The Dragonborn Comes (Part 1)
Tại Tamriel, nó ngược lại so với Middle-Land, ngột ngạt, không khí nồng nặc mùi thối rữa và tiếng hú xa xa của bầy sói. Ở trung tâm của Núi Yeager, Trường Sói sừng sững như một người lính canh nghiêm nghị chống lại bóng tối đang xâm chiếm. Ngôi trường là một mê cung của những tòa nhà đá cổ xưa, mỗi tòa nhà đều mang dấu vết của vô số trận chiến. Những bức tường cao, phủ đầy dây leo, bao quanh khu phức hợp, cô lập nó với thế giới bên ngoài. Người Nord: Người Nord của Skyrim là một dân tộc kiêu hãnh và kiên cường, nổi tiếng với tinh thần độc lập và chiến binh mạnh mẽ. Họ sinh sống ở vùng núi lạnh giá của Skyrim, nơi khí hậu khắc nghiệt đã hình thành nên một nền văn hóa coi trọng sức mạnh, danh dự và lòng dũng cảm trong chiến đấu. Những ngôi nhà dài của họ, được xây dựng từ những khúc gỗ và đá dày, được thiết kế để chống chọi với mùa đông khắc nghiệt. Những công trình này thường được trang trí bằng những chạm khắc tinh xảo về rồng và chữ rune cổ đại. Phong cảnh được chi phối bởi những đỉnh núi phủ tuyết cao tới tận mây, những vùng lãnh nguyên đóng băng trải dài vô tận và những cánh rừng thông rậm rạp thì thầm với những bí mật của quá khứ. Imperials, đến từ trung tâm của Cyrodiil, là những kiến trúc sư của Đế chế Cyrodiilic. Họ có kỷ luật, có tổ chức và tinh vi, với một nền văn hóa nhấn mạnh vào luật pháp, quản lý và sức mạnh quân sự. Thành phố Đế chế, với những công trình bằng đá cẩm thạch lớn và những khu chợ nhộn nhịp, là minh chứng cho sức mạnh và ảnh hưởng của họ. Tháp White-Gold, một ngọn tháp khổng lồ xuyên qua bầu trời, đóng vai trò là trái tim của Đế chế. Phong cảnh của Cyrodiil rất đa dạng, từ những đồng bằng màu mỡ và những ngọn đồi nhấp nhô đến những khu rừng rậm rạp và những dòng sông hùng vĩ, phản ánh sự giàu có và ổn định của Đế chế. Bretons: Bretons of High Rock là sự pha trộn giữa tổ tiên của con người và elf, tạo nên một chủng tộc nổi tiếng với năng khiếu phép thuật và di sản nghệ thuật của họ. Tuy nhiên, dòng dõi hỗn hợp này cũng đã tạo nên sự thù địch sâu sắc đối với Tiên, đặc biệt là Tiên Qúy Tộc (Altmer) và Tiên Bóng Tối (Dunmer). Xã hội Breton đầy rẫy những âm mưu và thủ đoạn chính trị, khi các gia tộc quý tộc tranh giành quyền lực và ảnh hưởng. Phong cảnh của High Rock được đặc trưng bởi những ngọn núi gồ ghề, thung lũng tươi tốt và những tàn tích cổ xưa, tạo nên một môi trường đẹp như tranh vẽ nhưng đầy nguy hiểm. Các lâu đài của giới quý tộc Breton, với những tòa tháp cao, hẹp và những bức tường đá tối màu, sừng sững trên vùng đất như những người lính canh im lặng. Tiên: Tiên của Tamriel được chia thành nhiều chủng tộc phụ, mỗi chủng tộc có nền văn hóa riêng biệt. Tiên Qúy Tộc (Altmer) của Đảo Summerset được biết đến với sức mạnh phép thuật và sự kiêu ngạo của họ, thường coi thường các chủng tộc khác. Đảo Summerset là vùng đất của những bãi biển nguyên sơ với bãi cát vàng, làn nước trong vắt và những ngọn tháp cao chót vót bằng đá alabaster lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Tiên Rừng (Bosmer) ở Valenwood sống hòa hợp với thiên nhiên, thực hành một hình thức tín ngưỡng vật linh khiến họ khác biệt với họ hàng của mình. Valenwood là một khu rừng rậm rạp, xanh tươi, tràn ngập động vật hoang dã và những cây cổ thụ cao ngất ngưởng. Tiên Bóng Tối (Dunmer) của Morrowind là một dân tộc kiên cường và thường bị ngược đãi, xã hội của họ được hình thành bởi lịch sử nô lệ và xung đột. Cảnh quan của Morrowind khắc nghiệt, với những đồng bằng tro tàn và những ngọn núi lửa cao chót vót phun khói, phản ánh lịch sử đầy biến động của Dunmer. Orc, hay Orsimer, là những chiến binh hung dữ sống trong các thành trì rải rác khắp Tamriel. Họ tuân thủ một quy tắc ứng xử và sức mạnh chiến đấu nghiêm ngặt, coi trọng sức mạnh và danh dự hơn hết thảy. Xã hội của họ theo chế độ gia trưởng, nhấn mạnh mạnh mẽ vào lòng trung thành và cộng đồng. Các thành trì là những khu định cư kiên cố, được xây dựng trên những ngọn núi và vách đá gồ ghề, vừa bảo vệ vừa cô lập. Những pháo đài này được xây dựng từ đá và sắt đen, với những cánh cổng lớn và những bức tường cao chót vót có thể chống lại mọi cuộc bao vây. Khajiit là một chủng tộc mèo đến từ sa mạc Elsweyr, nổi tiếng với sự nhanh nhẹn, lén lút và kỹ năng buôn bán. Họ thường bị các chủng tộc khác, đặc biệt là Argonians, một chủng tộc bò sát đến từ đầm lầy Black Marsh, nhìn với sự nghi ngờ và định kiến. Cảnh quan của Elsweyr là sự kết hợp giữa sa mạc khô cằn với những cồn cát vàng nhấp nhô và những khu rừng rậm rạp đầy hệ động thực vật phong phú, phản ánh khả năng thích nghi và tháo vát của Khajiit. Người Argonians rất giỏi trong việc sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt và có kỹ năng chiến tranh du kích, nhưng họ cũng phải đối mặt với sự phân biệt đối xử và ngờ vực. Black Marsh là một đầm lầy nguy hiểm, đầy thảm thực vật rậm rạp, vùng nước đục ngầu và những nguy hiểm tiềm ẩn, khiến nơi đây trở thành quê hương đầy thử thách đối với người Argonians. Các đầm lầy được bao phủ trong sương mù, với những cái cây xoắn và những hồ nước tối tăm, tù đọng ẩn chứa đủ loại sinh vật. Tamriel hiện đang bị cuốn vào một cuộc nội chiến giữa Quân đoàn Đế chế và Stormcloaks. Đế chế, bị suy yếu bởi Đại chiến với Aldmeri Dominion, hay còn gọi là Thalmor, họ có quân đội hùng mạnh và thường xuyên tham gia vào các cuộc xung đột với các phe phái khác. Dominion cũng là nguồn cung cấp ma thuật và kiến thức bí ẩn lớn, và họ thường được các phe phái khác tìm đến vì chuyên môn của họ trong các lĩnh vực này. Thalmor luôn tìm cách duy trì quyền kiểm soát Skyrim và thực thi Hiệp ước White-Gold, bao gồm lệnh cấm gây tranh cãi về việc thờ Talos. Stormcloaks, do Ulfric Stormcloak lãnh đạo, đấu tranh cho nền độc lập của Skyrim và quyền được tự do thờ Talos. Cuộc xung đột này đã chia rẽ các gia đình và bạn bè, với những trận chiến diễn ra trên khắp vùng đất, để lại sự hủy diệt và bất ổn.
Tại Helgen thuộc thành phố Skyrim
Tên đao phủ giơ cao chiếc rìu, lưỡi rìu lấp lánh trong ánh sáng lạnh lẽo của buổi sáng. Đám đông nín thở, sự căng thẳng hiện rõ. Với một động tác nhanh nhẹn, tàn bạo, chiếc rìu hạ xuống, cắt ngang không khí với tiếng rít chết chóc. Đầu của tên lính Stormcloak rơi xuống đất với một tiếng động trầm đục, máu chảy khắp khối đất. Cơ thể đổ gục về phía trước, vô hồn, khi đám đông cùng thở hổn hển.
Bụng Quin quặn lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó, thực tế về hoàn cảnh ngặt nghèo đổ ập xuống anh ta. Tên đao phủ lau sạch lưỡi rìu, hành động của hắn ta có phương pháp và vô cảm. Tù nhân tiếp theo bị lôi về phía trước, và Quin biết rằng đến lượt mình sắp đến. Anh ta nắm chặt tay, tâm trí chạy đua với những suy nghĩ trốn thoát, nhưng sự hiện diện đông đúc của những người lính Đế chế khiến mọi nỗ lực dường như đều vô ích.
Khi tù nhân tiếp theo bị dẫn đến khu hành hình, nỗi sợ hãi của Lokir đã chiến thắng. Với một tiếng kêu tuyệt vọng, gã ta thoát khỏi những người lính canh và chạy về phía cổng. "Các người không thể giết tôi!" gã ta hét lên, giọng đầy hoảng loạn.
Những người lính Đế chế phản ứng ngay lập tức. "Cung thủ, hạ gục hắn!" một trong những sĩ quan ra lệnh.
Lokir dù trốn thoát trong thời gian ngắn; một loạt mũi tên bay qua không trung, bắn trúng lưng gã ta. gã ta ngã xuống đất, bất tỉnh, nỗ lực trốn thoát kết thúc trong vũng máu.
Quin kinh hoàng nhìn, tình hình của họ trở nên tồi tệ hơn. Những người lính nhanh chóng kéo xác Lokir đi, và đám rước ảm đạm tiếp tục. Tù nhân tiếp theo được đưa lên phía trước, và Quin biết rằng đến lượt mình sắp đến. Tâm trí anh ta chạy đua, tìm kiếm bất kỳ lối thoát nào có thể, nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích.
Người đao phủ, không hề nao núng trước sự hỗn loạn, chuẩn bị cho cuộc hành quyết tiếp theo. Đám đông thì thầm, sự chú ý của họ tạm thời bị chuyển hướng bởi việc Lokir trốn thoát không thành công. Tim Quin đập thình thịch trong lồng ngực, sức nặng của số phận đè nặng lên anh ta khi anh ta chờ đến lượt mình.
Khi Quin bị đẩy về phía trước, Hadvar, một trong những người lính của Đế chế, bước tới để kiểm tra danh sách tù nhân. Anh nhíu mày khi lướt qua những cái tên. "Khoan đã," anh gọi, giọng anh cắt ngang sự im lặng căng thẳng. "Người này không có trong danh sách."
Sĩ quan phụ trách, Tướng Tullius, liếc nhìn với vẻ bực bội. "Anh có ý gì vậy, Hadvar?"
Hadvar tiến lại gần Quin, đôi mắt đầy lo lắng. "Anh ta không có trong danh sách, Tướng quân. Chúng ta nên thả anh ta đi."
Tướng Tullius nhìn Quin, vẻ mặt cô cứng lại. "Quên danh sách đi. Anh ta sẽ bị đưa đi hành hình."
Tim Quin chùng xuống khi anh buộc phải quỳ xuống, đầu anh tựa vào khối đá lạnh lẽo, không khoan nhượng. Tên đao phủ giơ rìu lên, và Quin nhắm mắt lại, chuẩn bị cho cái kết.
Đột nhiên, một tiếng gầm chói tai xé toạc không khí. Mặt đất rung chuyển, và bầu trời tối sầm lại khi một con rồng đen khổng lồ lao xuống Helgen. Vảy của sinh vật lấp lánh như đá vỏ chai, và đôi mắt của nó rực cháy với trí thông minh cổ xưa, độc ác. Đó là Alduin, Kẻ ăn thế giới.
Hỗn loạn bùng nổ khi con rồng giải phóng một luồng lửa, khiến cả binh lính và dân làng đều hoảng loạn. Tên đao phủ thả rơi chiếc rìu, bỏ chạy trong sợ hãi. Quin, vẫn bị trói, vật lộn để đứng dậy, tâm trí anh ta chạy đua với nhận thức rằng mạng sống của anh ta đã được cứu bởi một vị cứu tinh bất ngờ nhất.
Tiếng gầm của Alduin vang vọng khắp thị trấn, báo hiệu sự hủy diệt và diệt vong. Quin biết rằng số phận của anh ta giờ đã gắn liền với số phận của con rồng, và hành trình của anh ta chỉ mới bắt đầu.
Khi hơi thở rực lửa của Alduin nhấn chìm thị trấn, Hadvar nắm bắt khoảnh khắc hỗn loạn để hành động. "Đi nào, chúng ta cần phải ra khỏi đây!" anh ta hét lên, cắt đứt dây trói của Quin bằng một động tác nhanh nhẹn. Anh ta kéo Quin đứng dậy, và cùng nhau họ né qua đám đông hoảng loạn.
Ralof, nhận ra cơ hội trốn thoát, đã gọi họ. "Đi theo hướng này! Theo tôi!" Anh dẫn họ qua những con phố đang cháy, vượt qua sự hỗn loạn một cách dễ dàng. Tiếng gầm của con rồng và tiếng la hét của người dân thị trấn tràn ngập không khí, nhưng quyết tâm của Ralof không bao giờ dao động.
Họ núp vào một tòa nhà gần đó, những bức tường rung chuyển vì đòn tấn công của con rồng. "Chúng ta sẽ an toàn ở đây ngay bây giờ", Ralof nói, giọng anh vẫn bình tĩnh mặc cho nguy hiểm. "Chúng ta cần tìm cách thoát khỏi Helgen".
Khi họ lấy lại hơi thở, giọng nói của Alduin vang vọng khắp thị trấn, tụng bằng ngôn ngữ rồng cổ xưa: "Yol - Toor - Shul!" Một làn sóng lửa bùng lên từ hàm con rồng, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Quin cảm thấy một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong mình, một cảm giác quen thuộc với những từ ngữ vang vọng sâu thẳm trong tâm hồn anh.
"Đó là gì vậy?" Quin hỏi, giọng anh run rẩy vì sợ hãi và tò mò.
Hadvar liếc nhìn anh, vẻ lo lắng hằn trên khuôn mặt. "Đó là ngôn ngữ của rồng. Đó là phép thuật mạnh mẽ, thứ mà chúng ta chưa từng thấy trong nhiều thế kỷ."
Ralof gật đầu đồng ý. "Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nếu Alduin ở đây, điều đó có nghĩa là có điều gì đó lớn hơn nhiều đang diễn ra."
Với sự cấp bách mới, họ đi qua những lối đi và đường hầm ẩn bên dưới Helgen, tránh cơn thịnh nộ dữ dội của con rồng. Quin không thể thoát khỏi cảm giác rằng những lời của con rồng có ý nghĩa sâu sắc hơn đối với anh, một mối liên hệ mà anh vẫn chưa thể hiểu được.
Khi họ bước vào khu rừng tương đối an toàn, Ralof quay sang Quin. "Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước, nhưng chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời. Bây giờ, chúng ta cần phải sống sót."
Quin gật đầu, quyết tâm làm cứng nét mặt anh. "Đi thôi."
Tiếng gầm vang vọng của Alduin, con rồng cổ đại, rung chuyển bầu trời trên thị trấn Helgen. Ngọn lửa từ hơi thở của nó nuốt chửng mọi thứ, biến Helgen từ một nơi trật tự thành địa ngục rực cháy. Tiếng hét thất thanh của những người dân vô tội, âm thanh đổ sụp của nhà cửa và tiếng vỗ cánh mạnh mẽ tạo nên một khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Giữa cảnh tượng kinh hoàng đó, Quin chạy thục mạng qua các con phố đầy khói bụi, trái tim anh đập loạn xạ. Trước mắt anh, hai con đường hiện ra, mỗi đường dẫn anh đến một số phận khác biệt. Phía bên phải là Ralof, chiến binh Stormcloak đầy nhiệt huyết, đang ra hiệu cho anh đi theo. Phía bên trái, Hadvar, người lính Đế chế, vẫy gọi với ánh mắt mong chờ.
“Quin! Nhanh lên, chúng ta không có thời gian đâu!” Ralof hét lớn qua tiếng rồng gầm.
“Anh nên đi với tôi, Quin. Đế chế sẽ bảo vệ được anh,” Hadvar kêu lên, giọng lẫn trong tiếng sụp đổ của những tòa nhà gần đó.
Quin đứng giữa ngã rẽ, tâm trí anh chạy đua để cân nhắc. Stormcloaks đại diện cho sự tự do của người Nord, một giấc mơ về Skyrim độc lập nhưng đầy chia rẽ. Ngược lại, Đế chế mang theo lời hứa về sự ổn định nhưng với cái giá là sự kiểm soát chặt chẽ của Thalmor.
Cuối cùng, anh hít một hơi sâu và quay sang phía Hadvar. “Tôi xin lỗi, Ralof, Ulfric,” Quin nói, ánh mắt đầy hối tiếc. “Nhưng tôi tin rằng Đế chế là hy vọng tốt nhất cho sự ổn định ngay bây giờ.”
Ralof nhìn Quin, khuôn mặt cứng lại vì thất vọng. Dẫu vậy, anh vẫn gật đầu, ánh mắt thể hiện sự chấp nhận. “Hãy nhớ, Quin. Lần tới chúng ta gặp nhau, sẽ không phải là đồng minh.”
Ulfric Stormcloak, người đứng sau Ralof, giữ im lặng. Ông nheo mắt nhìn Quin, giọng trầm nhưng đầy uy quyền vang lên: “Anh đã chọn con đường của mình. Nhưng chúng ta sẽ gặp lại, và tôi hy vọng anh sẽ thấy sự thật khi ngày đó đến.”
Hadvar không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Quin trước khi cả hai lao về phía một lối đi bị che khuất bởi đống đổ nát. “Đi nào, Quin! Nếu muốn sống sót, chúng ta cần thoát khỏi đây ngay lập tức!”
Quin và Hadvar băng qua các con phố đang chìm trong biển lửa, từng bước đều phải cẩn thận để tránh những mảnh gỗ cháy rụi rơi xuống từ trên cao. Họ né qua những khúc ngoặt hẹp, đôi lúc phải cúi mình khi Alduin quét qua bầu trời, hơi thở của nó thiêu rụi mọi thứ trên đường đi.
Trong lúc di chuyển, Hadvar không ngừng giải thích tình hình. “Cuộc nội chiến đã khiến Skyrim suy yếu, Quin. Chúng tôi không thể chống lại những mối đe dọa lớn hơn nếu vẫn tiếp tục chiến đấu với Stormcloaks.”
Quin lắng nghe trong im lặng, tâm trí vẫn còn nặng trĩu bởi quyết định vừa đưa ra. Bỗng nhiên, một tòa nhà phía trước đổ sập, chắn ngang đường. “Chúng ta cần đi vòng qua lối này!” Hadvar hối thúc, dẫn Quin vào một con hẻm nhỏ tối tăm.
Họ chạy ngang qua một nhóm lính Stormcloak đang chiến đấu chống lại lính Đế chế. Tiếng gào thét vang vọng, máu đổ xuống mặt đất, nhưng Quin không dừng lại. Lòng anh thắt lại khi thoáng thấy Ralof đang chiến đấu một cách tuyệt vọng, ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Quin quay đi, tiếp tục chạy theo Hadvar.
Cuối cùng, sau những phút dài tưởng chừng như vô tận, Hadvar và Quin thoát ra khỏi tường thành phía nam của Helgen. Họ đứng lại trong giây lát, thở dốc, nhìn về phía thị trấn giờ chỉ còn là đống tro tàn. Xa xa, Alduin vẫn lượn lờ trên bầu trời, tiếng gầm của nó vang vọng như một lời cảnh báo.
Hadvar đặt tay lên vai Quin. “Anh đã làm đúng, Quin. Đế chế sẽ giúp chúng ta xây dựng lại từ đống đổ nát này.”
Quin gật đầu, nhưng tâm trí anh vẫn lởn vởn hình bóng của Ralof và những người anh để lại phía sau. “Tôi hy vọng vậy, Hadvar. Tôi thực sự hy vọng vậy.”
Khi Helgen chỉ còn lại phía sau, Quin và Hadvar bắt đầu hành trình qua những khu rừng rậm rạp dẫn đến Riverwood, ngôi làng nhỏ nằm ở phía nam Skyrim. Trên đường đi, Hadvar chia sẻ nhiều hơn về tình hình hiện tại của Skyrim – cuộc nội chiến đã chia rẽ vùng đất này, và sự xuất hiện của rồng chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn.
“Trước đây, rồng chỉ là những câu chuyện cổ tích, Quin. Nhưng giờ chúng đã trở lại, và chúng ta không hề có sự chuẩn bị nào để đối phó,” Hadvar nói, ánh mắt đầy lo lắng.
Quin không trả lời. Anh lặng lẽ bước đi, để ý đến từng tiếng động trong rừng. Sự hoang dã của Skyrim không giống bất kỳ nơi nào anh từng biết – tiếng gầm nhẹ của sói vọng lại từ xa, tiếng chim kêu trên ngọn cây, và không khí lạnh giá dường như cắt qua cả lớp áo giáp.
Sau một hành trình dài qua những khu rừng rậm rạp và hiểm trở, Quin và Hadvar cuối cùng cũng đến được Riverwood. Ngôi làng nhỏ yên bình nằm bên dòng sông White River, bao quanh bởi những rặng núi hùng vĩ của Skyrim. Tiếng nước chảy róc rách và âm thanh nhẹ nhàng của búa đập vào kim loại vang lên, mang lại một chút cảm giác yên bình sau cơn ác mộng tại Helgen.
Hadvar dẫn Quin qua con đường đất chính của làng, tiến về phía ngôi nhà của chú anh – Alvor, một thợ rèn nổi tiếng trong vùng. “Chúng ta nên dừng lại đây để lấy chút vật dụng và nghỉ ngơi. Alvor và vợ anh ấy sẽ giúp chúng ta,” Hadvar nói, vỗ vai Quin một cách an ủi.
Alvor, một người Nord cao lớn với mái tóc hoa râm và đôi bàn tay chai sạn vì nhiều năm làm việc với sắt thép, mở cửa khi Hadvar gọi. “Cháu trai! Cháu còn sống! Thật là một phép màu!” Alvor thốt lên, ôm chặt Hadvar trước khi nhìn sang Quin với ánh mắt tò mò.
Hadvar nhanh chóng kể lại câu chuyện về Helgen, con rồng, và cuộc chạy trốn của họ. Alvor nhíu mày, ánh mắt trầm tư khi nghe về sự xuất hiện của Alduin. “Nếu rồng đã trở lại… đây không chỉ là vấn đề của Skyrim. Điều này có thể thay đổi cả Tamriel,” ông nói, giọng đầy lo lắng.
Alvor không chỉ cung cấp cho Quin và Hadvar bữa ăn nóng hổi và chỗ ngủ qua đêm, mà còn đưa cho Quin một bộ áo giáp da cùng một thanh kiếm sắc bén. “Cậu cần vũ khí tốt nếu định sống sót ở Skyrim,” ông nói, nheo mắt nhìn Quin như đánh giá khả năng của anh.
Trong lúc nghỉ ngơi, Alvor khuyên Quin nên đến gặp Jarl Balgruuf tại thành Whiterun để báo cáo về sự xuất hiện của rồng. “Jarl là một người sáng suốt. Nếu ai đó có thể huy động lực lượng chống lại mối đe dọa này, thì đó chính là ông ấy,” Alvor nói.
Hadvar gật đầu đồng ý. “Jarl Balgruuf không đứng về phe nào trong cuộc nội chiến, nhưng ông ấy luôn sẵn lòng bảo vệ Skyrim. Anh nên đến đó càng sớm càng tốt, Quin.”
Quin lặng lẽ gật đầu, biết rằng đây là bước đi hợp lý tiếp theo. Nhưng trước khi anh rời đi, Hadvar đặt tay lên vai anh. “Tôi sẽ trở về với quân Đế chế. Nhưng hãy nhớ, Quin, dù chúng ta chọn con đường khác nhau, tôi tin rằng anh sẽ làm được điều lớn lao.”
Sáng hôm sau, Quin cảm ơn Alvor và gia đình trước khi bắt đầu hành trình đến Whiterun. Từ Riverwood, con đường dẫn qua vùng đồng bằng rộng lớn, nơi Quin phải đối mặt với những nguy hiểm đầu tiên của Skyrim – từ sói hoang đến những tên cướp ẩn nấp dọc đường.
Mỗi bước chân đều khiến Quin nhận ra sự tàn bạo của vùng đất này, nhưng cũng chính điều đó khiến anh thêm quyết tâm.
Rời khỏi Riverwood, Quin theo con đường chính dẫn đến Whiterun. Đây là một đoạn đường dài băng qua những đồng bằng xanh mướt, nơi những đàn nai hoang dã gặm cỏ, xen kẽ là những khu rừng thưa trải dài bên chân núi. Tuy nhiên, vẻ yên bình này không kéo dài.
Chỉ sau vài giờ đi bộ, Quin chạm trán với những mối nguy hiểm đầu tiên. Một nhóm sói hoang bất ngờ nhảy ra từ bụi rậm, hàm răng sắc nhọn lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. Bằng thanh kiếm mà Alvor đã tặng, Quin cố gắng chống lại chúng. Những đòn tấn công của anh vẫn còn vụng về, nhưng sự nhanh nhẹn và phản xạ được rèn giũa từ quá khứ của một tên trộm giúp anh tránh được các cú vồ nguy hiểm. Cuối cùng, với hơi thở gấp gáp, anh đánh bại được bầy sói.
Quin nhận ra rằng Skyrim không giống bất kỳ vùng đất nào anh từng biết. Đây không chỉ là một nơi đầy rẫy cơ hội mà còn là thử thách khắc nghiệt đòi hỏi cả sức mạnh và sự cẩn trọng.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Quin thấy bóng dáng của Whiterun hiện ra từ xa. Thành phố được bao quanh bởi những bức tường đá kiên cố, nằm trên một ngọn đồi thoai thoải, với lâu đài Dragonsreach sừng sững ở trung tâm. Con đường dẫn lên cổng thành đông đúc với những nông dân, thương nhân và binh lính đi lại, mang theo nhịp sống đặc trưng của Skyrim.
Trước khi vào cổng, Quin dừng lại bên một trang trại nhỏ, nơi một nông dân đang bận rộn thu hoạch vụ mùa. Người đàn ông, với vẻ mệt mỏi nhưng thân thiện, gợi ý Quin nên cẩn thận. “Cậu đến đúng lúc đấy, bạn trẻ. Tin đồn về rồng lan nhanh lắm, và Whiterun đang trong tình trạng cảnh giác cao độ".
Khi đến cổng thành, Quin bị chặn lại bởi một nhóm lính gác Whiterun. Một người lính Nord cao lớn, mặc áo giáp lấp lánh và tay nắm chặt thanh giáo, bước tới. “Anh từ đâu đến? Nói nhanh, chúng tôi không có thời gian cho những kẻ gây rối,” anh ta nói, giọng trầm và nghiêm nghị.
Quin nhanh chóng kể lại câu chuyện về Helgen, con rồng, và lời khuyên của Alvor. Người lính gác nhìn Quin với vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng gật đầu. “Nếu anh mang tin tức về rồng, tốt nhất là anh nên nói chuyện với Jarl Balgruuf ngay lập tức. Đi đi, nhưng hãy nhớ giữ cho đôi chân của anh không gây rắc rối trong thành.”
Bên trong thành, Quin choáng ngợp trước khung cảnh nhộn nhịp của Whiterun. Các khu vực chính của thành được xây dựng thành từng bậc thang, với tầng thấp nhất là nơi ở của dân thường và khu chợ sầm uất. Những tiếng gọi mời chào từ các thương nhân vang lên, hòa cùng tiếng đập búa của thợ rèn Warmaiden's, nơi những thanh kiếm sáng bóng và áo giáp được chế tạo.
Trên đường lên Dragonsreach, Quin bắt gặp Heimskr, một người dân đang lớn tiếng ca ngợi Talos – vị thần của người Nord. Dù không hiểu rõ về cuộc chiến thần thánh giữa Talos và Thalmor, Quin vẫn chú ý đến sự nhiệt huyết trong lời thuyết giảng.
Khi đến Dragonsreach, Quin được dẫn thẳng vào đại sảnh. Tòa lâu đài rộng lớn, với những cột gỗ chạm khắc và ánh sáng lờ mờ từ ngọn lửa bập bùng trên bàn tiệc dài. Jarl Balgruuf, một người Nord trung niên với ánh mắt sắc sảo, ngồi trên ngai vàng. Bên cạnh ông là Irileth, cận vệ trung thành, và Farengar, pháp sư triều đình.
Khi Quin kể lại câu chuyện của mình, Jarl lắng nghe chăm chú, khuôn mặt không để lộ cảm xúc. Khi Quin nhắc đến rồng và sự phá hủy của Helgen, ánh mắt của Balgruuf tối lại. “Nếu những gì cậu nói là sự thật, thì mối nguy này lớn hơn chúng ta tưởng,” ông nói. “Nhưng trước khi tôi có thể ra quyết định, tôi cần bằng chứng.”
Balgruuf quay sang Irileth và Farengar. “Chúng ta cần biết thêm về mối đe dọa này. Farengar, tôi nghĩ đây là lúc để anh chia sẻ kế hoạch của mình.”
Farengar, một người Altmer với vẻ mặt trầm tư, tiến lên. “Cậu đến đúng lúc. Tôi đã nghiên cứu về loài rồng và tin rằng Bleak Falls Barrow, một ngôi mộ cổ gần Riverwood, có thể chứa một hiện vật quan trọng – Dragonstone. Đó là một phiến đá cổ đại ghi lại vị trí của những nơi rồng từng cư ngụ.”
Jarl Balgruuf gật đầu. “Nếu cậu thực sự muốn giúp Whiterun, hãy đến đó và mang Dragonstone về đây. Cậu có vẻ là người phù hợp cho nhiệm vụ này.”
Dù nhiệm vụ nghe có vẻ nguy hiểm, Quin đồng ý. Anh nhận ra rằng để có được sự tin tưởng của Jarl và tiến gần hơn đến việc hiểu rõ mối đe dọa rồng, đây là việc anh phải làm.
Trước khi rời Dragonsreach, Irileth cung cấp cho Quin vài vật phẩm cần thiết – một ít thuốc hồi máu và lương thực. “Đừng đánh giá thấp Bleak Falls Barrow,” Irileth cảnh báo. “Nơi đó đầy rẫy nguy hiểm – từ những tên cướp cho đến draugr, những xác sống cổ xưa. Nếu cậu không cẩn thận, đây sẽ là chuyến đi cuối cùng của cậu.”
Rời khỏi Dragonsreach, Quin dành một chút thời gian tại khu chợ Whiterun để chuẩn bị cho nhiệm vụ. Anh ghé qua Warmaiden's, cửa hàng vũ khí của Adrianne Avenicci, người thợ rèn tài năng, để mài sắc thanh kiếm của mình. Adrianne, với đôi tay rắn chắc và ánh mắt sắc bén, nhìn Quin từ đầu đến chân.
“Bleak Falls Barrow à? Nghe nguy hiểm đấy,” Adrianne nói khi cô kiểm tra thanh kiếm. “Tôi sẽ không để cậu đi mà không có một thanh kiếm tốt.” Cô nhanh chóng làm sắc lưỡi kiếm và đưa cho Quin vài mũi tên dự phòng.
Tiếp đó, Quin ghé qua quầy hàng của Arcadia, một nhà giả kim ở Whiterun. Arcadia, một người phụ nữ Altmer với vẻ ngoài duyên dáng, cung cấp cho Quin một số thuốc hồi máu và thuốc tăng cường sức chịu đựng. “Nếu cậu gặp phải draugr, hãy nhớ: đừng để chúng bao vây. Chúng có thể chậm chạp, nhưng rất mạnh mẽ,” cô dặn dò.
Với hành trang sẵn sàng, Quin rời Whiterun, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần lo lắng. Anh biết rằng Bleak Falls Barrow không phải là nơi dành cho những kẻ yếu tim.
Con đường từ Whiterun đến Bleak Falls Barrow dẫn qua những vùng đất hoang sơ của Skyrim. Mặt trời bắt đầu lặn khi Quin băng qua những cánh đồng rộng lớn. Xa xa, anh nhìn thấy dãy núi phủ đầy tuyết trắng, trong đó có đỉnh núi nơi Bleak Falls Barrow ẩn mình.
Đường đi không hề yên ả. Quin gặp phải một nhóm cướp chặn đường tại một cây cầu gỗ cũ kỹ. Chúng yêu cầu tiền để cho anh qua, nhưng Quin, với kinh nghiệm từ những ngày làm tên trộm, nhanh chóng nhận ra chúng không phải loại người có thể thương lượng.
Với thanh kiếm trong tay, anh lao vào chiến đấu. Những đòn đánh đầu tiên của Quin còn vụng về, nhưng bản năng sinh tồn giúp anh giữ vững thế trận. Sau một trận giao tranh căng thẳng, nhóm cướp bị đánh bại, và Quin tiếp tục hành trình. Anh không thể không tự hỏi liệu đây chỉ là sự khởi đầu cho những nguy hiểm lớn hơn đang chờ đợi anh ở phía trước.
Khi trời tối hẳn, Quin cuối cùng cũng đứng trước Bleak Falls Barrow. Ngôi mộ cổ nằm chênh vênh trên đỉnh một ngọn núi, với những bức tường đá đổ nát và các cột trụ khắc họa hình ảnh rồng. Gió rét thổi qua, mang theo tiếng gầm rú của dã thú từ xa.
Cổng vào được bao phủ bởi lớp tuyết dày, nhưng ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đuốc bên trong chỉ ra rằng nơi đây không hoàn toàn hoang vắng. Quin bước vào, cảm giác lạnh lẽo và nặng nề bao trùm lấy anh.
Bên trong Bleak Falls Barrow, Quin nhanh chóng nhận ra mình không đơn độc. Một nhóm bandits đang cãi cọ về cách chia chác chiến lợi phẩm từ các cuộc cướp bóc. Quin lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, nhớ lại những kỹ năng lén lút từ những ngày còn là tên trộm.
Anh rút thanh kiếm, bước nhẹ nhàng qua các hành lang hẹp và tấn công bất ngờ. Sự khéo léo và tốc độ của anh khiến các bandits không kịp trở tay. Sau trận chiến, Quin lục soát thi thể chúng, tìm thấy vài đồng septims và một số vũ khí đơn giản.
Đi sâu hơn, Quin đối mặt với những cái bẫy chết người được thiết kế để bảo vệ ngôi mộ. Một cánh cửa bằng đá lớn chặn đường anh, với một cơ chế bí ẩn yêu cầu phải sắp xếp các biểu tượng trên các cột trụ gần đó. Sau một hồi suy nghĩ, Quin nhận ra bí mật ẩn trong các biểu tượng được khắc trên tường.
Cánh cửa mở ra, để lộ một hành lang dẫn xuống sâu hơn vào lòng đất. Không khí ngày càng trở nên nặng nề, và Quin cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó không thuộc về thế giới sống.
Khi đi qua một căn phòng lớn, Quin nghe thấy âm thanh lạ lùng vang vọng. Từ trong bóng tối, những hình dạng gầy gò, mang theo vũ khí rỉ sét, bắt đầu di chuyển. Đây là draugr, những xác sống cổ xưa của người Nord được chôn cất để bảo vệ các bí mật của ngôi mộ.
Quin cố gắng giữ khoảng cách, nhưng những draugr đầu tiên nhanh chóng lao tới. Chúng đánh mạnh và không biết mệt mỏi. Quin buộc phải dùng mọi kỹ năng mà mình có để đánh bại chúng, từ lén lút né tránh đến tung ra các đòn đánh nhanh gọn.
Nhưng draugr không phải là thử thách duy nhất. Trong khi khám phá một khu vực bên dưới, Quin phát hiện ra một người đàn ông còn sống bị mắc kẹt trong mạng nhện khổng lồ. Gã này, Arvel the Swift, hét lên cầu cứu:
“Làm ơn! Thả tôi ra! Tôi có thể giúp anh lấy thứ anh cần!”
Nhưng trước khi Quin có thể trả lời, một con Frostbite Spider khổng lồ trườn ra từ bóng tối. Với những chiếc chân lông lá dài và đôi mắt sáng rực, sinh vật này lao tới.
Cuộc chiến với Frostbite Spider không hề dễ dàng. Quin phải liên tục né tránh những cú vồ và những sợi tơ độc mà con nhện phun ra. Thanh kiếm của anh chém mạnh vào lớp vỏ cứng của nó, từng nhát chém gây ra tiếng vang sắc lạnh.
Cuối cùng, sau một cuộc chiến dai dẳng, Quin giáng cú đánh chí mạng, kết liễu con nhện. Arvel, dù đã được giải thoát, nhanh chóng chạy trốn, mang theo thứ mà hắn gọi là Golden Claw – một chìa khóa quan trọng để mở cánh cửa sâu nhất của Bleak Falls Barrow.
Quin đuổi theo, nhưng hắn không đi được xa. Một nhóm draugr xuất hiện từ bóng tối, hạ gục Arvel trong chớp mắt. Quin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu và lấy lại Golden Claw từ thi thể của hắn.
Cầm chiếc móng vuốt bằng vàng trong tay, Quin tiếp tục tiến vào sâu hơn trong lòng Bleak Falls Barrow, hướng về bí mật mà nơi này đang che giấu.
Golden Claw trong tay, Quin đi sâu hơn vào Bleak Falls Barrow, đến một căn phòng lớn với cánh cửa đá khổng lồ được khắc hình các biểu tượng cổ xưa. Ba vòng đá trên cánh cửa xoay tròn, mỗi vòng hiển thị một biểu tượng khác nhau: gấu, bướm, và cú. Quin nhanh chóng nhận ra rằng chiếc móng vuốt vàng anh lấy từ Arvel không chỉ là một chìa khóa mà còn là gợi ý để giải câu đố.
Quan sát kỹ, Quin nhận thấy các biểu tượng được khắc trên móng vuốt. Anh xoay các vòng đá sao cho chúng khớp với hình trên móng vuốt, sau đó đặt chiếc móng vào khe hở trên cánh cửa. Với một âm thanh nặng nề, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một hành lang tối dẫn xuống sâu hơn.
Không khí bên trong hành lang lạnh lẽo và ngột ngạt, như thể nó đã bị niêm phong qua hàng thế kỷ. Quin di chuyển chậm rãi, cảnh giác với mọi chuyển động xung quanh. Trên tường, những hình khắc cổ đại miêu tả những trận chiến huyền thoại giữa loài người và rồng, cùng với những chiến binh sử dụng Thu'um để đối đầu với sinh vật khổng lồ.
Quin đi qua một cây cầu đá dẫn vào một căn phòng lớn hình vòm. Ở trung tâm căn phòng là một bức tường đá khổng lồ được khắc chi chít các biểu tượng kỳ lạ. Một luồng sáng ma quái phát ra từ bức tường, kéo sự chú ý của Quin.
Khi tiến đến gần bức tường, Quin cảm thấy một lực hút vô hình. Một từ trong ngôn ngữ rồng trên tường phát sáng rực rỡ, và một luồng năng lượng đột ngột tràn vào cơ thể anh. Đầu anh tràn ngập những hình ảnh và âm thanh lạ lẫm, như thể anh đang nghe những lời thì thầm từ quá khứ xa xôi. Từ đó, Quin học được một từ trong Thu'um: “Fus”, nghĩa là “Sức mạnh”.
Trước khi Quin có thể hoàn toàn hiểu được điều vừa xảy ra, một âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau. Một quan tài đá khổng lồ, nằm ở cuối căn phòng, bắt đầu rung chuyển.
Từ bên trong quan tài, một Draugr Overlord xuất hiện, cao lớn và uy nghi hơn bất kỳ draugr nào Quin từng thấy. Sinh vật này mang theo một thanh kiếm cổ, được khắc đầy những ký hiệu của rồng. Nó hét lớn một tiếng trong Thu'um, đẩy Quin lùi lại vài bước.
Trận chiến bắt đầu, và Quin nhanh chóng nhận ra rằng Draugr Overlord là một đối thủ đáng gờm. Nó không chỉ mạnh mẽ mà còn sử dụng Thu'um để tấn công, khiến Quin gặp khó khăn trong việc giữ khoảng cách.
Quin sử dụng mọi kỹ năng chiến đấu mà anh có, từ né tránh những đòn tấn công mạnh mẽ đến tận dụng địa hình trong căn phòng. Khi Draugr Overlord giơ thanh kiếm lên để tung ra một đòn kết liễu, Quin tận dụng cơ hội, lách qua bên cạnh và đâm thẳng vào điểm yếu trên giáp của nó.
Sau một trận chiến dữ dội, Draugr Overlord ngã xuống. Từ thi thể của nó, Quin tìm thấy Dragonstone, một tấm đá cổ với các ký tự kỳ lạ mà anh biết là quan trọng đối với nhiệm vụ của mình.
Cầm Dragonstone trên tay, Quin rời khỏi Bleak Falls Barrow qua một lối tắt ẩn. Ánh sáng mặt trời mờ nhạt chào đón anh khi anh bước ra khỏi ngọn núi, cảm giác nhẹ nhõm sau trận chiến căng thẳng.
Quin trở về Whiterun, tránh những con thú săn mồi và bandits trên đường. Khi đến Whiterun, anh lập tức đi đến Dragonsreach để giao Dragonstone cho Farengar.
Tại Dragonsreach, Farengar đón Quin với sự hào hứng. “Dragonstone! Tuyệt vời! Đây chính là chìa khóa để giải mã ngôn ngữ của loài rồng,” ông nói, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào tấm đá.
Tuy nhiên, trước khi Quin kịp nghỉ ngơi, một cận vệ của Jarl Balgruuf hối hả chạy vào đại sảnh. “Thưa ngài Jarl! Một con rồng đã được phát hiện gần Tháp Canh Tây! Nó đang phá hủy mọi thứ trên đường đi!”
Jarl Balgruuf nhìn Quin, ánh mắt kiên định. "Quin, anh sẽ cùng Irileth và đội chiến binh Whiterun đi đối đầu với con rồng này.”
Không có thời gian để do dự, Quin chuẩn bị cho cuộc chiến lớn nhất trong đời mình: đối mặt với một con rồng.
Cùng với Irileth, một chiến binh Dunmer cứng cỏi và trung thành của Jarl Balgruuf, và một đội lính Whiterun, Quin lên đường đến Tháp Canh Tây. Bầu không khí trầm mặc và căng thẳng bao trùm lấy đoàn người, tiếng gió rít qua cánh đồng cỏ dường như chỉ làm tăng thêm cảm giác bất an.
Irileth đi đầu, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua vùng đất trống trải. “Các ngươi, hãy chuẩn bị tinh thần. Chúng ta không biết con rồng này mạnh đến đâu, nhưng Whiterun sẽ không run sợ trước bất kỳ kẻ thù nào.” Giọng nói của cô truyền cảm hứng và sự quyết tâm cho các chiến binh.
Quin đi phía sau, bàn tay siết chặt chuôi vũ khí. Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với một con rồng thực sự. Dù đã chứng kiến sự tàn phá của Helgen, anh không thể tưởng tượng được sức mạnh của loài quái vật huyền thoại này.
Khi đoàn người đến gần Tháp Canh phía Tây, khói đen bốc lên từ xa báo hiệu sự tàn phá. Những người sống sót bên trong pháo đài chạy ra, vẻ mặt hoảng loạn. Một trong số họ hét lên: “Nó vừa ở đây! Nó tấn công bất ngờ, đốt cháy mọi thứ! Nhưng tôi nghĩ nó vẫn quanh quẩn đâu đó gần đây!”
Irileth ra lệnh cho các chiến binh dựng hàng phòng ngự xung quanh tháp. Quin quan sát xung quanh, cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên. Một âm thanh vang rền từ xa, giống như tiếng gió gào thét, nhưng mạnh hơn và đáng sợ hơn. Từ phía chân trời, một bóng đen khổng lồ xuất hiện – con rồng.
Con rồng lao xuống với tốc độ kinh hoàng, đôi cánh khổng lồ làm rung chuyển không khí xung quanh. Nó mở miệng, phun ra một luồng lửa dữ dội, buộc Quin và các chiến binh phải tản ra để tránh bị thiêu rụi.
“Phân tán! Đừng để nó tập trung vào một mục tiêu!” Irileth hét lớn, dẫn đầu một nhóm chiến binh bắn tên vào con rồng. Tuy nhiên, lớp vảy cứng như thép của nó khiến những mũi tên chỉ bật ra mà không gây hề hấn gì.
Quin tận dụng sự hỗn loạn, di chuyển nhanh nhẹn giữa những đống đổ nát. Anh nhớ lại cách mình đã đối đầu với Draugr Overlord, nhưng con rồng này là một mối đe dọa hoàn toàn khác. Mỗi đòn tấn công của nó đều có thể dễ dàng hủy diệt một tòa tháp.
Quin phát hiện ra rằng, dù mạnh mẽ, con rồng vẫn có điểm yếu khi nó hạ cánh để tấn công gần. Chờ đúng lúc, anh nhanh chóng lao vào, nhắm vào những khớp nối trên cánh và chân của nó – những nơi không được bảo vệ bởi lớp vảy dày.
Những chiến binh Whiterun cố gắng thu hút sự chú ý của con rồng, để Quin có cơ hội tiếp cận. Nhưng con quái vật quá thông minh, quay lại và phun lửa thẳng vào nơi anh đang đứng. Quin chỉ kịp lăn qua một bên, cảm nhận hơi nóng rát bỏng ngay sát da thịt.
“Tập trung vào chân nó! Làm nó không thể bay!” Irileth ra lệnh, và các chiến binh bắt đầu nhắm vào cánh và chân của con rồng.
Sau một trận chiến căng thẳng kéo dài, con rồng cuối cùng cũng tỏ ra kiệt sức. Nó hạ cánh xuống đất, gầm lên một tiếng khiến mọi thứ rung chuyển. Đây là cơ hội duy nhất của Quin. Anh tập trung tất cả sức mạnh, lao vào con rồng từ phía bên hông.
Thanh kiếm của Quin đâm thẳng vào cổ con rồng, xuyên qua lớp vảy dày. Con rồng gầm lên đau đớn, nhưng không thể chống cự thêm. Nó gục xuống, hơi thở cuối cùng mang theo một âm thanh trầm lắng, như thể cả ngàn năm lịch sử của nó đã tan biến.
Khi con rồng chết, cơ thể của nó bắt đầu bốc cháy, nhưng không phải theo cách thông thường. Làn da và thịt của nó tan biến trong một luồng ánh sáng vàng rực, để lộ bộ xương khổng lồ. Luồng sáng ấy lao thẳng vào Quin, bao trùm lấy anh.
Quin cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ thấm vào cơ thể, như thể anh đang hấp thụ bản chất của con rồng. Đầu anh tràn ngập những ký ức mơ hồ, những lời thì thầm trong ngôn ngữ rồng vang vọng bên tai.
Một trong những người lính Whiterun, chứng kiến tất cả, thốt lên: “Dragonborn! Anh ta là Dragonborn!”
“Dragonborn?” Quin hỏi, vẻ mặt bối rối.
“Đúng vậy!” Irileth nói, bước tới. “Dragonborn là những người được ban phước để có thể hấp thụ linh hồn của rồng và sử dụng sức mạnh Thu'um của chúng. Hãy thử nói một tiếng hét xem!”
Quin, vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì, tập trung và hét lớn: “Fus!” Một luồng sóng vô hình bắn ra, thổi bay các mảnh vụn xung quanh.
Tất cả những người lính đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc. “Đúng là anh ta rồi! Dragonborn thực sự!”
Trở lại Whiterun, Quin báo cáo với Jarl Balgruuf về chiến thắng và sức mạnh mới của mình. Jarl, ấn tượng và có phần thận trọng, tuyên bố rằng Quin sẽ là người bảo vệ Whiterun và là niềm hy vọng của Skyrim.
Tuy nhiên, trước khi Quin có thể nghỉ ngơi, một âm thanh vang vọng khắp bầu trời: “Dovahkiin!” Đó là tiếng gọi của Greybeards từ High Hrothgar.
Irileth, với ánh mắt nghiêm nghị, nói: “Greybeards đã triệu hồi anh. Không ai khác ngoài Dragonborn được họ gọi. Đó là số phận của anh.”
Quin nhìn lên dãy núi Throat of the World, nơi ngôi đền High Hrothgar tọa lạc. Anh biết rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu.
Quin rời Whiterun với hành trang đơn giản nhưng đầy quyết tâm. Trước khi khởi hành, Alvor, thợ rèn tại Riverwood, đã chuẩn bị cho anh một thanh kiếm sắc bén và áo giáp bằng thép được rèn kỹ lưỡng. Irileth cũng đưa cho anh vài lọ thuốc hồi máu và dặn dò:
“Con đường đến High Hrothgar không dành cho những kẻ yếu đuối. Bọn sói và băng tặc chỉ là những thử thách nhỏ. Khí hậu khắc nghiệt và những truyền thuyết đen tối mới thực sự là kẻ thù lớn nhất. Hãy cẩn thận.”
Quin gật đầu cảm ơn, ánh mắt hướng về phía dãy núi hùng vĩ, nơi ngôi đền High Hrothgar tọa lạc.
Sau vài ngày hành trình qua những khu rừng rậm rạp và đồi núi gồ ghề, Quin đến được Ivarstead, ngôi làng nhỏ nằm dưới chân Throat of the World. Dân làng Ivarstead đón tiếp anh với sự thận trọng xen lẫn tò mò. Tin đồn về một Dragonborn mới đã lan đến đây, và mọi người không thể giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy Quin.
Một người dân tên Klimmek đến gần và nói: “Nếu ngài thực sự là Dragonborn, hãy giúp tôi mang những vật phẩm này lên High Hrothgar. Greybeards không bao giờ xuống núi, nhưng họ cần thức ăn và vật dụng.” Quin đồng ý, mang theo một túi đồ nặng chứa đầy lương thực và vật phẩm.
Đăng bởi | ArisGrindel18 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 13 |