịt ra ra vào vào va đập vào mông phì tạo ra âm thanh Phạch! Phạch! Phạch! Vang khắp căn phòng.
Sau từng đợt khoái cảm truyền tới, tường thịt âm đạo bó chặt lấy thân côn làm hắn tê dại không thôi, tăng tốc cắm vào rút ra, theo côn thịt đi ra, một vũng dâm thủy trào ra ngoài, Ngân Nguyệt Lâm Không hai chân quấn chặt eo nam tử, mỗi lần va chạm, côn thịt tiến vào sâu hơn một chút, cuối cùng đụng mớ thịt mềm.
Bị côn thịt đâm trúng điểm yếu, Ngân Nguyệt Lâm Không vặn vẹo eo mông, dâm đãng mà rên rỉ.
"Thật sướng, hảo thoải mái...đúng rồi...mạnh chút..nga. ...nga...ân...ta sướng....ưm...!"
Sau cùng Ngân Nguyệt Lâm Không cũng không kiên trì nổi, hạ thể đạt tới đỉnh điểm khoái lạt, âm tinh bắt đầu bành trướng, phủ lên trên đỉnh đầu dương căn một đợt dịch thủy sôi sục, đồng thời nữ tử cũng nhếch cao bờ mông, hai chân kẹp càng chặt hông nam nhân, đạt đỉnh cao trào.
Trương Nhược Trần còn chưa có thỏa mãn, nhưng hắn không lo lắng vì Ngân Nguyệt Lâm Không còn chưa có thỏa mãn, vẫn ép chặt cự căn của hắn bên trong nàng, cứ như một cái lỗ chật hẹp co giãn nuốt chửng lấy dị vật nam tử, những cơ thịt mềm ép sát cộng với sự trơn trượt ướt át từ hạ thể nữ tử tiết ra khiến cho việc giao thoa của hai người càng thêm sống động.
Thêm vài trăm nhịp dập, Ngân Nguyệt Lâm Không giờ đây đã hết sức nhạy cảm, lần nữa tiến đến cực đỉnh, dâm thủy nhầy nhụa chảy ra đầy giường, Trương Nhược Trần tinh quan mở ra, nóng bỏng tinh dịch bắn sâu vào bên trong.
"Aaaaaa....thật nóng....sảng khoái....aaaaa!"
Ngân Nguyệt Lâm Không cảm giác bên trong tiểu huyệt tinh dịch thoái mái rên rĩ, nhưng nàng vẫn chưa có thoả mãn, ngược lại dục vọng còn thịnh vượng.
Nàng cảm thấy côn thịt đã rút ra khỏi, bên trong lập tức trống trải, thì khó chịu, nhìn về côn thịt đã mềm nhũn kia, nàng không ngại dơ bẩn mà bú sạch lấy.
Trương Nhược Trần vuốt ve đầu nàng, nhìn nàng vừa phun nuốt vừa đưa mắt nhìn lên trên trông dâm đãng vô cùng, côn thịt của hắn lại cương cứng lên, Ngân Nguyệt Lâm Không trong miệng, cự căn cứng ngắc thì vui mừng.
Nàng quay người lại, chổng mông lên cao, lộ ra hai lỗ nộm phấn hồng tiểu huyệt cùng cúc huyệt.
Trương Nhược Trần không chút do dự, côn thịt một lần nữa cắm vào tiểu huyệt chật hẹp kia, nó vẫn rất là khít, Ngân Nguyệt Lâm Không rên rỉ theo nhịp nhấp của nam nhân, ở tư thế này côn thịt cắm vào sâu hơn làm nàng thoải mái không thể tả.
Hắn nhìn nàng dâm đãng thế này nói:
"Đoàn chủ, ngươi như thế nào lại dâm đãng như thế này, lúc nãy cao ngạo lạnh lúc bao nhiêu, bây giờ lại như lẳng lơ, rên rỉ dưới háng ta bấy nhiêu!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nghe Trương Nhược Trần xỉ nhục, dường như đối với chuyện này rất là bình thường nói:
"Ta...ta.... không....không có....ân...mạnh chút..ân... hảo côn thịt....mạnh chút...ân.."
"Nhìn kìa, Âm Đạo ngươi bám chặt lấy côn thịt của ta không rời còn nói không phải!"
Hắn nói, một tay còn vỗ, đánh vào nàng phì mông, Ngân Nguyệt Lâm Không bất giác bóp chặt lấy côn thịt, làm Trương Nhược Trần càng thêm sung sướng.
"Mỗi khi ta đánh ngươi mông, ngươi lại kẹp chặt như thế, chẵng lẽ....!"
Trương Nhược Trần vỗ chát chát vào nàng mông ngọc trắng trở thành màu đỏ in dấu bàn tay, Ngân Nguyệt Lâm Không ngược lại càng thêm rên rỉ.
Hắn điên cuồng cắm quất, côn thịt đâm sâu vào bên trong, va đâp đụng thành tử cung dường như muốn mở nó ra vậy.
Sung sướng dục vọng làm Ngân Nguyệt Lâm Không lại đạt tới cao trào, âm tinh phun ra tưới lên quy đầu làm hắn thêm sảng khoái.
Trương Nhược Trần như máy đóng cọc không ngừng ba ba ba, nhìn nàng mị nhãn như tơ, hương thơm nữ nhân bay vào chóp mũi làm hắn muốn cắm mãi không ngừng, cuối cùng hắn chịu hết nổi, cố sức đóng mạnh vào bên trong, theo Ngân Nguyệt Lâm Không lại lần nữa cao trào, thành tử cung mở ra, hắn quy đầu đẩy vào bên trong, vô số tinh dịch được bắn vào bên trong, chiếm lấy tử cung nàng.
"Thật nóng...a...a..a...sướng....nga...ngaa...a..ân...!"
Ngân Nguyệt Lâm Không cảm nhận tử cung bị rót đầy tinh dịch thì xoa xoa cái bụng nhỏ.
Trương Nhược Trần ôm lấy nàng nằm xuống, côn thịt vẫn giữ bên trong ngăn tinh dịch bên trong chảy ra, hắn nói:
"Bên trong nàng thật thoải mái, được rồi ta giúp nàng đề thăng tu vi!"
Trương Nhược Trần truyền khẩu quyết Âm Dương Thánh Kinh cho nàng, sau đó tu luyện, theo âm dương luân chuyển, khí tức Ngân Nguyệt Lâm Không càng tăng cao, một lúc sau liền trở thành Bán Thánh, thiên địa chi khí tẫy lễ cho nàng.
Trương Nhược Trần cười cười nói:
"Ta đã hoàn thành yêu cầu thứ nhất của nàng, vậy còn yêu cầu thứ hai!"
Ngân Nguyệt Lâm Không đáp:
"Đã bị người làm thành thế này sau này ta biết lấy ai, vậy nên, ta muốn trở thành nữ nhân của ngươi, ngươi thấy thế nào!"
Trương Nhược Trần nói:
"Có được một thê tử đẹp như tiên nữ như thế ta cầu còn không được, sao có thể từ chối!"
Ngân Nguyệt Lâm Không hai mắt đẹp hàm xuân nói:
"Vây là ngươi đồng ý!"
Trương Nhược Trần nói:
"Gọi ta phu quân!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nhoẻ miệng tươi cười như trăm hoa đua nở.
"Phu quân, thật ra, lần đầu của thiếp bị người khác lấy mất rồi, lúc đó thiếp còn rất là nhỏ, không có tu vi cao như hiện tại, chàng không có ghét bỏ thiếp đấy chứ!"
Trương Nhược Trần nói:
"Ta thương nàng còn không hết, sao có thể ghét bỏ được, quá khứ của nàng đã qua rồi, tương lai hãy đee ta chăm sóc cho nàng!"
Trương Nhược Trần hôn lên trán nàng, nếu trước kia không có dạy dỗ qua nàng, chắc hắn đã tin nàng luôn rồi, bất quá hắn muốn xem xem tương lai như thế nào.
"Phu quân, lúc nãy mùi hương kia là chàng hạ a!"
Ngân Nguyệt Lâm Không khép mình trong lòng ngược Trương Nhược Trần nói.
"Thật xin lỗi nàng, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng song tu, giúp nàng nâng cao tu vi!"
Trương Nhược Trần vô sỉ nói.
"Thật chán ghét, nhưng vì phu quân đã giúp ta không trách chàng, nhưng là thiếp có yêu cầu!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nói.
Trương Nhược Trần đáp:
"Nàng cứ nói!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Vị trí chính thê, thiếp muốn!"
Trương Nhược Trần khá bất ngờ với yêu cầu của nàng, đây là muốn mấy nữ nhân kia của mình trở thành chó cái giống nàng hay gì, hắn nói:
"Ta có rất nhiều nữ nhân, nên chuyện này ta sẽ để các nàng tự lựa chọn ra!"
Ngân Nguyệt Lâm Không đáp:
"Thiếp sẽ cố gắng dành lấy vị trí này!"
Rồi nàng quay sang hôn môi cháo lưỡi, hắn cũng nhiệt tình đáp lại, sau đó ôm nàng vào giấc ngủ.
Hắn ngủ nhưng Ngân Nguyệt Lâm Không lại ngủ không được, nàng cơ thể bị hoàn toàn khai phá nên dục vọng yêu cầu rất lớn, cơ thể lại bắt đầu rạo rực lên, nàng nhích mông ra một chút, côn thịt tụt ra ngoài, nhìn tinh dịch chảy ra, nàng quẹt lên nếm thử, vị không tệ.
Dâm thủy lại chảy ra, nàng chỉ có thể tự mình xoa nắn đại vú, tay còn lại móc lấy tiểu huyệt, để thoả mãn một chút, nàng lúc này ước một cây thật to côn thịt, hung hăng giã mạnh vào huyệt dâm nàng, chỉ có thể vừa nghĩ vừa thủ dâm.
Sáng sớm Trương Nhược Trần côn thịt bị thứ ấm áp làm cho tỉnh lại, hắn nhìn thấy Ngân Nguyệt Lâm Không đang phun nuốt côn thịt, hắn lại thấy tiểu huyệt nàng chảy ướt đẫm dâm thủy đang nhiễu xuống đất, cũng phải, với bản chất bị khai phá kia, tối hôm qua chỉ gãi ngứa một chút mà thôi, nhưng hắn muốn xem nàng chịu đựng.
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Phu quân, mau mau thao thiếp, đ-t chết thiếp đi!"
Trương Nhược Trần lười biếng nói:
"Nàng tự mình động đi!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nghe vậy, nhảy lên người hắn, hai mép môi kè sát côn thịt sau đó ngồi xuống, dâm thủy rất nhiều bôi trơn làm cự căn chạy tọt vào trong, khoái cảm truyền tới làm nàng thật thích, theo nàng nhấp mông lên xuống, tiếng rên rỉ ngày càng nhiều.
"Ân..ân..thật lớn..phu quân...thoải mái..nga..nga....!"
Trương Nhược Trần duỗi tay bóp lấy hai cái tô phong trắng nõn kia, làm nàng càng thêm thích thú.
Trương Nhược Trần đè nàng nằm xuống ra sức cắm vào rút ra, chặt chẽ tiểu huyệt truyền tới quy đầu làm hắn muốn bắn, cố gắng nhịn cảm giác này, nàng đúng là quá mê người, vẫn đúng là biết cách lấy lòng nam nhân.
Trương Nhược Trần nói:
"Lâm Không, nàng đúng là dâm đãng mà!"
Ngân Nguyệt Lâm Không đáp:
"Phu quân có thích thiếp như thế này không!"
Trương Nhược Trần nói:
"Thích, đương nhiên thích!"
Sau nữa canh giờ vận động, Ngân Nguyệt Lâm đạt tới lần thứ hai cao trào, âm tinh từ hoa tâm phun ra, côn thịt của hắn bành trướng đẩy ra tử cung, vô số đậm đặc tinh dịch được bắn vào bên trong.
Ngân Nguyệt Lâm Không cũng âm thầm thở ra một hơi, thoả mãn một chút, nàng quỳ xuống hé miệng làm sạch sẽ côn thịt, sau đó giúp Trương Nhược Trần mặc lại y phục.
Trương Nhược Trần đi ra ngoài trước, Ngân Nguyệt Lâm Không mặc lại y phục, vẫn không có quên đeo lại nhũ vàng hoàn, rốn hoàn cùng hai mép môi âm hoàn, đây là chủ nhân nàng yêu cầu, đi đâu cũng phải đeo.
Y phục mặc xong, nàng từ khí chất cấp tốc kéo lên từ dâm đãng nữ nhân trở thành băng thanh ngọc khiết không nhuốm bụi trần tiên tử.
Bàn giao lại cho Nhiếp Hồng Lâu sau đó nàng đi theo Trương Nhược Trần rời khỏi thứ ba mươi mốt thánh thành.
Về tới thứ bảy thánh thành, Trương Nhược Trần gặp được Thần Kiếm Thánh Địa người giao dịch mua hai trăm cân Hắc Thủy Lưu Ly Tinh, hắn nói với Trương Nhược Trần, có người muốn gặp ngươi.
Trương Nhược Trần đương nhiên biết là ai, cũng không chối từ, liền đi theo trưởng lão.
Đi tới mộ toà phủ đệ, trưởng lão nói:
"Người muốn gặp tiểu hữu ở bên trong, mời vào, ta đã hoàn thành nhiệm vụ cũng nên trở về."
Trương Nhược Trần đáp:
"Đa tạ trưởng lão, cáo từ!"
Vừa mới đi vào, liền có một đám hình dạng hầu gái xinh xắn đi tới nghênh đón. Các nàng toàn bộ đều mặc lấy không nhuốm bụi trần áo trắng, căn bản không giống như là người hầu, ngược lại giống như là sống an nhàn sung sướng phú gia thiên kim, trong đó, có hai nữ tử tu vi Võ Đạo, càng là đạt tới Địa Cực Cảnh.
"Bái kiến khách nhân."
Những thị nữ kia, nhao nhao quỳ xuống hành lễ, đối Trương Nhược Trần cung kính dị thường.
Bởi vì, Trương Nhược Trần sau này, rất có thể sẽ là chủ nhân của các nàng.
Trương Nhược Trần nói:
"Không cần đa lễ, đứng lên hết đi!"
Lại đi vào trong một chút, nơi xa, trong rừng trúc, truyền đến một trận du dương tiếng tiêu.
Tiếng tiêu, dễ nghe êm tai, giống như từ trên chín tầng trời truyền thừa tiếng trời.
"Ào ào!"
Gió nhẹ lay động lá trúc, phát ra dị thường quy luật thanh âm, cùng một cái kia tiếng tiêu kêu gọi kết nối với nhau.
Nghe được cái này một khúc tiếng tiêu, Trương Nhược Trần nhớ ra, đây là "Lan Du khúc" chỉ có biểu muội của hắn mới có thể thổi được, là chỉ trong nguyên tác Trương Nhược Trần biểu muội Khổng Lan Du.
Đi vào rừng trúc, Trương Nhược Trần xuyên qua một đầu u tĩnh phiến đá tiểu đạo, thuận tiếng tiêu truyền đến phương hướng bước đi.
Thanh Dương tiếng tiêu, đột nhiên dừng lại.
"Ào ào!"
Trong rừng, chỉ còn dòng suối nhỏ trôi tiếng nước, cùng gió thổi lá trúc thanh âm.
Ngay sau đó, một cái vô cùng dễ nghe êm tai nữ tử thanh âm, từ bên khe suối trúc trong đình truyền ra:
"Thâm lâm người không biết, Minh Nguyệt đến tương chiếu."
Một cái kia thanh âm, đã là quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.
Trương Nhược Trần ánh mắt, hướng trúc trong đình nhìn lại, chỉ gặp một cái tóc trắng phơ nữ tử, đưa lưng về phía hắn mà ngồi.
Tóc trắng, trắng được như tuyết.
Trong tay nàng, nắm vuốt một cây ố vàng trúc tiêu, lại nói:
"Trương Nhược Trần, câu này thơ, ngươi là như thế nào biết được?"
Khổng Lan Du đem khí tức trên thân thu liễm đến cực hạn , bất kỳ người nào đều không thể từ trên người của nàng cảm nhận được lực lượng ba động. Nàng tựa như một người bình thường nhà nữ tử, ưu nhã ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đẹp có chút nâng lên, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Đơn giản tựa như một bức bức họa xinh đẹp, trong bức họa nữ tử, tựa như trên chín tầng trời Thần Nữ, ưu nhã, thanh thản, yên tĩnh, không dính khói lửa trần gian.
Dung nhan của nàng, cùng 800 năm trước, cũng không có biến hóa gì, da thịt trắng nõn, so hài nhi làn da cũng còn muốn tinh tế tỉ mỉ, môi đỏ tiên diễm, lông mi thon dài.
Cái kia một đôi tròng mắt đen kịt như ngọc, cho người ta một loại thần tủy khó lường cảm giác, nhưng lại vô cùng sáng tỏ, giống như là có thể xem thấu Trương Nhược Trần linh hồn.
Mặc dù, dung nhan không già, thế nhưng là, trên đầu bích thanh tóc dài, đã trở nên tuyết trắng, tượng trưng cho thời gian xói mòn.
Cảnh còn người mất, hồng nhan tóc trắng.
/////
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
Có lòng thì ủng hộ em với ạ, để em có thêm động lực, thông tin đây ạ
STK: 1029657323 - ngân hàng Vietcombank - NGUYEN THANH GIANG TRA
Em chân thành cám ơn ạ.
Đăng bởi | ThiênGiang |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 350 |