Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Tào

Phiên bản Dịch · 1661 chữ

Xuất thân có thật sự quan trọng không? Rất quan trọng!

Đừng nhìn Sở Nam khi đối diện với Lữ Bố thì ung dung trấn tĩnh, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ, ở thời đại này, xuất thân thật sự là yếu tố trọng yếu! Đặc biệt là khi ngươi muốn tiến thân, những rào cản vô hình có thể khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

Lưu Bị đã được xem là một trong những chư hầu thân thiện nhất, nhưng với xuất thân của Sở Nam, việc tự tiến cử mình với Lưu Bị cũng không dễ dàng. Khi xưa, lúc Lưu Bị còn ở Hạ Bì, Sở Nam từng cố gắng tìm cách gặp mặt, nhưng người gác cổng thậm chí không thèm thông báo.

Lúc mới tới, chưa hiểu rõ quy tắc thời đại này, đợi đến khi Sở Nam dần nắm bắt được thì Từ Châu đã nằm trong tay Lữ Bố. Dù mất đi căn cơ, nhưng Lưu Bị vẫn giữ được danh tiếng và mối giao hảo với các danh sĩ Từ Châu. Sức người có hạn, chỉ giao thiệp với những danh sĩ ấy cũng đã khiến Lưu Bị bận rộn, một thương gia như Sở Nam, chẳng có gì nổi bật, Lưu Bị đâu có thời gian tiếp đón.

Dĩ nhiên, nếu muốn đi theo Lưu Bị, cũng không nhất thiết phải chọn con đường này. Hiện tại, Lưu Bị đang chiêu binh mãi mã, nếu gia nhập dưới tư cách một binh sĩ, rồi dần thăng tiến nhờ quân công, cuối cùng vẫn có cơ hội gặp mặt, chỉ là với điều kiện sống sót qua từng trận chiến.

Năng lực siêu phàm khiến khoảng cách giữa người với người trong thế giới này trở nên vô cùng lớn. Nếu ví Tam Quốc Diễn Nghĩa như một tiểu thuyết ảo tưởng, thì sự xuất hiện của năng lực siêu phàm chính là biến ảo tưởng thành hiện thực. Sở Nam chưa từng chứng kiến một con người “đầy cấp” như Lữ Bố xuất thủ ra sao, nhưng theo truyền thuyết, những võ tướng hùng mạnh thật sự có thể địch lại vạn quân, di sơn đảo hải thì có lẽ chưa tới mức, nhưng như Trần Đăng thay đổi địa hình để trị thủy thì là chuyện có thể.

Trong thế giới này, nếu đối thủ không có thiên phú lãnh đạo quân đội tương xứng, một người như Lữ Bố – chiến lực đỉnh cao – hoàn toàn có thể thay đổi cục diện một trận chiến chỉ nhờ sức mình!

Không có thiên phú siêu phàm, muốn thăng tiến bằng quân công thì khó hơn gấp trăm lần so với cổ đại. Huống chi chiến trường là nơi thử thách sự gan dạ và dũng cảm, điều này lại càng khó khăn đối với một người xuất thân từ thời đại hòa bình, thậm chí còn có thể ngồi tù chỉ vì đánh nhau. Rất có khả năng ý thức của hắn còn chưa kịp thay đổi thì đã bỏ mạng trên chiến trường.

Vậy nên, con đường mà Sở Nam chọn cho bản thân là tìm mọi cách để có được một viên Tỉnh Thần Đan, khai mở năng lực siêu phàm. Đây là con đường tốt nhất để những người bình thường ở thời đại này có thể đột phá giai tầng.

Nhưng Tỉnh Thần Đan quý báu vô cùng, có tiền cũng khó mà mua được. Chính vì thế, Sở Nam quyết định dùng tài nguyên để đổi lấy Tỉnh Thần Đan. Chàng tham gia làm việc ở xưởng của gia tộc nhà Miêu cũng là để toan tính, bởi chế luyện đan dược này không chỉ cần vật liệu, mà còn cần kỹ thuật. Khi xưởng của Miêu gia gặp trục trặc, Sở Nam sẽ ra tay cứu vãn, nhằm lấy Tỉnh Thần Đan làm thù lao.

Giờ đây, khi chàng đã khai mở năng lực, Tỉnh Thần Đan đã không còn ý nghĩa gì nữa, và Sở Nam cần phải suy tính con đường tiếp theo.

Lúc chàng trở về cùng đoàn xe, đã thấy Lục Y đứng chờ ngoài cổng. Nhìn thấy chàng, nàng liền bước tới chào: “Công tử, cuối cùng người cũng đã về!”

“Chuyện gì thế?” Sở Nam hỏi, không lẽ Lữ Bố lại đổi ý?

“Thiếu chủ đã đợi công tử khá lâu rồi.” Lục Y khẽ đáp.

Lữ Linh Khởi đến sao?

Sở Nam gật đầu, bảo quản gia sắp xếp người dỡ hàng, đưa đồ vào kho rồi theo Lục Y đi gặp Lữ Linh Khởi.

Trong chính sảnh, Lữ Linh Khởi ngồi quỳ ở ghế khách, dáng ngồi cực kỳ chuẩn mực. Trong những người mà Sở Nam từng gặp, nàng là người ngồi quỳ chuẩn nhất, nhưng tư thế đó nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.

“Tại hạ xem như đã vượt qua thử thách?” Sở Nam ngồi xuống, cười hỏi.

Lữ Linh Khởi uống một ngụm nước, liếc nhìn Lục Y.

Lục Y hành lễ với cả hai: “Thiếu chủ, công tử, để nô tỳ đi chuẩn bị chút điểm tâm.” Nói xong liền lui khỏi chính sảnh.

Lữ Linh Khởi lấy ra một gói từ bên mình, đứng dậy đặt lên bàn trước mặt Sở Nam và nói: “Mở ra xem đi.”

Sở Nam mở gói ra, thấy bên trong là một bộ y phục màu sắc đặc trưng của chức lại, trên y phục còn có một lệnh bài.

Kim Tào Ấn Tín

Thiên phú: Khi mang, tăng mệnh số +10

Vật phẩm khí vận, không thể cường hóa

Kim Tào là chức vị quản lý việc mua bán muối và sắt, không chỉ có ở châu phủ, mà các quận huyện cũng đều có Kim Tào. Đây là chức lại, không phải quan viên, bổng lộc do Thứ sử phủ hoặc Châu mục phủ chi trả.

Dù vậy, điều Sở Nam chú ý hơn không phải là ấn tín này mà là hiệu quả của nó. Từ khi có hệ thống, chàng vẫn luôn tìm cách gia tăng mệnh số và khí vận, vì khí vận không thể tích lũy. Theo những gì chàng biết, khí vận chỉ tồn tại trong một tháng, với mệnh số hiện tại, dù có tích lũy liên tục thì chàng cũng chỉ giữ được khoảng 120 điểm khí vận, nhưng chỉ cần gặp biến cố, khí vận sẽ tiêu hao.

Làm quan lại có thể gia tăng mệnh số sao?

Nghĩ lại cũng hợp lý, Kim Tào dù chỉ là liệt tào, có quyền nhưng địa vị không cao, và theo Sở Nam được biết, những người làm công việc này thường phải nhìn sắc mặt của các gia tộc địa phương. Dù sao muối sắt phần lớn đều nằm trong tay các gia tộc này, việc bổ nhiệm cũng thường từ những người địa phương tự quản lý. Nay Lữ Bố giao chức Kim Tào này cho mình… liệu có ý đồ gì chăng?

Sau lần gặp mặt với Lữ Bố, Sở Nam không dám coi Lữ Bố là kẻ ngốc, nhưng vì tiếp xúc quá ít, chàng không rõ ý định của đối phương. Nhìn chiếc lệnh bài trước mặt, Sở Nam chìm vào suy tư.

Nhận hay không nhận?

Nếu nhận, có thể chàng sẽ bị coi là tay chân của Lữ Bố, có khi trở thành công cụ cho mưu đồ nào đó của ông ta. Nhưng nếu không nhận, chưa nói đến phản ứng của Lữ Bố, chỉ riêng việc lệnh bài này tăng mệnh số cũng đủ khiến Sở Nam khó lòng từ chối.

“Xin thay ta cảm tạ Ôn hầu.” Cuối cùng, Sở Nam quyết định. Chỉ là một chức lại nhỏ, dù cuối cùng Lữ Bố có thất bại, e rằng cũng không đến mức bị thanh trừng. Hơn nữa, chàng cần một cơ hội để thể hiện mình, và với người xuất thân như chàng, có được cơ hội này không dễ. Bỏ qua lần này, lần sau không biết phải đợi bao lâu, có khi cả đời không có.

Lữ Linh Khởi gật đầu, rồi… cả sảnh chìm vào im lặng khó nói. Cả hai không biết nên nói gì, Sở Nam muốn thử nhìn xem thiên phú của Lữ Linh Khởi ra sao, nhưng nhớ lại những gì đã trải qua với Lữ Bố, việc tò mò về năng lực của người khác rõ ràng là bất lịch sự, chàng đành tạm gác ý nghĩ đó.

Lữ Linh Khởi cũng không quen với bầu không khí này, sau một hồi ngồi im, nàng bèn nhìn Sở Nam và nói: “Gia đình đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta. Công tử có yêu cầu gì không?”

Sở Nam ngẩn người nhìn Lữ Linh Khởi: “Cô nương, nàng nghiêm túc đấy chứ? Phải biết là thật ra chúng ta… chưa thể tính là phu thê.”

“Ta đã nói từ trước.” Lữ Linh Khởi nghiêm mặt nói: “Huống hồ, tuy chúng ta chưa có phu thê chi thực, nhưng cũng đã có da thịt thân mật, Linh Khởi tuy không xuất thân danh môn, nhưng cũng hiểu chữ tín nghĩa. Ta không muốn lại để ai khác thấy thân thể mình. Công tử không muốn sao?”

Tại sao con gái Lữ Bố lại coi trọng hai chữ tín nghĩa như vậy?

Sở Nam không hiểu, ánh mắt nàng khiến chàng bối rối, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh mơ hồ, tim chợt nóng lên, chàng lắc đầu theo phản xạ.

“Thế thì tốt!” Lữ Linh Khởi gật đầu, đứng dậy: “Giờ cũng không còn sớm, cha đang chờ ta trở về. Ngày mai sẽ có người tới đưa công tử đi nhận chức.”

Sở Nam hoàn hồn, muốn tự vả một cái. Quả là chữ “sắc” là con dao sắc bén! Giờ biết xử lý thế nào đây?

Bạn đang đọc Bất Thường Tam Quốc ---Dịch--- của Hội Thuyết Thoại Đích Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.