Lũ Súc Vật Có Vẻ Ngoài Của Con Người
Nửa giờ sau.
Dựa vào phương pháp ‘cưỡng ép người khác làm việc cho bản thân’. Nên chỉ sau vài chục phút, nhóm côn đồ đã có cho mình một xe tải đầy ắp hàng hóa thiết yếu. Tuy nhiên, sau khi đã có được thứ bản thân muốn, những tên kia chưa vội rời đi, bọn hắn vẫn tiếp tục ở lại siêu thị cưỡng hiếp một nhóm cô gái trẻ.
Đang ngồi trong xe quan sát tình hình. Khi thấy cảnh này, hai mày Thiên Anh bất giác nhíu lại. Không rõ vì sao, dù đã không ít lần chứng kiến cảnh tượng như vậy rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy ác cảm với hành vi hiếp dâm.
Có điều, dù anh chán ghét hành vi của nhóm côn đồ, nhưng anh không có ý định làm hiệp sĩ đường phố. Dù sao ngay cả bản thân còn lo chưa xong, lấy đâu tâm lực đi lo cho người khác.
“Cạch!”
Cầm theo khẩu Uzi - 19 đang đặt bên cạnh, Thiên Anh bình tĩnh bước xuống xe. Sau khi xuống xe, anh còn vươn vai một cái, rồi mới chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc xe tải của lũ côn đồ. Ngay khi anh vừa đi tới bên ngoài xe, tên tài xế đang ngồi bên trong cabin lập tức phát hiện ra anh.
“Nhìn gì mà nhìn, cút!” Người trung niên hung tợn quát.
Mặc dù nghe tên tài xế quát, nhưng Thiên Anh không phản ứng lại, anh đứng trơ ra như đá. Thấy vậy, người trung niên mặt sẹo không khỏi nhăn mày, lão ta cầm lấy cây tuýp sắt sau đó hùng hổ bước xuống xe.
Vừa đi xuống hắn ta vừa chửi:
“Thằng ranh này, tao nói mà mày dám phớt lờ hả?”
“Mẹ kiếp, không dạy mày bài học là không được đúng không?”
“Rầm!”
Sau khi xuống xe, người trung niên đóng mạnh cửa lại.
“Phẹt!”
Sau khi nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh, ông ta mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Thiên Anh, thấy Thiên Anh vẫn đang đứng tại chỗ, trên mặt còn nở nụ cười như trêu ngươi. Sắc mặt người trung niên trở nên khó coi đến cực điểm.
“Mẹ mày! Thằng ranh con này.”
Người trung niên phun ra một câu cửa miệng, sau đó cầm theo tuýp sắt xông về phía Thiên Anh. Nhưng đúng vào thời điểm song phương chỉ còn cách nhau vài mét, Thiên Anh bất ngờ mang ra hàng nóng đang giấu sau lưng.
Nhìn thấy hàng nóng trên tay Thiên Anh, động tác người trung niên lập tức khựng lại. Dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Thiên Anh, người trung niên run run nói:
“Khoan...khoan đã, vừa rồi…rồi chỉ là đùa thôi.”
Thiên Anh mỉm cười, sau đó làm động tác bóp cò hù người trung niên. Người trung niên thấy vậy không khỏi sợ tới đứng tim, lão ta ngã ngồi ra phía sau, mồ hôi vã ra như tắm. Đúng vào lúc này, lão ta chợt cảm nhận được có thứ gì đó đang nhìn bản thân. Quay đầu sang bên trái, khi thấy là thứ gì, hai mắt lão ta trợn lớn, toàn thân run rẩy.
“Phập!”
Giữa thời điểm người trung niên đang hoảng hốt không biết phải làm gì. Con rắn hổ mang bành đi theo Thiên Anh, đã tặng cho lão ta một phát cắn ngay cổ.
Bị bé rắn hổ cắn, người trung niên vội vàng lấy tay bịt lại vết thương. Nhưng chỉ vài giây sau đó, hắn đã nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân không ngừng co giật. Nhìn thấy cảnh này, Thiên Anh hướng về phía Mốc dơ lên ngón cái. Bé Mốc thấy vậy liền thè lưỡi, bộ dạng mười phần vui vẻ.
“A!”
“Quái vật!”
“Đừng…đừng qua đây.”
“Á!”
“Cứu...cứu tôi!”
Đúng vào thời điểm này, hàng loạt tiếng hét thất thanh từ bên trong siêu thị truyền ra. Cảm thấy hiếu kỳ, Thiên Anh quay đầu nhìn lại, đập vào mắt anh là cảnh tượng hàng trăm người đang chen lấn, xô đẩy lẫn nhau để có thể chạy ra bên ngoài, đuổi theo bọn họ là một nhóm người quái dị.
Những người quái dị kia nhìn giống người chết, làn da sậm màu, hai mắt trắng dã. Ở trong miệng bọn họ đều có một con sâu to như cổ tay.
“Rầm rập…rầm rập…”
“Rầm rập…rầm rập…”
Giữa thời điểm Thiên Anh đang tự hỏi những người kia bị làm sao? Một chuyện ngoài ý muốn khác lại phát sinh. Hàng trăm người bị nhiễm bọ ký sinh, từ ngoài đường chạy vào trong này.
Ngay khi nhìn thấy Thiên Anh, những người bị ký sinh kia trở nên hưng phấn dị thường. Bọn họ há lớn miệng như muốn nói gì đó. Nhưng do trong miệng bọn họ đang có một con bọ ăn lưỡi trú ngụ, nên thanh âm bọn họ phát ra chỉ là những tiếng ‘a a a’.
Thấy tình hình không ổn, Thiên Anh vội mang theo bé Mốc chạy lên xe tải. Vừa vào trong cabin anh liền đóng cửa lại, nhưng đúng vào thời điểm định khởi động xe, anh chợt nhận ra không có chìa khóa.
Nếu là người khác, có lẽ đã chửi ầm lên, nhưng Thiên Anh thì không, anh cố gắng nghĩ xem chìa khóa đang ở đâu? Sau vài giây suy tư, anh vội xuống xe, chạy tới bên cạnh thi thể người trung niên.
Nhưng đúng vào lúc này. Bất ngờ xuất hiện hai người thanh niên, hai người kia nhân lúc Thiên Anh không chú ý đã trước một bước vào trong cabin. Ngay khi vào được bên trong, người thanh niên tóc cam lập tức đóng lại cửa xe.
Nhưng đúng vào thời điểm cánh cửa sắp khép lại Thiên Anh bất ngờ xuất hiện, anh dùng một tay giữ chặt cánh cửa.
“Hả!” Người thanh niên tóc cam trên xe tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ngạc nhiên của hắn ta đã chuyển sang hung ác. Rút ra dao găm, hắn ta không chút do dự đâm về phía tay Thiên Anh.
“Chết này thằng chó!” Người thanh niên cay độc nói.
“Đoàng!”
Giữa thời điểm tên thanh niên mặt sẹo đang nở nụ cười dữ tợn, tiếng súng chát chúa bất ngờ vang lên. Cùng thời điểm đó, đầu của người thanh niên xuất hiện một lỗ máu to như ngón cái.
“Bịch!”
Ăn một viên đạn vào đầu, người thanh niên chết ngay lập tức. Cùng thời điểm này, đồng bạn của Thiên Anh là bé Mốc cũng đã xử lý tên còn lại.
“A a a…”
“A a a…”
Trong khi Thiên Anh đang giằng co với người thanh niên, những kẻ bị ký sinh đã chạy tới gần. Thấy đám quái dị kia đang giương nanh múa vuốt nhào tới bản thân. Thiên Anh nâng súng lên.
“Tạch tạch…”
“Tạch tạch tạch…”
Một loạt đạn quét qua, chân của những kẻ bị ký sinh đều bị bắn gãy. Mất đi hai chân, bọn nó ngã lăn ra sân bê tông. Tuy nhiên, dù hai chân không còn đi lại được, nhưng bọn nó vẫn cố gắng dùng tay bò tới chỗ Thiên Anh.
Đang đứng cách đó không xa, những người bình thường vừa từ siêu thị chạy ra ngoài, thấy một màn này đều chạy qua một hướng khác. Nhìn thấy cảnh này, Thiên Anh có hơi bất ngờ, anh còn tưởng rằng sẽ có một vài kẻ liều lĩnh đi qua giành xe với anh, ai dè những kẻ kia lại sợ bọn quái vật mà bỏ chạy.
Mang theo nụ cười nhàn nhạt, Thiên Anh kéo theo thi thể người trung niên vào trong cabin. “Cạch!” Thiên Anh lập tức đóng cửa lại, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm chìa khóa.
Nhưng đúng vào lúc này, vài tên côn đồ còn sống vừa hay chạy tới trước mũi xe. Khi nhìn thấy Thiên Anh đang ở trong cabin, những tên bên ngoài lập tức hét ầm lên:
“Thằng chó đẻ nhanh xuống xe!”
“Xuống đây ngay!”
“Đ-t cụ mày! Có xuống không thì bảo.”
“Chán sống rồi à?”
“Xoảng!”
Vừa mắng chửi những kẻ kia vừa cầm vật nặng ném vào kính chắn gió, khiến kính chắn gió vỡ tan, vụn thủy tinh văng ra khắp nơi, bắn cả lên mặt Thiên Anh.
Hai mày Thiên Anh nhíu lại, anh định tặng cho đám lưu manh vài viên đạn. Nhưng suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nên anh chỉ nheo mắt nhìn bọn kia. Sau đó khởi động xe rời đi.
Nhưng đám côn đồ bên ngoài không phải dạng vừa, bọn hắn nhảy lên mui xe, ý đồ cầm tuýp sắt tấn công anh.
“Đù má mày! Xe của bọn tao cũng dám đụng vào.” Tên thanh niên xăm cá chép ở tay phải gầm lên.
Hai mày Thiên Anh nhíu chặt, một tay anh cầm vô lăng, một tay anh cầm lên khẩu súng Uzi - 19.
“Đoàng đoàng…”
Một loạt tiếng nổ chát chúa vang lên, ngực người thanh niên thủng lỗ chỗ, hai mắt hắn trợn lớn, cả người nghiêng ra sau. Nhưng ngay thời điểm này, Thiên Anh lái xe rời đi. Thi thể tên thanh niên vốn dĩ ngã ra sau nay lại ngã về phía trước. Nằm trên mui xe, hắn ta dùng ánh mắt thù hận nhìn Thiên Anh.
Thấy người thanh niên dù đã chết rồi, nhưng vẫn trợn trừng hai mắt nhìn chính mình, Thiên Anh chỉ nhìn liếc qua một lần, sau đó dồn toàn bộ tâm lực vào việc lái xe.
“Rầm rầm…”
“Rầm rầm rầm…”
Sau khi cán chết hàng loạt nhân loại bị ký sinh, đồng thời húc văng bốn chiếc xe con, Thiên Anh thành công thoát khỏi siêu thị. Rời khỏi siêu thị, anh ngược theo đường cũ chạy thẳng về hầm trú ẩn.
Trên đường đi thi thoảng Thiên Anh lại gặp nhân loại bị ký sinh. Có điều số lượng không nhiều, hơn nữa toàn là người già yếu. Nhưng khác với những kẻ từng gặp được tại siêu thị. Những người này không có trùng ký sinh ở miệng.
Vài chục phút sau. Hiện tại Thiên Anh đã gần về tới nhà, nơi anh đang đứng bây giờ chỉ cách hầm trú ẩn không tới năm trăm mét.
Tắt máy xuống xe, Thiên Anh để lại bé Mốc canh xe, còn bản thân mang theo vũ khí quay về hầm trú ẩn. Ra ngoài dự liệu của anh, sau khi anh rời đi không lâu đã có người tới nơi này.
Sử dụng một số thủ thuật trinh sát đặc biệt, sau khi phát hiện kẻ địch đã rời đi, Thiên Anh mới dám vào trong tìm con Ki. May mắn thay, người bạn bốn chân của anh vẫn an toàn.
Giữa thời điểm Thiên Anh đang cảm thấy vui mừng vì con Ki vẫn còn sống, anh chợt phát hiện ra một việc thú vị. Căn hầm của anh vốn được chia làm hai, phần bên ngoài được anh sử dụng, còn phần bên trong được khóa lại bởi ‘khóa mã gen’. Nhưng nay khu vực thứ hai đã được mở ra.
Thiên Anh thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò, anh lập tức mang theo con Ki đi vào bên trong kiểm tra. Khi vào bên trong, anh phát hiện trong này không những có kho chứa, phòng chữa bệnh, xưởng gia công, đã vậy còn có luôn một phòng nghiên cứu.
Đi vào trong phòng nghiên cứu, nhìn thấy các loại máy móc trong này vừa bị ai đó phá hủy, Thiên Anh lập tức đoán ra vấn đề.
“Ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Giữa thời điểm Thiên Anh đang tìm hiểu khu vực số hai, một trận rung động nhè nhẹ bất ngờ truyền tới. Cảm nhận được rung trấn, hai lông mày Thiên Anh bất giác nhăn lại.
“Khỉ thật, lại nữa rồi!” Trong lòng Thiên Anh âm thầm lo lắng.
Dùng tay xoa đầu con Ki, Thiên Anh dịu dàng nói:
“Ngoan! Tao ra ngoài một tí sẽ quay về liền!”
Dứt lời Thiên Anh liền rời đi. Nhưng vì đề phòng, anh vẫn dùng một vài phương pháp trinh sát nho nhỏ, sau khi không phát hiện nguy hiểm, anh mới dám ra bên ngoài.
“Vù vù…”
Khi đi ra bên ngoài, nhìn thấy bầu trời đêm lại được thắp sáng bởi những quả cầu lửa khổng lồ, sắc mặt Thiên Anh trở nên khó coi đến cực điểm.
“Lạy chúa!”
Thu lại tâm tư, Thiên Anh chạy nhanh tới chỗ chiếc xe tải. Khi anh tới nơi, nhìn thấy bé Mốc đang lo lắng bò quanh. Thấy cảnh này, khóe môi Thiên Anh hơi nhếch lên. Anh khẽ nựng bé Mốc một cái, sau đó điều xe quay về hầm trú ẩn. Vừa lái xe quay về, anh vừa cầu mong đừng có viên thiên thạch nào đó lạc đường rơi trúng vào cabin.
Ít phút sau đó Thiên Anh đã quay về hầm trú ẩn. Sau khi về tới nơi, anh vội chuyển đồ xuống dưới hầm. Cũng may có Ki và bé Mốc giúp đỡ, nên tốc độ chuyển đồ khá nhanh.
“Ầm!”
Giữa thời điểm Thiên Anh đang chuyển đồ, một cục thiên thạch cỡ nhỏ rơi xuống khu vực cách đó vài trăm mét. Vụ nổ bất ngờ khiến Thiên Anh đau tim gần chết. Cũng may anh có thần kinh thép, nên chỉ ít giây sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thùng xe, thấy vẫn còn không ít thực phẩm, Thiên Anh không khỏi cảm thấy tiếc của. Nhưng suy đi nghĩ lại, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Có suy nghĩ này trong đầu, anh lập tức để Ki và Mốc xuống dưới hầm trước, còn bản thân lái chiếc xe tải đến một nhà dân gần đó.
Truyện Bế Tắc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | MaiTuyetAnh |
Thời gian |