Trở thành a trạch Vương Nữ
Lâm Phong nhìn thấy Lilia sau lưng, cả người ngỡ ngàng đến mức không thể khép miệng lại, miệng phát ra những âm thanh vô nghĩa: “Dát —— dát —— dát —— dát ha ha! ! !”
"Ngươi dát cái đầu ấy dát," Tô Mộc kéo Lilia đang tựa vào ngực mình lên, rồi chỉ tay về phía Lâm Phong.
Lâm Phong hiểu ngay Tô Mộc muốn giới thiệu mình với vị Vương Nữ, liền vội vàng đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc.
Trước mặt Vương Nữ, nhất định phải để lại ấn tượng tốt! Tô Mộc huynh đệ, tất cả nhờ vào ngươi!
"Người này tên là Lâm Phong, là một kẻ biến thái, ngươi nên tránh xa hắn ra một chút," Tô Mộc chỉ vào Lâm Phong và nói với Lilia đầy ngây thơ.
"Dát a ——!" Lâm Phong suýt chút nữa ngất xỉu.
Ngược lại, Lilia ngoan ngoãn gật đầu, ngước mắt lên nháy nháy với Tô Mộc: "Yên tâm, ta sẽ không đi gần hắn đâu. Ta chỉ tin tưởng Thứ Mộc."
"Thứ... Thứ Mộc?" Lâm Phong phá lên cười không chút hình tượng: "Tô Mộc, có vẻ như Vương Nữ điện hạ vẫn chưa nhớ rõ tên ngươi đâu."
Lilia cau mày, trừng mắt ra lệnh: "Thứ dân, quỳ xuống cho ta!"
"Vâng," Lâm Phong như bị thôi miên, lập tức quỳ xuống.
Lilia tiến lên trước, vung tay tát vào mặt Lâm Phong hai cái.
"Lâm Phong, ngươi không sao chứ..." Tô Mộc định tiến lên, thầm nghĩ rằng cô gái này ra tay cũng thật không nhẹ.
Ai ngờ nhìn lại, Lâm Phong đang tràn đầy hạnh phúc, vẻ mặt thỏa mãn!
Cứ như thể những cái tát vừa rồi là phần thưởng cho hắn!
"Thằng nhóc này, chẳng lẽ không chỉ là một kẻ bình thường mà còn có sở thích kỳ quái?" Tô Mộc kinh ngạc lùi lại hai bước.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn có cái nhìn hoàn toàn mới về Lâm Phong, người huynh đệ tốt của mình.
"Vương Nữ điện hạ... Ồ không, Nữ vương điện hạ!" Lâm Phong như mất hồn, quỳ rạp dưới chân Lilia.
"Thứ dân bẩn thỉu, đi quỳ ở chỗ khác!" Lilia nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.
"Vâng, Nữ vương điện hạ!" Lâm Phong vui sướng bò tới một góc khuất và quỳ yên lặng.
Sau khi ra lệnh cho Lâm Phong, Lilia quay lại, đối diện với Tô Mộc, lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao hả, ta có phong thái của Nữ Đế đúng không!"
"Ừm, quả thật có phong thái của Nữ Đế..."
Thật ra, Tô Mộc muốn nói rằng, phong thái của Lilia giống một Nữ vương quán ăn đêm hơn.
Giọng điệu ra lệnh vừa rồi làm hắn nhớ đến những cảnh hành động trong phim tình yêu, đầy kịch tính và thú vị.
"Không nói chuyện này nữa, ngươi nhanh chơi trò chơi với ta!" Lilia kéo Tô Mộc ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa ngồi xuống ghế, Lilia liền ném dép ra, nằm dài trên ghế, hai chân thon dài nằm lên đùi Tô Mộc.
"Này... hắc hắc, kiệt kiệt kiệt..."
Ở góc khuất, Lâm Phong nhìn thấy chiếc dép bay tới, cười khúc khích, mặt đỏ bừng.
Tô Mộc nhìn đôi chân trắng muốt lắc lư, chìm trong suy nghĩ.
Cô gái này thực sự không coi hắn là một người đàn ông sao?
Thấy Tô Mộc ngây ra, Lilia có chút không hài lòng, dùng đôi chân đẹp đẽ thúc vào người hắn, miệng phàn nàn: "Mau mau, mang ta vào trận nào!"
Tô Mộc tỉnh lại, lấy điện thoại ra: "Được rồi."
Hai người chơi suốt ba giờ, đến khi trời bắt đầu sập tối, Tô Mộc muốn đi nấu cơm, nhưng Lilia lại bám lấy hắn: "Không, không, chơi tiếp đi, thắng thêm một ván nữa rồi hãy ăn."
Thắng thêm một ván nữa rồi ăn? Lập một cái "flag" như vậy thì chắc chắn chẳng có cơm ăn rồi.
Tô Mộc giật lấy điện thoại: "Không được, ăn cơm trước rồi chơi tiếp sau."
Lilia lập tức ủy khuất, đôi mắt xanh lục của nàng như muốn rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
"Được rồi, điện thoại trả cho ngươi," Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Lilia bĩu môi: "Nấu cơm là chuyện người khác có thể làm mà."
Lilia, là công chúa của vương quốc Farion, chưa bao giờ phải vào bếp.
Nàng chỉ vào Lâm Phong ở góc khuất và ra lệnh: "Thứ dân! Đi nấu cơm cùng Thứ Mộc!"
"Được rồi, Nữ vương điện hạ!" Lâm Phong tràn đầy hạnh phúc, bước đi như xác không hồn.
Tô Mộc bước tới và giáng cho hắn một cú đấm thẳng vào mặt.
"Dát ha!" Lâm Phong nằm lăn ra đất kêu la đau đớn.
Lilia bị dọa giật mình, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Mộc ra tay mạnh như vậy.
Nàng giống như một đứa trẻ hoảng loạn, lén lút trốn sau ghế sô pha.
"Ngươi tỉnh chưa?" Tô Mộc lạnh lùng hỏi.
"Tô... Tô Mộc? Ta bị làm sao vậy?" Lâm Phong ôm đầu, mặt nhăn nhó đứng dậy.
"Ngươi cô đơn quá lâu, thần trí đã bắt đầu mờ mịt," Tô Mộc thở dài, "Có lẽ thật sự nên tìm cho ngươi một cô bạn gái, nếu không tình trạng tinh thần của ngươi đáng lo lắm."
Nghe Tô Mộc muốn tìm bạn gái cho mình, Lâm Phong lập tức nghiêm trang, sống lưng thẳng tắp: "Vương Nữ điện hạ cho ngươi, Cố Mộng Ngôn và Trần Thi Hoài cho ta."
"Được, ngươi cứ lấy đi," Tô Mộc chống cằm cười nói.
"Đừng đừng đừng, ta chỉ đùa thôi! Tô ca, tốt nhất hãy giới thiệu cho ta một cô gái bình thường thôi." Lâm Phong hoảng hốt xua tay, vì anh biết gia đình của Cố Mộng Ngôn và Trần Thi Hoài không phải là người mà hắn có thể đùa được.
Nếu lời nói vừa rồi bị người của gia đình họ nghe thấy, chỉ cần một ngón tay của họ cũng đủ để nghiền nát hắn.
"Ngươi đi mua ít đồ ăn cho ta và Vương Nữ điện hạ trước đã," Tô Mộc đưa chiếc thẻ vàng cho Lâm Phong: "Cầm lấy cái này."
Nhìn chiếc thẻ vàng, mắt Lâm Phong trợn trừng, kinh ngạc: "Tô ca, chiếc thẻ vàng này chẳng lẽ là của... của... của Trần Thi Hoài đưa cho ngươi!"
"Đi mua đồ đi, đừng hỏi nhiều," Tô Mộc đẩy Lâm Phong ra ngoài.
Sau khi đuổi Lâm Phong đi, Lilia rón rén thò đầu ra từ sau ghế sô pha, thấy Tô Mộc không còn tức giận nữa, liền vui vẻ bước tới, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Nàng ý thức được rằng Tô Mộc có quan hệ tốt với Lâm Phong, mình không nên ra lệnh cho hắn như vậy.
"Không sao, không phải lỗi của ngươi," Tô Mộc mỉm cười nhẹ nhàng.
Lilia ôm bụng: "Ta hơi đói rồi."
"Lâm Phong đã đi mua rồi."
"Ta muốn ăn đồ ngọt," Lilia ủy khuất nói.
Đồ ngọt? Giờ này ở đâu còn đồ ngọt chứ?
Tô Mộc nhíu mày, một lúc sau mới nở nụ cười: "Phòng bếp hẳn vẫn còn nguyên liệu, chắc đủ làm đấy."
Hắn nhẹ nhàng nói với Lilia đầy ủy khuất: "Ngươi chờ một chút, ta sẽ làm cho ngươi ít bánh ngọt."
"Thứ Mộc làm bánh, tốt quá!" Mắt Lilia sáng lên.
Tô Mộc bước vào bếp, nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu và bắt đầu làm.
Phòng bếp rất lớn, có đầy
đủ mọi thứ, khiến hắn cảm thấy đây đúng là một lâu đài thực thụ.
Lilia đứng bên cạnh nhìn chăm chú, ánh mắt không rời Tô Mộc.
Một lúc sau, hương thơm từ lò nướng bắt đầu lan tỏa.
KO thể đợi đươc nữa, Lilia cầm lấy một chiếc bánh quy, bỏ vào miệng, và nở một nụ cười hạnh phúc.
"Thứ Mộc, ngươi làm bánh ngon hơn cả đầu bếp trong cung, có thể dạy ta làm được không?" Lilia vui vẻ nói.
Tô Mộc ngược lại sững sờ, bởi vì câu nói này khiến hắn hồi tưởng về những kỷ niệm không vui.
Lâm Mộng Dao, không biết giờ này đang ra sao.
"Được." Hắn mím môi, rồi chống tay lên bàn, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Đăng bởi | thomastom123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |