Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tên

Tiểu thuyết gốc · 1769 chữ

Trường Sinh bước ra từ phòng cha mình, lúc này Tịnh Tuyền đang đứng ở phía xa nhìn về hướng cậu.

"Đừng nhìn nữa, đại ca có thời gian hai năm, trong hai năm này sẽ giúp muội, cùng lắm đâm muội một kiếm, để muội giả chết rời đi."

Nghe Trường Sinh nói như vậy, Tịnh Tuyền lúc này trợn mắt, làm mặt quỷ về phía đại ca nhà mình. Nhưng trong nội tâm nàng thật vui vẻ, không ngờ đại ca vẫn thương mình sao bao nhiêu năm như thế.

Tịnh Tuyền năm nay mới mười bốn, phải vài tháng nữa mới tròn mười bốn, pháp luật Đại Long, nữ phải mười sáu mới có thể lấy chồng, cho nên Trường Sinh còn thời gian hai năm.

Trường Sinh lúc này trở về phòng của mình, vuốt ve hai thanh kiếm cậu để trên đầu giường, hai thanh kiếm này do chính sư phụ tặng cho cậu lúc nhập môn, một thanh Sinh Kiếm, thanh còn lại tên Tử Kiếm.

Lúc này Trường Sinh hơi đau đầu, thời gian chỉ có hai năm, tình hình kinh đô vẫn chưa nắm rõ, thật muốn đi tìm nhị đệ hỏi ý kiến mà.

Trước mắt muốn thoát khỏi hiểm cảnh này, chỉ có thể biến Trương gia thành đại tộc, thoát ly Bùi gia. Nhưng hai năm làm được đều này có chút khó nha.

**

Buổi sáng hôm sau, Trường Sinh dậy rất sớm, thường ở trên núi, giờ này cậu sẽ được sư phụ gọi dậy sớm để hấp thụ linh khí, mặc dù cả ngọn núi đã biến thành kiếm khí, nhưng trong tông môn vẫn có địa phương còn lưu lại linh khí để các đệ tử trong môn hấp thụ.

Linh khí có rất nhiều tác dụng, ngoài tăng lên tu vi ra, còn có thể tráng dương, chữa bệnh, sẽ không bị nóng sốt hoặc là cảm lạnh xâm nhập vào người, còn có thể làm minh mẫn đầu óc.

Nhưng ở trần thế này, linh khí rất mỏng manh, tĩnh tâm cả ngày có khi còn không thu được một chút linh khí nào, Trường Sinh chỉ có thể ôn lại kiếm pháp của mình, hữu tình kiếm đạo.

Khác với luyện khí sĩ ra chiêu lòe loẹt, đặc biệt là trận tu cùng phù tu, nào giống như kiếm tu. Nhất kiếm phá vạn pháp, đơn giản mà hiệu quả.

Thời kỳ thượng cổ, luyện khí sĩ nhiều như mây, một tên kim đan luyện khí sĩ lúc đó có thể lấy một địch mười tên sơn đỉnh cảnh hiện nay. Nhưng linh khí bắt đầu khô kiệt đi, luyện khí sĩ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Luyện khí sĩ khi chết, linh khí sẽ trả về cho thiên địa, nên nhiều đại năng vì muốn để lại tài nguyên cho hậu nhân, liền luyện hóa một khu vực thành một thiên địa, khi chết sẽ hóa thành động thiên phúc địa, linh khí sẽ không trả về thiên địa bản nguyên.

Trường Sinh bây giờ nửa bước nguyên anh, nếu như không xa luân chiến, lấy đông chấp yếu, thì ở trần thế đã tạm là vô địch thủ, có thể đánh năm cái Trần Nguyên Hãn, nhưng ẩn thế cao thủ nhiều lắm, võ phu Sơn đỉnh cảnh tuổi thọ 300 năm, có trời mới biết giấu bao nhiêu cao thủ.

Luyện kiếm một hồi thì có một thiếu nữ bước vào, tuổi chừng mười hai, nếu đặt ở bên ngoài cũng được xem như là có nhan sắc, nhưng so với các sư tỷ sư muội ở Kiếm Các, thì thiếu nữ này còn kém xa lắm.

"Thiếu gia dậy thật sớm nha, mời thiếu gia rửa mặt rồi dùng bữa sáng do phu nhân chuẩn bị sẵn." tiểu nữ kia giọng nói êm ái nhu mì nói ra.

Trường Sinh nghe vậy thì thu hồi kiếm lại, bước về phái thiếu nữ. Thiếu nữ này tên Tiểu Thúy, chính là người mới hôm qua mẹ cậu Bùi Cầm Y tuyển chọn ra.

Mặc dù Trường Sinh nói kiếm tu cần thanh tịnh, không cần người hầu gì, nhưng mẹ cậu vẫn khăng khăng nói cần, cho nên cậu đành nhận mệnh.

"Ừm, "

Thấy đại thiếu gia nhà mình đẹp trai lại siêng năng như vậy, tiểu Thúy có hơi đỏ mặt ngượng ngùng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Trường Sinh đi về hướng phòng của em trai mình.

Quần áo của cậu được tiểu Thúy mang đi giặt, bây giờ cậu trên người là một bộ trang phục màu xanh nhạt, tóc tai được chải lại đàng hoàng, không còn buông thả giống như ngày hôm qua.

Nhìn thấy Bình An đang ăn điểm tâm, Trường Sinh bước lại gần. Đám người hầu cúi chào rồi tự giác bước đi ra ngoài.

"Không ngờ trong nhà đệ lại bồi dưỡng được thân tính nha."

Trường Sinh châm chọc nói ra.

"Đại ca quá khen, đại ca đã nghĩ kĩ, hôm nay đến dây một kiếm chặt đệ sao?".

Nhìn thái độ nhàn hạ của đệ đệ mình, Trường Sinh cũng thật hâm mộ.

"Đừng đùa nữa, ta biết đệ muốn gì, nên đến đây muốn làm một cuộc giao dịch với đệ."

"Ai nha, anh em với nhau, đại ca nói vậy là sao, mất tình cảm anh em chúng ta." Trường Bình An trong giọng nói có vẻ luống cuống, nhưng tay vẫn bỏ thức ăn vào miệng.

"Hừ, đệ con trẻ mà đã cáo già như thế."

"Đại ca quá khen quá khen đệ rồi."

"Ta sẽ giúp đệ trong vòng hai năm tới lên làm quốc sư."

Nghe đại ca mình nói như vậy, Bình An ngừng đũa bắt đầu nhìn về phía đại ca mình, trong miệng mang theo ý cười.

**

"Để muội hôm nay dẫn đại ca đi dạo phố nha." Tịnh Tuyền cười hề hề nói ra, đã lâu rồi nàng chưa được đi ra ngoài, hôm nay nàng phải đi chơi một ngày thật đã.

Trường Sinh nhìn em gái mình vui như thế, trong lòng cũng vui theo, những năm gần đây không thể bù đắp được cho Tịnh Tuyền, Trường Sinh lần này về không thể để em gái mình chịu ủy khuất như thế.

Buổi sáng khi làm một vụ giao dịch trao đổi cùng em trai của mình, Trường Sinh hứa sẽ giúp đệ đệ đứng về phía đại hoàng tử, giúp đệ ấy lên làm quốc sư.

Mặc dù không hiểu vì sao Bình An lên làm quốc sư, nhưng làm như thế là không lỗ, là thân đại ca, giúp em mình thì có làm sao.

Khi nghe Bình An đứng về phía đại hoàng tử, Trường Sinh hơi kinh ngạc một chút, nghe nói đại hoàng tử là người nho nhã lễ độ, nhị hoàng tử thì từ nhỏ thông minh hơn người, cửu hoàng tử từ nhỏ đã là thiên tài võ đạo, là đệ tử của tướng quân Trần Nguyễn Hãn.

"Cha có biết việc này."

Bình An lắc đầu nói: "có lẽ biết, có lẽ không."

Vẫn là bộ dáng muốn bị ăn một kiếm nha, nhưng theo kế hoạch của Bình An, tạm thời với võ học của Trường Sinh, trong vòng hai năm sẽ đủ xưng bá võ lâm.

Trước tiên vì nghĩa đi tiêu diệt các thế lực tà giáo, sau đó lại đi khiêu chiến các môn phái lớn trên giang hồ. Tổ chức tình báo mà Bình An thu thập mấy năm nay, có thể giúp Trường Sinh rút ngắn thời gian lại.

"Ây da, đại ca đi với muội là nghĩ gì đó." Tịnh Tuyền dùng một đấm đấm vào lưng Trường Sinh.

Đang nhớ lại chuyện lúc sáng nói với Bình An, Trường Sinh lúc này tỉnh lại.

"Ha ha, đại ca có lỗi, chúng ta đi đâu đây."

Thấy đại ca mình xoa đầu một cái, Tịnh Tuyền hừ một cái, rồi nói:

"Đương nhiên là phải đi ăn ở Hoa mãn lâu rồi, đó là tửu lâu nói tiếng nhất kinh đô." vừa nói Tịnh Tuyền vừa lao nước miếng trên miệng.

"Được được."

Hai người đi tới một quán ăn lớn, tên gọi Hoa mãn lâu, nơi này rất lớn, gồm một trệt ba lầu, chính là quán ăn lớn nhất kinh đô, người đông như kiến.

"Khách quan, mời gòi món."

Cái miệng nhỏ của Tịnh Tuyền bắt đầu gọi đủ thứ món:

"Cho ta một con gà quay, một đĩa thịt bò xào, một con vịt nướng, cá nướng, dê nướng, có gì nướng mang lên hết cho bổn cô nương."

Tiểu nhị ở đây biết đây là Trương tiểu thị của Trương gia, cũng không khách chậm trễ mà xuống căn dặn nhà bếp sắp xếp, ai không biết ở kinh đồ này Trương gia là giàu nhất, Hoa mãn lâu cũng có một phần cổ đông của Trương gia đó nha.

"Gọi nhiều vậy, muội ăn hết sao".

"Hết nha, không hết thì mang về tối muội ăn sau".

Trường Sinh cười trong lòng, nếu lần đó để muội ấy trốn nhà ra đi thành công, với sức ăn này của Tịnh Tuyền, đừng nói là một ngày, sợ nửa ngày muội ấy sẽ về nhà ngay.

Hai anh em sau khi ăn xong thì đi dạo phố thêm một lúc, ban đêm kinh đô náo nhiệt hơn ban ngày, tối đếm sẽ có nhiều tiết mục hơn, như thả đèn, ca hát, tuyển chọn hoa khôi lầu xanh, đường phố cũng sẽ trật kín.

"Ngày mai huynh phải đi." Trường An vừa gặm một cây kẹo ngọt, vừa nói.

Đang ăn ngậm kẹo vui vẻ Tịnh Tuyền, lúc này nhìn về phía đại ca của mình.

"Cẩu tặc, dám bỏ muội đi."

Thấy vẻ mặt tức giận của em mình, Trường Sinh giải thích:

"Là đi giúp muội thoát khỏi cuộc hôn nhân này."

"Vậy đại ca phải mau đi sớm về sớm đó nha."

Người quá đông, nên Tịnh Tuyền ngồi lên vai của Trường Sinh, hai anh em chơi hôm nay thật vui, có lẽ đây là khoảnh khắc vui nhất của Trường Sinh.

"Ai nha, hai anh em con đi chơi tới giờ này, lại còn ăn ở Hoa mãn lâu mà không mua về cho mẹ".

Hai anh em Trường Sinh Tịnh Tuyền lúc này đang quỳ gối trước Bùi Cẩm Y, vừa về tới cửa hai người đã bị mẹ chặn lại mời có tình cảnh này.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Võ Lâm Đến Tu Tiên Giới sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.