Xuyên qua
Con mẹ nó đầu thật đau a.
Hắc Dương xoa xoa mi tâm cố gắng xoa dịu trong óc đau đớn để cho đầu mình bớt nhức nhói một chút.
Chỉ là theo thời gian cơn nhức nhói trong đầu không những không giảm mà ngược lại càng tăng khiến hắn không khỏi ôm đầu kêu rên liên hồi.
"Điện thoại, điện thoại ta đâu, phải mau gọi 115, đau chết ta mất."
Chỉ là Hắc Dương nhắm mắt lục lọi hồi lâu cũng không hề sờ tới bản thân mới mua Iphone 14 Pro Max Zp/A giá mười jack rưỡi ngược lại đụng phải một chút khác kỳ lạ xúc giác cùng với một chút chất lỏng không biết khiến cho hắn chợt giật mình một cái, hai mắt hé ra một đạo khe hẹp nhìn tới.
Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn một cái hắn liền bị dọa cho hoảng hốt tới cực độ cả người không khỏi bật lùi lại một khoảng.
"Cái quỷ gì..."
Chỉ là không để hắn kịp hoảng sợ, một cơn đau nhức tựa như do hắn lại lại có chút nhanh, sau gáy va cùng cạnh giường đập mạnh khiến Hắc Dương đầu vốn đã đau như búa bổ giờ đây lại càng là trực tiếp phá phòng, ý thức lâm vào cực độ hôn mê.
Trong giấc mơ, Hắc Dương mơ thấy được bản thân là một cái bình thường nông gia hài tử, mặc dù gia cảnh không thế nào tốt lắm nhưng vẫn tính toàn đủ cả nhà ba người ăn uống no đủ không đến mức độ ăn bữa nay lo bữa mai, so với ngoài kia đa phần gặm cỏ mà sống lưu dân hắn đã xem như một kẻ may mắn, đầu thai không sai.
Chỉ là trên đời không có việc vui nào là mãi mãi hoặc là dù có nhưng cũng không rơi vào đầu hắn, khi bộ này thân thể đạt tới mười lăm tuổi ngày ấy, một bầy sơn tặc đột ngột tại trong đêm tập kích thôn làng, tiếng la hét, giết chóc, khóc thảm lan truyền khắp nơi.
Mà hắn một nhà đêm ấy cũng còn chưa kịp phản ứng liền bị ba bốn tên sơn tặc phá cửa mà vào loạn đao đem hắn đời này cha mẹ cùng bản thân tại trên giường chém chết mảy may không lưu chút đường sống.
Không thể không nói đứng trước tử vong có đại khủng bố.
Đỉnh thiên lập địa nhân vật, trời sinh mà cao quý người cũng không dám vỗ ngực tự nhận ta đây không sợ hãi cái chết huống chi là một cái bình thường thanh niên hiện đại như hắn.
Nhìn thấy cái kia lưỡi đao tràn đầy sứt mẻ mà rỉ sét vung tới tựa như một giây sau liền chặt tới đầu hắn, Hắc Dương liền bị dọa cho trực tiếp ngồi dậy thở dốc không ngừng, bộ này thân thể làn da rám đen của người làm nông cũng biến trở nên trắng bệch nhợt nhạt, trong ánh mắt hai con ngươi trừng lớn rung động không ngớt.
"Hộc hộc hộc..."
Tham lam hít thở từng hơi, khẽ dùng tay vuốt trán một cái Hắc Dương mới một lần nữa bình ổn lại tâm tình của bản thân.
Chỉ là cùng lúc một cơn đau rát cảm giác từ bên trái huyệt thái dương truyền tới khiến hắn mi mắt chợt nhíu chặt lại vì đau đớn.
Bảo sao ban đầu lại đau như thế, bị bổ một đao vào đầu còn không đau liền tính ngươi là thần mẹ nó rồi.
Nhớ tới trong giấc mơ một đao kia Hắc Dương cuối cùng là biết vì sao bộ này thân thể còn sống tới để hắn kịp thời thay thế mà vào, cái kia sơn tặc mặc dù có đao dùng như là sơn tặc thân gia so với bọn hắn chút này nông gia lại có thể khá đi nơi nào ngay cả ăn cũng không có bọn hắn tìm đâu thợ rèn tới bảo dưỡng đao cũ?
Vừa rỉ vừa sét, lại chặt trúng đầu mặc dù cũng tương đối chí tử nhưng cũng là xem như trong họa có phúc không trực tiếp miểu sát hắn.
Chỉ là nhìn xung quanh mình huyết thủy tràn lan cùng hai bộ thi thể bị loạn đao chém cho máu thịt be bét một trái một phải nằm cạnh hắn, Hắc Dương không hiểu liền nổi lên nhàn nhạt nổi sầu vô cớ.
Hắn nhớ được khi ấy cả hai người mặc dù đã biết chết chắc nhưng vẫn liều mạng che ở hắn trước người cản lấy không ít nhát đao, có lẽ vì chém nhiều quá duyên cớ lại kết hợp với dinh dưỡng không đủ, mấy cái kia sơn tặc chém không mấy hồi liền mệt mỏi dẫn đến đao cuối cùng vào đầu hắn kia chỉ miễn cưỡng chặt nứt xương sọ mà thôi.
Hiển nhiên hắn có thể còn sống ngồi đây một phần công lao rất lớn cũng là đôi này vợ chồng tranh tới.
"Dù sao cũng là mượn các ngươi thân nhi tử, vậy chút hiếu thuận cùng trách nhiệm kia cũng nên do ta đảm đương đi."
Thở dài một cái Hắc Dương toàn thân hư thoát gượng gạo bước xuống giường, mặc dù không tính là cái gì vận động mạnh nhưng hắn vẫn là có thể cảm giác được bản thân cơ thể hiện tại trạng thái không tốt chút nào, dù sao bị trọng thương song còn xuất huyết một đêm mà bộ này thân thể còn không chết đã tính là trời cao chiếu cố.
"Tê, vết thương cũng thật nặng đi"
Nhìn qua trong vạc đất mặt phản chiếu lại hình ảnh, Hắc Dương cuối cùng đã có đại khái đánh giá đối với bản thân thương thế hiện tại.
Cũng đơn giản mấy chữ mà thôi.
"Không sơ cứu gấp tuyệt đối sẽ chết".
Nhìn thấy vết thương đã bắt đầu tím đen, cùng với có nhàn nhạt dịch mủ động lại Hắc Dương sắc mặt liền âm trầm vô cùng.
Mặc dù cái kia lưỡi đao vừa cùn vừa rỉ chặt ra không có cỡ nào sát thương nhưng cũng thành công khiến hắn vết thương nhận nhiễm trùng, kết hợp với hiện tại thân thể suy nhược tới cực độ, nếu không có gì biến cố mà nói đêm này hắn liền sẽ sốt một trận lớn liền sẽ đi bán muối.
"Hừ, ông trời cũng thật ác độc a."
"Chỉ là nếu còn có thể sống tiếp ta tuyệt đối như sẽ so với ai đều ác."
Thì thào một câu, Hắc Dương sắc mặt tái nhợt liền chợt âm trầm lần nữa quay vào nhà liền đi tới phòng bếp.
Trong nhà lương thực cái gì cũng đừng nghĩ, bọn sơn tặc đã hạ quyết tâm mạo hiểm diệt thôn vậy hiển nhiên tình cảnh cũng sẽ không tốt đi nơi nào, từng cái tựa như linh cẩu sắp đói chết, vì miếng ăn việc ác nào cũng sẽ không từ, có chuyện bọn hắn để lại lương thực mới là lạ.
Chỉ là lương thực không có nhưng chút vật dụng làm bếp vẫn là còn tại, dù sao bọn hắn hai tay liền gánh không nổi bao nhiêu cân nặng, dùng đấy để mang theo càng nhiêu đồ ăn không thơm tội gì lại mang theo chút đồ bếp làm gì?
Nhưng là mặc dù tư duy logic là vậy nhưng Hắc Dương sắc mặt cũng không tránh khỏi khẩn trương mà bắt đầu tại phòng bếp đổ nát, lộn xộn bắt đầu lục lọi lên.
Bình thường nhà này ngăn nắp sạch sẽ đã quen nào có chuyện phòng bếp hỗn loạn như thế, chỉ là bọn sơn tặc bị đói điên liền cũng không quan tâm cái gì đồ đạc ngăn nắp hay không ngăn nắp, bọn hắn chỉ quan tâm tới lương thực cùng tài sản quý giá ngoài ra liền không có gì khác.
"Hồ, đây rồi."
Từ trong một cái tủ gỗ, Hắc Dương cuối cùng là tìm thấy được hắn trong trí nhớ cái kia dao làm bếp trong nhà mới mua.
Mặc dù phía trên thân dao không mấy bóng bẩy nhưng tại cái này thời đại phong kiến, trong nhà có con dao tốt liền đã là chuyện không dễ rồi nào có quan tâm nó đẹp hay không.
"Chỉ là không biết trong nhà còn rượu hay không."
Hắc Dương xách theo dao bếp tại phòng nhỏ tìm kiếm một chút, mặc dù không cho rằng bọn sơn tặc kia biết để lại rượu cái gì, nhưng hắn vẫn là mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi tìm kiếm lấy.
Mà cũng không thể không nói hắn thế mà thật tìm thấy được.
Chỉ là nhìn trên tay bình rượu Hắc Dương sắc mặt còn là chợt buồn vô cớ.
Dựa theo trong trí nhớ, phụ thân bộ này thân thể dường như rất thích uống rượu, chỉ là khổ nổi trong nhà có một cái tương đối hung tợn nữ chủ đã từng thề độc tại trong nhà nhìn thấy bình rượu nào nàng liền tại chổ đập bình rượu đấy.
Phụ thân mặc dù tại trong cái này thời đại phong kiến vấn đề trọng nam kinh nữ tương đối nặng nhưng tính tình lại mười phần ôn hòa cùng thương vợ dẫn tới hắn cũng không thích trong nhà nổi lên xích mích, dù vậy rượu vẫn là phải uống.
Thế là có trên tay hắn hiện tại đây một bình rượu được giấu kỹ trên nóc tủ được buộc chặt vô cùng, mẫu thân chiều cao khiêm tốn bình thường cũng không có việc tại trên đây để vật gì, là cái chổ giấu rượu cùng quỷ đen tuyệt hảo.
"Ài, thế sự vô thường a, thật tốt một cái gia đình, cớ sao lại rơi vào kết cục như thế này a"
U sầu thở dài một câu, Hắc Dương xách lên dao bếp cùng bình rượu ra ngoài, nhóm lên một đống lửa liền hơ nóng lưỡi dao cùng đun sôi rượu.
Nhìn trên tay đỏ ửng lưỡi dao tản mát ra nóng bỏng nhiệt khí, Hắc Dương mặc dù trong lòng còn sợ hãi vô cùng nhưng một giây sau hắn liền chợt cắn răng, sắc mặt dữ tợn đến cực điểm đưa dao lên.
Mặc dù sợ hãi, mặc dù lo lắng, do dự, phân vân... nhưng ta nếu không làm sẽ chết, chết rất đau đớn rất giằng vặt.
Ta không muốn chết!
Đăng bởi | Duckca |
Thời gian | |
Lượt đọc | 193 |