Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32: Bí Mật Cuối Cùng

Tiểu thuyết gốc · 1459 chữ

Lâu đài đã không còn là một công trình kiến trúc trống rỗng. Nó đã trở thành một sinh thể sống, đầy bóng tối và ma quái, nơi mà không có lối thoát. Ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay Vương Bình chập chờn, những bóng đen như thể đang quan sát từng bước đi của anh. Dù anh đã giải mã rất nhiều bí ẩn, nhưng sự thật cuối cùng vẫn còn chưa rõ ràng. Trong không gian lạnh lẽo này, mọi thứ như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Chỉ còn một bước nữa. Anh biết rằng anh đã đi quá xa để quay đầu. Mọi thứ đã dồn lại thành một mối nguy hiểm khổng lồ, mà nếu không nhanh chóng giải quyết, nó sẽ nuốt chửng tất cả.

Vương Bình, thanh tra Lâm và Nhã Lan đứng trong hành lang dài tăm tối, nơi những bức tường nứt nẻ như thể chúng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cái lạnh trong lâu đài xuyên thấu vào xương tủy, nhưng họ không còn cảm thấy lạnh nữa. Thứ họ cảm nhận được chính là sự ngột ngạt, sự bất an tột cùng.

"Chúng ta chỉ còn một cơ hội duy nhất." Vương Bình nói, giọng anh khản đặc nhưng đầy quyết tâm. "Nếu không, cả chúng ta sẽ bị hút vào trong bóng tối này mãi mãi."

Thanh tra Lâm nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng có một sự tỉnh táo mới mẻ. "Vậy thì, Vương Bình, mày đã có kế hoạch gì?"

Vương Bình không trả lời ngay. Anh quay lại nhìn những hình bóng lướt qua trong bóng tối, những linh hồn vẫn lởn vởn quanh đây. Nhưng anh không thể để mình sợ hãi. Anh đã đến quá xa rồi.

"Chúng ta phải phá hủy nguồn gốc của tất cả những bóng ma này." Anh nói, giọng chắc chắn. "Lâu đài này chính là trái tim của mọi thứ. Nếu không phá hủy nó, chúng ta sẽ mãi mãi là những kẻ bị giam cầm trong bóng tối."

Họ tiến vào căn phòng cuối cùng—căn phòng mà trước đó Vương Bình và nhóm đã phát hiện ra trong hồ sơ vụ án. Đó là nơi mà một nghi lễ cổ xưa đã được thực hiện hàng trăm năm trước, một nghi lễ mà những người tham gia đã bị hy sinh để nuôi dưỡng ma quái. Và giờ, chính nơi này chứa đựng chìa khóa cho mọi bí mật.

Căn phòng này khác hẳn với những nơi khác trong lâu đài. Nó được trang trí xa hoa, những bức tranh cổ treo trên tường, nhưng tất cả đều là cảnh tượng kinh hoàng, không có một chút ánh sáng tự nhiên nào lọt vào. Một bàn thờ đá đặt chính giữa căn phòng, trên đó là một chiếc hộp cổ, đã bị niêm phong bằng những dấu ấn bí ẩn. Vương Bình không cần phải mở hộp. Anh đã biết đó là thứ gì.

"Đây chính là nguồn gốc." Vương Bình nói, ánh mắt anh kiên định. "Nếu chúng ta phá hủy hộp này, mọi thứ sẽ kết thúc."

Thanh tra Lâm nhìn lại chiếc hộp và ngần ngại, nhưng rồi anh ta gật đầu. "Cứ làm đi. Đây là cách duy nhất để chấm dứt tất cả."

Nhã Lan đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, đôi mắt cô bừng sáng lên, như thể cô đã hiểu rõ mọi thứ. "Nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, mọi chuyện sẽ bị trễ. Lâu đài này không thể tiếp tục tồn tại như vậy."

Vương Bình bước tới bàn thờ đá, đưa tay chạm vào chiếc hộp cổ. Khi anh vừa chạm vào, một làn sóng sức mạnh khủng khiếp lan tỏa từ chiếc hộp, như thể nó không muốn bị phá hủy. Những tiếng thét của linh hồn vang lên trong không gian, không còn là những âm thanh mơ hồ nữa, mà là những tiếng gào rú đau đớn, kêu gọi những kẻ xâm nhập trả giá cho tội lỗi của mình.

Nhưng Vương Bình không dừng lại. Anh rút ra một con dao nhỏ, tinh xảo, nó được khắc họa với những dấu hiệu cổ xưa mà anh đã tìm thấy trong các văn bản. Anh vung tay chém vào chiếc hộp, và một tiếng nổ vang lên.

Hộp vỡ ra, và ngay lập tức, một vùng sáng tối đan xen bao trùm toàn bộ căn phòng. Những linh hồn gào thét, nhưng giờ chúng không còn là những linh hồn vô hình nữa. Chúng hiện hình, những bóng ma mà họ đã nuôi dưỡng trong suốt hàng thế kỷ. Chúng bây giờ không còn được kiểm soát, và chính chúng đang bị tiêu diệt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một luồng sáng chói lọi bùng lên, và tất cả bóng ma đều bị hút vào trong không gian không đáy, như thể lâu đài này đã hấp thụ hết mọi linh hồn của quá khứ.

Vương Bình lùi lại, nhắm mắt lại khi một cơn lốc gió mạnh mẽ cuốn qua, rồi dần dần, căn phòng trở lại bình yên. Mọi thứ chấm dứt.

Khi anh mở mắt ra, lâu đài đã trở về với hình dạng cũ, nhưng không còn những hình bóng vất vưởng. Những bức tường không còn vặn vẹo, không còn sự đe dọa. Dường như nó đã trở thành một nơi bình yên, nhưng sự bình yên ấy không phải là sự an toàn của lâu đài, mà là sự giải thoát cho những linh hồn đã bị giam cầm.

Ba người đứng yên trong căn phòng, nhìn nhau không nói gì. Tất cả những gì họ đã trải qua, tất cả những đau đớn, sự sợ hãi, giờ đây đều đã lùi vào quá khứ. Họ đã vượt qua được sự tàn bạo của lâu đài, nhưng điều này cũng không thể xóa nhòa được những ký ức đã được ghi lại trong tâm trí mỗi người.

Vương Bình quay lại, nhìn lâu đài một lần cuối. Anh không thể quay lại cuộc sống như trước. Bí mật trong lâu đài này đã thay đổi anh mãi mãi.

Câu chuyện kết thúc.

Sau tất cả những bóng tối và bí ẩn, lâu đài cổ dần chìm vào quên lãng. Những linh hồn bị giam cầm cuối cùng đã được giải thoát, và sự thật đã được phơi bày dưới ánh sáng của lòng can đảm và ý chí kiên định. Dù vậy, chuyến hành trình của Vương Bình đã để lại trong anh những vết sẹo sâu thẳm—không chỉ trên thân thể mà còn trong tâm hồn. Một lâu đài huyền bí, đầy rẫy những cạm bẫy và ma quái, đã trở thành dấu ấn khó phai trong cuộc đời của anh.

Đôi khi, những bí mật nên mãi mãi chìm vào bóng tối, nhưng sự dũng cảm của những người tìm kiếm sự thật như Vương Bình đã làm sáng tỏ những gì đáng ra không bao giờ được tiết lộ. Và giờ đây, khi mọi thứ đã khép lại, anh chỉ có thể hy vọng rằng bóng tối sẽ không bao giờ trở lại để ám ảnh thế giới này nữa.

Lời cảm ơn:

Cảm ơn các bạn độc giả thân mến đã kiên nhẫn đồng hành cùng tôi qua từng chương của "Bí Mật Trong Lâu Đài Cổ". Chính sự quan tâm và ủng hộ của các bạn đã tiếp thêm động lực cho tôi hoàn thành câu chuyện này. Hy vọng rằng chuyến phiêu lưu ly kỳ của Vương Bình đã mang đến cho các bạn những phút giây hồi hộp, kịch tính và đầy cảm xúc.

Viết truyện không chỉ là hành trình khám phá thế giới tưởng tượng mà còn là cầu nối giữa người viết và người đọc. Các bạn chính là nguồn cảm hứng giúp tôi tiếp tục sáng tác. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu của mình để theo dõi câu chuyện từ những ngày đầu tiên cho đến khi tất cả bí mật được hé lộ.

Hãy luôn giữ niềm đam mê với những câu chuyện đầy bí ẩn và phép màu, bởi đôi khi, chính trong bóng tối lại ẩn chứa ánh sáng của sự thật. Đừng quên tiếp tục ủng hộ những tác phẩm tiếp theo và chia sẻ những trải nghiệm của các bạn. Hy vọng rằng chúng ta sẽ lại gặp nhau trong một hành trình khác, với những bí ẩn mới đang chờ đợi.

Trân trọng cảm ơn,

Tác giả: Mèo Ping Ping

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.